Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 47

Chương 47: Lần biến đổi còn lại......
Cậu mệt mỏi đưa mắt nhìn đám người trước mặt nhất thời lửa giận bùng lên khi thấy Vương Khắc Kiệt cũng đang nhìn mình lại đưa mắt nhìn sang người đàn ông với đôi mắt màu lam đang nhếch mép cười.

Hắn đưa mắt nhìn Lý Bá bất giác tay siết chặt vòng ôm như muốn khảm cậu vào trong người hắn, cậu cảm giác được liền lấy tay vỗ nhẹ tay hắn giúp hắn bình tĩnh. Vương Hàn đứng ở một bên nhìn thấy lão hồ ly Vương Khắc Kiệt và kẻ gian xảo cũng là lão đại của Lăng bang, kẻ đối đầu với Vương Tuấn Khải nhất thời lửa giận cũng bốc lên tay nắm thành quyền.

Thiên Thiên ngơ ngác nhìn những đám người trước mặt trong lòng bất giác cảm thấy nguy hiểm khi ở gần đám người này.

"Vương Tuấn Khải đã lâu không gặp"- Lý Bá nhếch mép cười nói với hắn đồng thời cũng nhìn cậu đang được hắn ôm trong lòng. Hắn cũng nhếch mép cười nhìn Lý Bá làm cho Lý Bá thoáng ngạc nhiên nhưng liền lấy lại bình tĩnh.

"Vương Khắc Kiệt thì ra ông cũng ở đây"- Vương Hàn cười lạnh nhìn lão hồ ly kia.

"Tiểu Hàn lâu rồi không gặp con, cả tiểu Nguyên nữa"- Vương Khắc Kiệt cười thâm hiểm nói với Vương Hàn và cậu.

Thiên Thiên đứng một bên tay gắt gao nắm một phần vạt áo của Vương Hàn để khống chế run sợ của mình, Vương Hàn không đề ý nhiều đến Thiên Thiên chỉ đưa mắt nhìn đám người trước mặt.

"Có vẻ như các người đã tìm được lối ra"- Lý Bá nở nụ cười mê hoặc tay vân vê một bông hoa dại trong tay nói với bốn người bọn cậu.

"Không có lối thoát"- hắn nhàn nhạt nói làm cậu hơi nghi ngờ nhìn hắn, hắn chỉ cong môi cười với cậu tay vuốt ve những tóc mái của cậu không nói gì.

Lý Bá hơi dừng động tác của mình rồi lại tiếp tục vân vê bông hoa kia như không có chuyện gì kinh động đến gã. Vương Khắc Kiệt dường như mất hết kiên nhẫn nói lớn "Tên oắt con mau nói lối thoát ra cho tao"

Vương Hàn cười lạnh lên tiếng "Nếu muốn ông tự tìm"

Vương Khắc Kiệt bị đả kích nhất thời tức giận tay cầm súng giơ lên muốn bắn về phía Vương Hàn nhưng Vương Hàn đã nhanh hơn giơ súng về phía ông ta nói "Nếu ông còn nhúc nhích tôi liền cho ông ăn kẹo đồng"

Vương Khắc Kiệt biết mình không đấu lại Vương Hàn đành hạ súng xuống nhưng mắt thì trừng Vương Hàn. Vương Hàn không để tâm kéo Thiên Thiên vào lòng mình để mặt của Thiên Thiên áp vào l*иg ngực mình làm cho Thiên Thiên bất ngờ và mặt dần đỏ lên. Cậu nhìn thấy cảnh này mỉm cười vui vẻ hắn cũng cong môi cười vẫn ôm chặt cậu trong lòng.

Lý Bá vẫn không nói gì tay chỉ vân vê bông hoa trong tay như mình chẳng liên quan gì đến chuyện này.

Cậu lúc này đã khá hơn nên cậu đứng dậy xoay người vài cái rồi đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Hắn cũng đứng dậy nhàn nhạt lên tiếng "Đi thôi" rồi ôm cậu đi về hướng trước mặt, Vương Hàn và Thiên Thiên cũng theo phía sau.

"Đoàng..."- một tiếng súng vang lên, người nổ súng chính là Vương Khắc Kiệt viên đạn nhắm thẳng vào vai của Vương Hàn làm Vương Hàn liền bất động vài giây gần như gục ngã nhưng liền nắm chặt tay Thiên Thiên giữ bình tĩnh.

"Các người không được rời khỏi đây"- Vương Khắc Kiệt rít lên từng chữa, hắn quay đầu nhíu mày nhìn Vương Khắc Kiệt đôi mắt màu nâu thẳm tỏa ra hàn khí.

Vương Khắc Kiệt bất giác run người trước đôi mắt kia tay cầm súng run run, Lý Bá đứng một bên chỉ nhếch mép cười đầy ẩn ý.

Vương Hàn sắc mặt không được tốt, tay nắm chặt bả vai bị thương máu chảy ngày càng nhiều, Thiên Thiên một bên luống cuống tay chân xé một phần áo quấn chặt vết thương cho Vương Hàn, mắt bắt đầu ngập nước.

"Không được khóc"- Vương Hàn nghiêm mặt nói khi nhìn thấy những giọt nước mắt sắp chảy ra của Thiên Thiên. Vương Hàn cảm thấy mình yếu đuối trước nước mắt của Thiên Thiên, bất giác đưa tay che mắt Thiên Thiên lại không cho cô nhìn thấy gì nữa.

