Chương 46: Lối thoát?......
Rời khỏi mê cung bốn người lại đi vào một khu rừng khác, khu rừng với những bông hoa đủ màu sắc lại còn nghe thấy tiếng chim hót quanh đây. Cảnh sắc khu rừng mang đến không khí vui vẻ không giống như trong lâu đài kia.
"Chìa khóa hình dạnh như thế nào"- Vương Hàn nhìn dòng chữ trong bản đồ nghi hoặc hỏi
"Tìm thấy cả lá và hoa bỉ ngạn chìa khóa sẽ xuất hiện"- hắn nhàn nhạt nói
"Nhưng bông hoa đó tìm ở đâu?"- Thiên Thiên hỏi
"Khổng tước"- hắn nhàn nhạt nói ra hai từ này làm cho ba người nhất thời đưa mắt nhìn về phía con chim khổng tước trước mặt.
"Anh chắc chắn?"- cậu hỏi
"Em không tin"- hắn không trả lời mà hỏi ngược lại cậu
"Chỉ là hơi khó hiểu"- cậu nhìn hắn nói
"Đừng lo, sắp thoát khỏi đây rồi"- hắn cong môi cười tay nhéo hai má cậu còn sẵn tiện hôn môi cậu một cái. Một loạt hành động được diễn ra làm cho cậu đứng hình không biết nên làm gì mặt càng ngày càng đỏ. Vương Hàn và Thiên Thiên thấy vậy đứng bên cạnh che miệng cười.
Cậu không thèm để ý tới hắn đi lại gần con chim khổng tước tay vuốt bộ lông của nó nhẹ giọng nói "Ngươi hãy dẫn ta đến chỗ bông hoa", hắn đứng bên cạnh phì cười với hành động của cậu nhưng chim khổng tước nghe như hiểu được lời nói của cậu liền giang rộng đôi cánh bay vào không trung bắt đầu dẫn đường cho bốn người.
Bệnh viện, phòng 102
Mộc Y Lan đứng bên cửa sổ tay đang lướt nhẹ trên những bông hồng được cắm tỉ mỉ trong bình. Mái tóc dài hơi xoăn của Mộc Y Lan được cột gọn lại, khuôn mặt mang nét bình thản đến nguy hiểm, đôi mắt nhìn những bông hoa hồng được cắm trong bình miệng khẽ nói "Các ngươi thật đẹp nhưng rồi đến một ngày các ngươi sẽ úa tàn......" nói tới đây cô ta ngừng lại tay bóp nát từng bông một rồi lại nói "Nếu vậy hãy để ta thay các ngươi kết thúc"
Lệ Nghi bước vào thấy được cảnh này đồng thời nghe được lời nói của Mộc Y Lan bất giác hơi rùng mình có cảm giác sợ hãi cô bạn trước mặt này. Lệ Nghi hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng "Mình tới rồi đây" rồi tỏ vẻ tự nhiên đi vào.
Mộc Y Lan đưa mắt nhìn Lệ Nghi rồi lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói "Khải đang ở đâu"
"Vương Tuấn Khải đang ở bên Anh quốc"- Lệ Nghi nói ngưng một lúc lại nói tiếp "Cùng Vương Nguyên" Lệ Nghi vừa nói xong liền "Choang..." chiếc bình hoa trên cửa sổ được hất mạnh rơi xuống đất những mảnh thủy tinh vỡ ra rơi khắp sàn. Lệ Nghi giật mình một lúc liền lấy lại bình bĩnh đưa mắt nhìn Mộc Y Lan chỉ thấy bàn tay của Mộc Y Lan đang nắm chặt lấy những cánh hoa hồng trong tay vò nát chúng.
Ánh mắt Mộc Y Lan hằng lên những tia máu mang theo tia căm thù Lệ Nghi thấy sợ hãi khi nhìn thấy Mộc Y Lan như vậy dù Lệ Nghi đã làm bạn với cô gái này nhiều năm, những chuyện độc ác Mộc Y Lan gây ra cô ta đều biết hết.
"Vương Nguyên, mày không được phép cướp Khải của tao"
Đã đi được rất lâu trong rừng nhưng bốn người vẫn chưa tìm thấy được hoa bỉ ngạn. Chân cậu bắt đầu mỏi không thể đi thêm nữa hắn thấy vậy liền bế cậu lên đi tiếp. Hắn dù bế cậu nhưng bước chân cũng không giảm.
