Chương 44: Phát sáng......
Chap còn lại đâyyyyy, xong việc tui đi ở ẩn trong 5 ngày đây- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sáng ngày hôm sau cậu mơ màng tỉnh dậy từ trong lòng hắn thấy hắn vẫn còn ngủ nên nhẹ nhàng rời khỏi người hắn tránh đánh thức hắn. Nhìn xung quanh thì Vương Hàn và Thiên Thiên cũng đang ngủ nên nhẹ bước đi ra ngoài cửa hang.
Ánh sáng mặt trời len qua những tán lá chiếu xuống mặt đất cậu híp mắt nhìn những tia sáng, có vẻ như trời chỉ vừa sáng còn rất sớm. Trên những tán lá còn động lại vài giọt sương. Khu rừng lại thay đổi không gian một lần nữa hoa bỉ ngạn đỏ biến mất xa xa nghe được tiếng nước chảy ầm ầm.
Bất thình lình hắn từ phía sau ôm lấy cậu làm cậu giật mình quay đầu thì nhìn thấy hắn, giọng hắn trầm khàn lên tiếng "Dậy từ lúc nào"
Cậu mỉm cười nói "Chỉ vừa lúc nãy"
Hắn vùi đầu vào hõm cổ cậu lên tiếng "Đang nghĩ gì"
"Không gian lại thay đổi"- cậu nhàn nhạt nói
Hắn lười biếng đưa mắt nhìn khung cảnh thì đúng là không gian khu rừng đã thay đổi khẽ "ừ" một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào hõm cổ cậu tham lam ngửi mùi hương trên người cậu.
"Hai người đã dậy rồi sao"- đằng sau tiếng Vương Hàn uể oải vang lên
Hắn không nhìn Vương Hàn chỉ gật đầu rồi tiếp tục đứng đó ôm cậu còn cậu thì rơi vào suy nghĩ của mình không trả lời Vương Hàn. Vương Hàn bị coi là không khí nên hơi tức giận bĩu môi nói "Không gian lại thay đổi sao"
"Đúng vậy"- hắn nói
"Chúng ta tới thác nước đi"- cậu nhất thời quyết định
"Được"- hắn nói
Thác nước chảy ầm ầm va chạm vào những tảng đá nước bắn lên khắp nơi những bọt nước trắng xóa vừa xuất hiện liền biến mất.
Cậu đứng gần thác nhìn cảnh hùng vĩ này cũng có chút run rẩy với âm thanh này. Cậu nhìn bên kia con thác thấy một phần khác của khu rừng cậu muốn bước tới gần mé sông hơn để nhìn kỹ nhưng liền bị hắn bắt lấy cánh tay ôm vào lòng, cậu hơi giật mình nhìn hắn, hắn nhẹ giọng nói "Không được tới gần đó" cậu nói "Chúng ta qua bên đó đi" nói xong cậu chỉ tay về hướng khu rừng bên kia thác nước.
Hắn đưa mắt nhìn theo cũng thấy được một phần khác của khu rừng mím môi suy nghĩ, cậu hơi khẩn trương nhìn hắn có cảm giác như một thứ gì đó lôi kéo cậu đến bên kia khu rừng.
Hắn không nói đưa mắt dò xét khu rừng bên kia thác, Thiên Thiên cũng muốn qua bên kia liền kéo kéo tay Vương Hàn nói "Chúng ta qua bên đó đi" rồi nhón nhón chân như muốn nhìn thứ gì đó của khu rừng.
Vương Hàn nhìn thấy Thiên Thiên đang kéo kéo tay mình nhất thời vui sướиɠ cứ muốn Thiên Thiên kéo tay mình suốt (Au: anh giai này thật biếи ŧɦái).
"Được chúng ta qua bên đó"- Vương Hàn cong môi cười kéo Thiên Thiên bước trên những hòn đá nổi trên suối chậm rãi đi. Hắn và cậu cũng đi theo phía sau, hắn sợ cậu ngã liền khom người bế cậu bắt đầu đi. Cậu vùng vẫy muốn mình tự đi chu chu mỏ nói "Em muốn tự đi"
Hắn không nhìn cậu nói "Rất nguy hiểm", hắn biết nếu để cậu đi liền xảy ra chuyện nên bế cậu cho an toàn. Cậu bĩu môi không thèm nhìn hắn quay đầu nhìn phía trước nhưng hai tay vẫn ôm chặt cổ hắn dán sát cả người vào người hắn. Hắn nở nụ cười cưng chiều hôn vào trán cậu một cái rồi tiếp tục đi.