Nước mắt Thiên Thiên như ngừng rơi khi bàn tay to lớn của Vương Hàn che đi đôi mắt của cô. Cô có thể cảm nhận tay anh ngày càng lạnh lẽo nhưng lại mang chút hơi ấm.

Cậu một bên sơ cứu cho vết thương của Vương Hàn trong mắt đều là căm hận Vương Khắc Kiệt. Hắn vẫn lạnh lùng đưa mắt nhìn đám người kia, đôi mắt nâu thẳm đối đầu với đôi mắt màu lam khóe miệng cả hai cong lên một nụ cười nguy hiểm.

Hắn đưa mắt nhìn Vương Khắc kiệt nhàn nhạt nói "Muốn ra khỏi đây"

Vương Khắc Kiệt bị hắn nhìn có chút lúng túng nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh đối mặt với hắn, hắn khen ngợi cho sự dũng cảm của ông ta lại nói tiếp "Không có lối thoát" chỉ bốn từ nhưng lại làm chấn động đến ông ta và đám thuộc hạ của lão, Lý Bá vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Vương Tuấn Khải, thật sự là không có lối thoát sao"- Lý Bá lên tiếng cười gian xảo

"Không tin, cứ thử"- hắn cong môi cười

Hắn vừa dứt lời lại một cơn lũ nữa nổi lên như biết trước được hắn liền ôm chặt cậu, Vương Hàn đã khá hơn cũng ôm Thiên Thiên Thiên lại nói nhỏ vào cô "Ôm chặt tôi", Thiên Thiên bất giác làm theo lời Vương Hàn ôm chặt anh.

Hắn quay đầu nhếch mép cười với Lý Bá.

Cơn lũ lại một lần nữa đến nhấn chìm khu rừng, Vương Khắc Kiệt và đám thuộc hạ thất kinh nhưng liền bị cơn lũ cuốn đi ngay cả Lý Bá cũng bị cuốn theo cơn lũ. Cơn lũ lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều nước chảy xiết từng trận sóng đánh vào người cậu làm cậu không ngừng đau đớn.

Vòng tay hắn siết chặt người cậu không buông lỏng cậu một giây tay còn lại bám vào một cành cây to để cả hai không bị cơn lũ cuốn đi. cậu một lần nữa dùng hai tay che cho phía sau đầu của hắn không để hắn bị thương.

Nước dần dần cạn cho thấy cơn lũ đã đi qua khu rừng lại một lần nữa bị biến đổi đồng thời Vương Khắc Kiệt và Lý Bá cũng bị đưa đến nơi khác.

Khu rừng lại một lần nữa biến đổi lần này hoa bỉ ngạn đỏ lại xuất hiện.

"Nếu như không lầm còn một lần biến đổi nữa"- Vương Hàn hơi nhíu mày lên tiếng, hắn cũng gật đầu đồng ý. Cậu ngờ vực suy nghĩ nếu một lần nữa biến đổi thì sẽ xuất hiện hoa bỉ ngạn trắng, cậu đưa mắt nhìn hắn, hắn như hiểu ý cậu khẽ cười hôn lên môi cậu.

Cậu đỏ mặt khi tự nhiên hắn lại làm vậy, Vương Hàn và Thiên Thiên đứng một bên cười trộm làm mặt cậu đỏ càng lợi hại hơn. Lúc này chim khổng tước lại đáp cánh xuống phía cậu, có vẻ như con chim này muốn đi theo cậu. Cậu đưa tay sờ đầu con chim híp mắt cười "Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tước Tước" con chim như hiểu cậu nói gì liền cọ cọ đầu vào long bàn tay cậu.

Thiên Thiên đứng bên cạnh Vương Hàn lo lắng nhìn vết thương của anh cảm giác như nước mắt muốn trào ra.

"Không được khóc"- Vương Hàn lại nghiêm mặt lên tiếng, Thiên Thiên hơi tức giận nói "Anh không phải là người sao, tại sao không biết đau..."

Vương Hàn giở khóc giở cười nhìn cô gái với khuôn mặt mếu máo đang mắng mình kia mà cảm thấy vui vẻ đưa tay lau sạch nước mắt của Thiên Thiên, khẽ cười "Tôi không khóc thì sao em phải khóc hả nhóc con"

Thiên Thiên bị Vương Hàn gọi là nhóc con nhất thời tức giận "Tôi không phải nhóc con tôi đã 22 tuổi rồi"

Vương Hàn vờ nghi hoặc nói "Không khóc nữa sao"

"Hai người đó có phải quá trẻ con không"- cậu mỉm cười nói với hắn

"Em cũng có thể giống Thiên Thiên"- hắn khẽ cười

"Không muốn"- cậu bĩu môi nói

"Tại sao"- hắn nghi ngờ hỏi

"Vì ở bên con sói già như anh em mà trẻ con sẽ bị ăn mất"- cậu chu chu mỏ nói

"Em có phải muốn bị phạt không"- hắn khẽ đánh vào mông cậu một cái

"A em không muốn bị phạt"- cậu khẩn trương nói

"Vậy nói lại anh như thế nào"- hắn vờ nghiêm mặt nói

"Khải là một người tốt, cực kì tốt"- cậu nói càng ngày càng nhỏ

"Được, lúc về sẽ hảo hảo chiếu cố em"- hắn lên tiếng khẽ cắn vành tai cậu một cái, còn cậu khóc không ra nước mắt vì câu nói của mình.

End chap 47