Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 41

Chương 41: An Nhược Hi......
Do ngày mai tui bận nên hôm nay đăng chap mới luôn, mọi người thấy tui có siêng không?

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lúc này trong phòng ăn bầu không khí hết sức kì quái cậu, hắn, Thiên Tỷ, Vương Hàn và Phong Khiết ngồi một bên phía đối diện thì có Nhất Lân, Thiên Thiên, Lãnh Dực, Vương Phong, Lưu Chí Hoành.

Thiên Thiên và Vương Hàn thì đang trừng mắt nhìn nhau còn hắn thì cứ gắp thức ăn cho cậu những người còn lại thì trố mắt nhìn Thiên Thiên và Vương Hàn đang đấu mắt với nhau.

Nhất Lân hơi bực lên tiếng "Hai người có thôi bắn tia điện với nhau chưa"

Vương Hàn và Thiên Thiên đồng thời thu mắt lại bắt đầu ăn nhưng lâu lâu vẫn trừng mắt với nhau. Nhất Lân thở dài tiếp tục ăn.

Lúc này cậu cười vui vẻ lên tiếng "Cô là Lục Thiên Thiên đúng không, tôi là Vương Nguyên"

Thiên Thiên thấy cậu bắt chuyện với mình cũng cười vui vẻ trò chuyện với cậu. Hắn cũng cong môi cười vẫn gắp thức ăn cho cậu.

Sau bữa ăn cậu muốn đi dạo ở rừng hoa bỉ ngạn liền rũ Thiên Thiên đi hắn cũng đi với cậu liền bị cậu tuyệt tình nói "Em không muốn đi với anh" rồi cùng Thiên Thiên đi ra rừng hoa để hắn đứng đơ ở đó, những người kia thấy vậy liền nén cười làm hắn nhất thời nổi giận.

"Nguyên Nguyên cậu có gì muốn nói với mình sao"- Thiên Thiên vừa đi vừa hỏi cậu

Cậu cười xấu hổ khi bị Thiên Thiên phát hiện ý đồ của mình ấp úng nói "Mình muốn hỏi...về cô gái trong bức tranh"

"Ý cậu nói là chị Nhược Hi"- Thiên Thiên thắc mắc hỏi

"Cô gái trong tranh tên là Nhược Hi"- cậu hơi bất ngờ hỏi

"Đúng vậy chị ấy tên là An Nhược Hi"- Thiên Thiên nở nụ cười buồn ngưng một lúc nói tiếp "Chị ấy chính là người anh Nhất Lân yêu"

"An Nhược Hi là người Nhất Lân yêu"- cậu kinh ngạc hỏi

"Đúng vậy...nhưng chị ấy đã chết rồi..."- Thiên Thiên nói tới đây thì nghẹn ngào không nói nữa

"Tại sao cô ấy lại chết"- cậu lại kinh ngạc hỏi

Thiên Thiên cười nhạt không nói hỏi lại cậu "Cậu có biết tại sao ở đây lại có một rừng hoa bỉ ngạn không"

"Có liên quan tới cô gái đó"- cậu tò mò hỏi

"Đúng vậy...chị Nhược Hi rất thích loài hoa này anh Nhất Lân liền cho người trồng loài hoa này ở đây dành tặng cho chị Nhược Hi" ngưng một lúc Thiên Thiên ngửa mặt lên trời thở dài rồi nói tiếp "Cậu từng nghe câu này chưa"

"Bỉ ngạn hoa nở nơi bỉ ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá"- giọng nói Thiên Thiên mang theo vẻ bi thương khi nói câu này.

Cậu đã từng nghe câu này ý nghĩa của nó chính là lúc bỉ ngạn nở hoa sẽ không thấy lá, lúc thấy lá sẽ không thấy hoa. Nếu vậy An Nhược Hi chính là hoa còn Lưu Nhất Lân chính là lá đời đời kiếp kiếp không thể ở bên nhau.

Thiên Thiên tiếp tục nói "Chị ấy bị người ta tông chết, người tông trúng chị ấy bỏ trốn nên cái chết của chị ấy kết luận là bị tai nạn giao thông bình thường nên qua đời bên phía cảnh sát cũng không truy tìm người gây tai nạn nữa" hít sâu một hơi Thiên Thiên nói tiếp "Mình nhớ rất rõ lúc tới nơi thì thấy chị ấy nằm trong vũng máu tươi trên tay vẫn cầm chặt những bông hoa bỉ ngạn mắt nhắm lại, màu máu cùng với màu đỏ của bỉ ngạn hòa làm một"

Cậu biết được chuyện này cũng cảm thấy đau khổ nhưng nỗi đau này không thể sánh bằng nổi đau của Nhất Lân khi mất đi An Nhược Hi. Cậu quay sang nhìn thì thấy Thiên Thiên đang chạm nhẹ vào cánh hoa bỉ ngạn nở nụ cười thê lương.