Đi qua khỏi chỗ thác nước hắn mới để cậu xuống, bốn người đưa mắt nhìn khu rừng đầy cây xanh và bóng mát này nhất thời tâm trạng được buông lỏng, Thiên Thiên cảm thán lên tiếng "Nếu có dịp chúng ta nên đến đây đi pinic"
Ba người còn lại nhất thời đen mặt cùng chung một suy nghĩ "Người này thật không bình thường"
Bốn người đi vào khu rừng thì càng bất ngờ khi trên mặt đất đều là đá thủy tinh trong suốt phát ra màu lam huyền bí giống với viên đá cậu lấy được dưới con sông trong hang động lần trước chạy trốn.
Thiên Thiên thấy thích thú với những viên đá liền ngồi xổm trên đất cầm lấy những viên đá thủy tinh lên ngắm rồi híp mắt cười.
Vương Hàn thấy nụ cười của Thiên Thiên nhất thời ngây người nhìn ngắm. Cậu cũng bắt chước ngồi giống Thiên Thiên tay cầm những viên đá lên ngắm nhìn.
Hai người đàn ông đứng như pho tường nhìn hai người đang ngồi xổm trên đất mà ngắm nhìn, hắn cong môi cười đưa tay nhéo nhéo má cậu. Cậu không quan tâm chỉ cùng với Thiên Thiên nhìn xem viên đá nào đẹp hơn. (Au: chài ai mấy người là đang lạc ở trong rừng đó)
Sau một lúc ngắm nhìn cậu và Thiên Thiên tiếc nuối đứng dậy đi tiếp về phía trước cậu lấy vài viên đá bỏ vào balo mình rồi mới vui vẻ đi tiếp, hắn buồn cười với tính trẻ con của cậu ôm eo cậu đi tiếp.
Đi được một đoạn xa bốn người lại thấy một cái hang động lớn ở phía trước hơi ngẫng người nhìn nó rồi cũng cất bước đi vào bên trong.
Hang động tối đen như mực không hề có một chút ánh sáng, lúc này viên đá trong tay Thiên Thiên lại phát sáng thứ ánh sáng màu lam nhạt phát sáng giữa bóng tối càng thêm huyền bí.
Một phần khác của khu rừng
Vương Khắc Kiệt cùng Lý Bá và đám thuộc hạ đang tiếp tục tìm kiếm hắn và cậu. Vương Khắc Kiệt dường như mất hết kiên nhẫn mắng "Chết tiệt, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào"
Lý Bá không nói chỉ đưa tay chạm vào những bông hoa bỉ ngạn màu đỏ rực nở nụ cười tà ác dùng lực vò nát bông hoa trong tay rồi thả tự do xuống đất, quay đầu nói với Vương Khắc Kiệt "Ông không thấy gì lạ sao"
Vương Khắc Kiệt ngây người khi Lý Bá hỏi lão câu này, Lý Bá nhếch mép cười nói với Vương Khắc Kiệt "Không gian khu rừng có sự thay đổi"
Vương Khắc Kiệt nhìn xung quanh thì đúng là bọn họ đã được đưa đến một nơi khác của khu rừng, điểm nhận biết chính là sự xuất hiện của hoa bỉ ngạn đỏ khắp nơi đều được tô điểm màu đỏ của màu hoa này.
Cậu nắm chặt tay hắn đi từng bước vào trong hang động trên tay bốn người đều cầm viên đá thủy tinh, ánh sáng màu lam chiếu sáng một góc của hang động. Hang động này im lặng đến đáng sợ chỉ có tiếng bước chân của bốn người chẳng khác gì đang vào ngôi nhà ma trong khu vui chơi nhưng nơi này chỉ có sự im lặng mà có thể đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Cậu cảm giác tim mình đập rất nhanh chân không thể nào bước tiếp nhưng được hắn kéo về phía trước, tay hắn nắm chặt tay cậu làm cậu giảm cảm giác sợ hãi đi một phần.
"Nhắm mắt lại"- hắn nghiêm giọng lên tiếng
Cậu cũng không thắc mắc làm theo lời hắn mắt nhắm lại bước về phía trước theo bước chân hắn. Các giác quan còn lại của cậu liền nhạy cảm hơn gấp nhiều lần.
Đi được một đoạn nhưng vẫn không nghe được âm thanh gì làm cho cậu càng bất an tay bất giác nắm chặt tay hắn.
End chap 44