Chim khổng tước vẫn bay trong không trung nó dường như không biết mệt cứ bay thẳng về phía trước, Thiên Thiên chân cũng bắt đầu mỏi bước chân dần chậm đi, Vương Hàn thấy vậy cũng bế cô lên đi tiếp. Thiên thiên hơi bất ngờ mặt hơi ửng hồng rục đầu như con đà điểu không dám nhìn Vương Hàn. Vương Hàn thấy cô như vậy nhếch mép cười bước đi về phía trước.
Cậu trong lòng hắn thấy cảnh này liền nói nhỏ với hắn "Sao anh ấy lại vui như vậy chẳng phải anh ấy không thích Thiên Thiên sao?"
Hắn cong môi cười nói nhỏ với cậu "Bảo bối em không nhận ra sao"
"Nhận ra điều gì"- cậu thắc mắc hỏi
"Anh trai em đã yêu rồi"- hắn ung dung nói
"Hả? Anh ấy yêu Thiên Thiên sao?"- cậu nghi ngờ hỏi
Hắn không nói chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, cậu cười khúc khích nhìn đôi nam nữ kia mắt mang ý cười nói với hắn "Đúng vậy nha"
Đi được một đoạn chim khổng tước sà xuống một tảng đá hắn đỡ cậu xuống nói "Tới rồi", Thiên Thiên cũng được Vương Hàn thả xuống, bốn người đưa mắt nhìn nơi chim khổng tước đang đứng kế bên nó là một bông hoa bỉ ngạn đỏ rực có cả hoa và lá.
Cậu vui mừng khi thấy cây hoa bỉ ngạn trước mặt đi tới gần thì thấy trên đá có khắc một dòng chữ "Màu trắng của khổng tước, màu xanh và đỏ của bỉ ngạn hòa hợp không gian sẽ ngưng lại" (Au: lại một lần nữa tui chế *cười ngu*) và trên tảng đá có ba hình tròn.
"Màu trắng của khổng tước là lông vũ sao?"- cậu nghi hoặc nói
"Đúng vậy"- hắn khẳng định rồi đi tới gần chim khổng tước lấy một cái lông vũ của nó rồi lấy một cánh hoa và chiếc lá của hoa bỉ ngạn đặt ba thứ vào ba khung hình tròn trân tảng đá.
Ba thứ được đặt vào ba hình tròn mặt đất liền rung chuyển hắn nắm tay cậu kéo vào lòng mình, Thiên Thiên hét lên một tiếng liền được Vương Hàn nắm lấy tay kéo cô về phía mình.
Mặt đất rung ngày càng dữ dội mọi sự vật trong khu rừng bắt đầu thay đổi. Không biết từ đâu một cơn lũ kéo tới nhấn chìm mọi thứ hắn ôm cậu bám vào một cành cây không để cơn lũ cuốn đi.
Cậu gần như không thở được nữa hắn liền áp môi mình lên môi cậu chuyền oxi cho cậu, cơn lũ kéo đến ngày càng mạnh những cành cây va vào cậu làm cậu đau đớn không ngừng, mặt cậu giờ đã tái nhợt nhưng vẫn cố gắng chống cự, tay quàng qua cổ hắn hai bàn tay mảnh khảnh che phần gáy và đầu của hắn tránh cho hắn bị thương.
Hắn vẫn hôn cậu nhưng vẫn biết cậu cũng đang bảo vệ cho mình một cảm giác hạnh phúc liền lan ra trong lòng hắn bất giác ôm cậu chặt hơn. Cơn lũ cuối cùng cũng dần biến mất nước bắt đầu cạn, cậu và hắn nằm trên đất hít thở không khí gần đó là Vương Hàn và Thiên Thiên cũng cố gắng hít thở.
Cậu như bị rút cạn sức lực không thể động đậy nổi hắn ngồi dậy ôm cậu vào lòng. Thiên Thiên và Vương Hàn cũng đi lại phía cậu và hắn dựa vào tảng đá nghỉ ngơi.
"Không gian đã trở lại bình thường "- Vương Hàn thở gấp lên tiếng
"Vương Nguyên đã lâu không gặp cháu"- một giọng đàn ông trầm thấp vang lên, cậu cố gắng mở mắt nhìn người đám người đang đứng ở phía xa trong đó có một người chính là Vương Khắc Kiệt.
End chap 46