Cậu đưa mắt nhìn xa xăm trên rừng hoa bỉ ngạn những ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào cánh hoa bỉ ngạn. Đêm nay lại có những ánh sáng phát ra từ những con đom đóm ánh sáng màu vàng nhạt làm cho ấm áp nơi rừng hoa bỉ ngạn lạnh lẽo. Cậu thu cảnh tượng đẹp này vào mắt Thiên Thiên cũng đưa mắt nhìn những chùm ánh sáng nhỏ màu vàng nhạt đang chuyển động trong không trung kia.

Trên tầng ba của tòa lâu đài Nhất Lân đứng gần cửa sổ nhìn xuống một góc của rừng hoa bỉ ngạn ánh mắt mang theo bi thương

"Nhất Lân cảm ơn anh đã tặng cho em rừng hoa này"

"Nhất Lân anh mau xem có đom đóm kìa"

"Nhất Lân em yêu anh"......

Những lời nói của An Nhược Hi vang bên tai của Nhất Lân, những kỉ niệm đẹp của họ nay chỉ còn là quá khứ, cảnh còn nhưng người đã mất.

"Nhược Hi, em ở đó có hạnh phúc không"- Nhất Lân nở nụ cười thê lương tự nói với mình

Lúc này cửa phòng được đẩy ra hắn bước vào nhàn nhạt lên tiếng "Vẫn còn nhớ tới Nhược Hi sao"

Hắn biết Nhất Lân vẫn còn đau khổ kể từ ngày mất đi An Nhược Hi hắn chỉ biết nhìn Nhất Lân bị giày vò trong đau khổ không biết làm gì hơn.

Hai người đàn ông im lặng đứng trong phòng ánh trăng mờ ảo rọi vào gương mặt tuấn lãng của hai người, im lặng một lúc Nhất Lân lấy ra một điếu thuốc châm lửa bắt đầu hút, làn khói mờ lượn lờ xung quanh khuôn mặt điển trai của Nhất Lân. Hắn đi tới quầy rượu rót một ly rượu thưởng thức.

"Tại sao là La Đình Tín?"- hắn nhàn nhạt hỏi

Nhất Lân vẫn đưa mắt nhìn rừng hoa bỉ ngạn trong đêm mặt lạnh lùng nói "Cậu nghĩ sao"

"Đừng bao giờ để Vương Nguyên biết chuyện này"- hắn nghiêm giọng nói

"Mình biết"- Nhất Lân cười nhạt

Bầu không khí lại rơi vào trầm lặng Nhất Lân vẫn đưa mắt nhìn rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực trong đêm lại nhìn thấy cậu và Thiên Thiên đang đi dạo trong rừng hoa.

Cậu và Thiên Thiên tiếp tục đi dạo và nói chuyện cười đùa vui vẻ, bỗng phía xa thấy Vương Hàn đang đứng đó đang hút thuốc, cậu liền kéo Thiên Thiên đi về phía anh mình vui vẻ gọi "Anh"

Vương Hàn nghe tiếng cậu liền ngưng hút quay đầu nhìn thì thấy cậu cười vui vẻ bước tới đây theo sau là cô gái tên Lục Thiên Thiên mặt mày hết sức cau có.

Cậu và Thiên Thiên đứng trước mặt Vương Hàn cậu vui vẻ hỏi "Sao anh lại ở đây?"

"Vị lão đại kia bảo anh ra đây trông chừng em"- Vương Hàn hơi khó chịu khi nói nguyên nhân tại sao lại ở đây. Cậu cũng xấu hổ khi cái người đàn ông kia lại bá đạo đến vậy. Thiên Thiên đứng bên cạnh cậu nén cười.

Vương Hàn đưa mắt nhìn Lục Thiên Thiên châm chọc nói "Cô gái hung dữ này cũng ở đây sao" nói xong cười ngạo mạn

Thiên Thiên nhất thời tức giận lớn giọng nói "Cái tên yêu nghiệt kia tôi đã làm gì anh chứ"

"Yêu nghiệt?"- Vương Hàn tức giận lặp lại hai từ này

"Đúng"- Thiên Thiên không chịu thua khẳng định

"Tôi đã làm gì cô"- Vương Hàn cố kìm nén hỏi

"Vậy tôi đã làm gì anh mà lại bị anh nói như vậy"- Thiên Thiên cũng không chịu thua cãi lại. Cậu ở giữa hai ngọn núi lửa sắp phun trào nhất thời nhớ tới hắn trong lòng âm thầm nói "Vương Tuấn Khải mau cứu em a" (Au: má tới cứu con đây Nguyên: con không cần má Au: *tủi thân* Khải: *cười khinh thường* má già rồi để con qua cho Au:ta đã nói rồi ta chưa già *hét*)

End chap 41

 - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -