Chương 43: Ánh trăng bạc......
Trong 5 ngày tới tui sẽ rất bận nên không thể đăng chap nên hôm nay đăng bù 2 chap cho 5 ngày- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Bốn người vẫn tiếp tục di chuyển vào sâu trong khu rừng, đúng như hắn nói đám người kia thực sự đã được đưa đến một nơi khác của khu rừng.
Nhưng dường như có một thứ luôn xuất hiện chính là hoa bỉ ngạn trắng dù bốn người đã đi gần 2km nhưng vẫn xuất hiện hoa bỉ ngạn trắng ở khắp các bụi cây.
Cậu và Thiên Thiên dường như không thể đi nổi nữa nên ngồi nghỉ ở một tảng đá to, hắn và Vương Hàn cảnh giác nhìn xung quanh. Sau một lúc nghỉ ngơi bốn người lại đi tiếp, dường như có gì đó thôi thúc bốn người đi về phía trước.
"Xoạt...xoạt..."- một loạt tiếng động từ những bụi cây vang lên hắn cảnh giác để cậu đứng phía sau mình, Vương Hàn cũng kéo Thiên Thiên đứng phía sau mình. Cậu cảm giác tim mình như ngừng đập khi những tiếng động kia ngày càng lớn ngày càng tới gần phía này.
Cách bốn người khoảng 3 mét liền xuất hiện một con báo đen đang nhảy về phía này cậu bất giác nắm chặt tay hắn, Thiên Thiên mặt trắng bệch khi nhìn thấy con báo đen kia nhắm chặt mắt núp sau lưng Vương Hàn.
Hắn và Vương Hàn nhếch mép cười cả hai đồng thời giơ súng miệng súng lạnh băng nhắm về phía con báo "Đoàng đoàng" hai tiếng súng đồng thời vang lên làm chấn động một phần khu rừng, hai viên đạn bay thẳng về phía con báo đen sau một giây con báo kia liền nằm trên đất không động đậy.
"Bảo bối"- hắn gọi cậu
Cậu nghe tiếng hắn liền dời tầm mắt nhìn hắn trong lòng cảm giác sợ hãi vơi đi không ít cậu bất giác nắm chặt tay hắn, hắn hôn lên má cậu an ủi còn cậu thì hưởng thụ nụ hôn của hắn.
"Mở mắt ra"- Vương Hàn lên tiếng
Thiên Thiên lúc này đang nhắm chặt mắt mặt trắng bệch không dám mở mắt khi nghe tiếng Vương Hàn khẽ mở hai mắt nhìn xung quanh thì thấy con báo đen kia đang nằm trên đất...đã chết.
"Sợ sao"- Vương Hàn nhếch mép cười
"Làm...làm gì có"- Thiên Thiên nhìn nụ cười của hắn trong lòng nhất thời bừng bừng lửa giận
"Tốt nhất là vậy"- Vương Hàn nói xong xoay người đi tiếp, Thiên Thiên giảm bớt tức giận lấy khẩu súng trong balo ra nắm chặt đi theo sau Vương Hàn.
Cậu nhìn một màn này không khỏi đau đầu ngẩng đầu hỏi hắn "Sao hai người họ lúc nào cũng cãi nhau"
"Không cần quan tâm họ"- hắn nói
"Anh là kẻ máu lạnh"- cậu bĩu môi nói
"Cho em nói lại lần nữa"-hắn đen mặt nói
"Anh là kẻ máu lạnh"- cậu không sợ nói, vừa nói xong liền bị hắn cắn nhẹ vào cổ cậu, cậu cau mày khó chịu, hắn nhay nhay một hồi mới buông ra sau khi tạo được một chấm hồng nói "Sau này không cho nói bậy" rồi ôm eo cậu đi tiếp, cậu đỏ mặt không dám nói gì đi theo hắn.
Càng đi sâu vào khu rừng cậu càng cảm thấy có một điều gì đó rất lạ đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh thì vẫn thấy bình thường sau việc con báo đen kia thì không có một loài động vật nào xuất hiện nữa.
Thiên Thiên cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh tay nắm chặt khẩu súng, sau việc lúc nãy Thiên Thiên đều luôn cảnh giác theo sau Vương Hàn, cô không biết sẽ có những chuyện gì xảy ra tiếp theo khu rừng này quá nguy hiểm.
