Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 4

Chương 4: Giải cứu....
Buổi tối từ nhà Nhất Lân về biệt thự trắng Vương Nguyên phải đi qua mấy con phố mới về tới nhà. Băng qua đường lớn cậu nhìn cảnh vật Trùng Khánh buổi tối càng rực rỡ hơn dù thời tiết tháng 12 rất lạnh nhưng mọi người vẫn dạo phố trên đường rất nhiều những cửa hàng đã bắt đầu trang trí những cây thông trang trí đẹp mắt thể hiện không khí giáng sinh đã đến. Nghĩ đến giáng sinh Vương Nguyên nhớ tới anh trai mình đang ở bên Anh quốc năm nay có thể về thăm được không.

Mãi suy nghĩ bỗng Vương Nguyên nhìn xung quanh thấy vài tên đàn ông đi theo cậu trong lòng liền hoảng hốt không biết thế nào nếu về nhà cậu phải đi qua mấy con phố nhưng những con phố đó hơi vắng người vào giờ này, cậu không biết làm thế nào liền liều mạng chạy.

Những tên kia thấy cậu chạy liền đuổi theo. Vương Nguyên chạy đến một ngõ nhỏ thì phát hiện đây là ngõ cụt liền lo sợ những tên kia phát hiện. Những tên kia thấy cậu chạy vào đường cùng liền chậm rãi tiến về phía cậu. Vương Nguyên hoảng sợ nói "Các người...muốn gì, các người...không được qua đây"

Những tên đàn ông thấy cậu sợ hãi liền nở nụ cười man rợn nói với cậu "Em trai đừng sợ tụi anh chỉ muốn làm quen với em thôi" vừa nói tên cầm đầu còn cười man rợn hơn.

Cậu sợ hãi nói không nên lời "Tôi...tôi...không...không quen các người"

Những tên kia không gấp nói "Không quen rồi cũng sẽ quen" một tên tiến về phía cậu vươn tay định kéo cậu lại gần ôm liền bị cậu nhanh tay chụp lấy tay hắn cắn. Tên kia la lên, một tiếng "bốp" Vương Nguyên bị đánh đau đến nổi ngã xuống đất, khóe môi chảy ra một ít máu.

Một tên trong đám lên tiếng "Thằng nhóc này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt tụi bây lên hết cho tao".

Nghe tên kia nói vậy người Vương Nguyên không ngừng run rẩy khi thấy những tên kia ngày càng tới gần cậu, một tên nắm lấy hai tay cậu để ra sau đầu, một tên khác xé áo làm cậu hét lên một tiếng không ngừng kêu cứu "Cứu...cứu tôi....không ....không...đừng lại gần tôi" nhưng đáp lại chỉ có tiếng cười đắc ý của những tên kia. Càng la hét làm cậu bị đánh nhiều hơn.

Trong lúc Vương Nguyên ngỡ như tuyệt vọng thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên "Bỏ cậu ấy ra" chỉ 4 chữ nhưng làm cho Vương Nguyên như thấy được mình đã được cứu cũng làm cho những tên kia ngừng động tác quay đầu về phía tiếng nói thì thấy một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm ánh mắt ánh lên lửa giận, nhìn vào ánh mắt băng lãnh đó những tên kia cảm thấy run sợ trước người đàn ông này nhưng vẫn tỏ ra cao ngạo lớn tiếng nói "Mày là ai? Muốn làm anh hùng sao hahaha....tụi bây lên hết cho tao" sau lời nói những tên kia bắt đầu xông lên mà hắn vẫn đứng yên, sau lúc tên cầm đầu ngỡ người kia sẽ rất thê thảm nhưng không ngờ người kia lại không bị gì mà những tên bên mình đều gục dưới đất người ai cũng đầy máu, tên cầm đầu hoảng sợ bỏ chạy.

Vương Nguyên thấy một màn này liền khϊếp sợ người đàn ông trước mặt, cậu càng run sợ hơn khi thấy người đàn ông đang tiến về phía mình ngày một gần. Vương Nguyên sợ hãi không nói nên lời mặc cho người đàn ông đang nhìn cậu.

Vương Tuấn Khải thấy cậu sợ như vậy đau lòng không thôi, cậu sao lại bị như vậy, nếu hắn trên đường trở về không nhìn thấy cậu chạy bán mạng mà đằng sau cũng có mấy người đàn ông đang đuổi theo thì hắn làm sao đi theo và cứu cậu được.

Nhìn Vương Nguyên một lúc thì phát hiện cậu đã ngất do quá sock, hắn bế cậu đặt vào trong xe rồi lệnh cho vệ sĩ đưa cậu về nhà riêng của hắn để chăm sóc

Bế Vương Nguyên vào nhà đặt cậu nằm trên giường rồi tự mình đi lấy thuốc bôi vết thương trên miệng và trên người cho cậu, bôi thuốc xong Vương Tuấn Khải lấy một cái áo sơ mi và một cái quần thay cho cậu. Khi nhìn thấy thân thể cậu du͙© vọиɠ của Vương Tuấn Khải liền nổi lên nhưng hắn biết mình cần kiềm chế lại không được làm cậu sợ.

Thay áo cho cậu xong Vương Tuấn Khải đắp chăn cho cậu ngủ, vừa ra khỏi phòng chuông điện thoại reo hắn bắt máy "Alo"

"Anh, sao anh chưa về" đầu dây bên kia Vương Nhạt hỏi

"Tối nay anh có việc bận không thể về được em và mẹ ngủ đi không cần đợi anh về"

"Em biết rồi" Vương Nhạt thấy anh trai mình đã nói vậy cũng không hỏi nữa cúp điện thoại

Cúp máy Vuuowng Tuấn Khải liền nghe thấy tiếng la của cậu liền đi vào phòng thì thấy trán cậu đầy mồ hôi, tay quơ loạn trong không khí, miệng không ngừng nói "Không...không...đừng lại gần tôi...đừng lại gần tôi...." Thấy cậu gặp ác mộng Vương Tuấn Khải liền vội ôm vào lòng trấn an, sau một lúc cảm giác hơi thở đều đều mới an tâm buông cậu ra, đứng dậy tính rời khỏi giường thì bị cậu ôm lại mấp máy môi nói "Đừng đi" hắn thấy cậu vậy cũng không rời đi ôm cậu vào lòng hai người cùng ngủ.

End chap 4