Đang đi hắn bỗng dừng lại đôi mắt nâu thẳm nhìn một lượt khắp khu rừng, Vương Hàn nghi hoặc hỏi "Có gì đó đã thay đổi"
"Đúng vậy" ngưng một chút hắn nói tiếp "Bỉ ngạn trắng biến mất"
"Bỉ ngạn đỏ xuất hiện"- Vương Hàn cong môi cười tiếp lời của hắn
Cậu kinh ngạc nhìn xung quanh thì đúng như lời hai người kia nói bỉ ngạn trắng đã biến mất nhưng bỉ ngạn đỏ xuất hiện như vậy có nghĩa đã đến một phần khác của khu rừng.
"Khu rừng lại thay đổi không gian?"- cậu nghi hoặc hỏi
"Đúng vậy"- hắn nói
Khu rừng này quá nguy hiểm nó như một mê cung không có lối thoát dù sắp tìm được lối thoát nhưng không gian lại bị thay đổi phải trở về nơi xuất phát.
"Chúng ta cần tìm chổ nghĩ ngơi trời sắp tối rồi"- Thiên Thiên lên tiếng, ba người gật đầu cố đi tìm một hang động để nghỉ ngơi.
Trời bắt đầu tối ánh hoàng hôn màu vàng cam chiếu vào khu rừng nhưng bốn người vẫn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, chân cậu rất mỏi nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng bước đi, hắn khom người xuống muốn cõng cậu nhưng cậu liền từ chối "Không sao, chúng ta hãy đi tiếp"
Hắn vẫn muốn cõng cậu nhưng cậu cương quyết từ chối nên hắn đi chậm lại để cậu có thể theo sát. Ánh hoàng hôn đã tắt bầu trời được thay thế bởi màn đêm huyền ảo, ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng khu rừng nhưng màu của ánh trăng lại là màu bạc lạnh lẽo, màu đỏ của hoa bỉ ngạn được ánh sáng màu bạc chiếu sáng lại toát lên vẻ lạnh lẽo đúng như ý nghĩa của nó 'Con đường dẫn tới địa ngục'.
Khu rừng lúc này lại biến đổi lần nữa, lúc này có rất nhiều đom đóm xuất hiện bay lượn khắp nơi như một bầu trời đầy sao nhưng ánh sáng của đom đóm lại là màu xanh dương nhẹ nhàng mang lại ấm áp tương phản với màu đỏ của hoa bỉ ngạn được ánh sáng màu bạc của trăng chiếu sáng.
Bốn người đưa mắt nhìn khung cảnh đẹp đẽ nhưng không kém phần lạnh lẽo này không biết phải nói gì chỉ đứng ngắm nhìn khoảnh khắc này.
Ánh sáng của đom đóm như chỉ đường cho bốn người rất nhanh liền tìm thấy một hang động cách đó không xa. Bước vào hang động Thiên Thiên lôi từ balo ra một khăn trải đi dã ngoại trải xuống mặt đất lạnh lẽo.
Cậu không còn sức liền ngồi xuống duỗi thẳng hai chân dùng tay xoa bóp hai chân của mình. Thiên Thiên lại tiếp tục lôi ra hai chai nước và hai ổ bánh ngọt lớn.
Hắn đưa nước tới cho cậu rồi xé bao đựng bánh ngọt rồi đưa cho cậu, cậu uống một ít nước rồi nhận lấy phần bánh ngọt hắn đưa.
Thiên Thiên dù rất khó chịu nhưng vẫn chia một phần bánh ngọt cho Vương Hàn, Vương Hàn mặt lạnh nhận lấy bánh ngọt bắt đầu ăn.
Cậu không còn sức lực nên dựa vào người hắn nhắm mắt ngủ, Thiên Thiên cũng thu mình vào một góc rồi ngủ thϊếp đi.
"Khu rừng này quá nguy hiểm"- Vương Hàn nhàn nhạt lên tiếng
Hắn không nói chỉ nhếch mép cười đưa mắt nhìn ra bên ngoài những ánh sáng màu xanh dương từ đom đóm vẫn chưa biến mất.
Tại một nơi khác của khu rừng
"Làm sao để ra khỏi đây"- Vương Khắc Kiệt khẩn trương hỏi người đàn ông ngồi đối diện mình
Ánh trăng màu bạc nhàn nhạt chiếu sáng khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông kia, đôi mắt màu lam càng thêm tà mị trong đêm tối người đàn ông này chính là Lý Bá.
Lý Bá nhàn nhạt mở miệng "Đến lúc sẽ thoát ra được"
Vương Khắc Kiệt gần như mất kiên nhẫn khi ông ta bị lạc trong khu rừng ma quái này. Không chỉ có ông ta mà những tên thuộc hạ của ông ta cũng khẩn trương chỉ có Lý Bá vẫn bình thản nhìn xung quanh.
"Rất thú vị"......
End chap 43
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chap còn lại sẽ được đăng vào tối nay