Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 40

Chương 40: Oan gia xuất hiện......
Đôi lời của Au

Đúng ra hôm nay Au là tui đây sẽ đăng phiên ngoại của hai trẻ Khải Nguyên nhưng do nguyên tuần nay tui bận làm báo tường nên không thể viết được nên phiên ngoại sẽ được đăng trong hai tuần tới và hôm nay tui sẽ đăng chap tiếp theo bù cho phiên ngoại, hãy tha thứ cho con Au thất hứa này *vẫy khăn* *xách dép chạy*

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Cậu đi khắp rừng hoa bỉ ngạn một vòng mới chịu cùng hắn đi vào trong lúc này cậu không biết mình đang ở đâu quay qua hỏi hắn "Đây là đâu? Chủ nhân nơi này là ai?"

"Rồi em sẽ biết"- hắn cười khẽ

Cậu thắc mắc muốn biết nhưng hắn vẫn không nói ôm eo cậu đi vào trong. Lúc này cậu mới biết đây là một tòa lâu đài cổ kính theo phong cách hoàng gia từ đèn trùm pha lê cổ kính, thảm lót sàn màu vàng cổ điển, màu tường màu vàng mỗi góc phía dưới tường đều được vẽ một bông hoa bỉ ngạn màu đỏ làm nổi bật trên tường màu vàng.

Cậu nhìn khắp phòng khách của tòa lâu đài thứ làm cậu chú ý chính là phía trên bông hoa bỉ ngạn treo một bức tranh của một cô gái. Cô gái với khuôn mặt trắng nõn, đôi mày thanh tú, chiếc mũi thon gọn, môi màu đỏ như màu của hoa bỉ ngạn, mái tóc đen dài xõa ngang vai. Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng dài đến gót chân tay cầm một bó hoa bỉ ngạn lớn cười xinh đẹp đứng giữa rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực. Nhìn cô gái trong tranh cậu thấy rất giống một người nhưng nhất thời không nhớ ra.

Lúc này có một giọng nói vang lên "Đã về rồi sao"

Cậu nghe giọng nói rất quen xoay người lại liền thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám bạc quần tây đen đang đi từ trên cầu thang xuống.

Cậu kinh ngạc không nói được lời nào, người kia như biết cậu đang nghỉ gì cười với cậu "Nguyên Nguyên lâu rồi không gặp cậu"

"Nhất Lân...sao lại là cậu"- cậu ngạc nhiên hỏi

"Mình là chủ tòa lâu đài này"- Nhất Lân cà lơ phất phơ trả lời

"Cái gì...cậu là chủ tòa lâu đài này"- cậu nói gần như hét lên

"Ui...cậu có thể nhỏ tiếng chút được không"- Nhất Lân xoa xoa lỗ tai nói

Cậu không nói chuyện với Nhất Lân nữa quay sang trừng mắt nhìn hắn giọng tức giận nói "Anh biết chuyện này"

Hắn gật đầu chấp nhận cậu hỏi tiếp "Anh biết cậu ấy"

"Cậu ấy là bạn anh"- hắn nói

Cậu không còn biết nói gì nữa chỉ im lặng cậu không ngờ Nhất Lân lại ở đây còn là bạn hắn bỗng cậu nhớ ra một điều "Đừng nói Nhất Lân cũng là người của tổ chức Ảnh"

"Không, cậu ấy là chủ tịch của tập đoàn đá quý đứng đầu thế giới"- hắn ung dung nói

Cậu lúc này biết được thân phận thật của Nhất Lân cũng không nói gì chỉ hỏi "Đình Tín biết không"

"Cậu ấy không biết"- Nhất Lân lắc đầu

"Tốt nhất là giấu luôn đi"- cậu đe dọa nói

Lúc này có thêm vài người nữa đi xuống nhìn thấy hắn và cậu cũng không bất ngờ trực tiếp đi xuống. Hắn ôm cậu lại sofa ngồi những người kia cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình bắt đầu nói chuyện.

"Cái bẫy đó không phải do Vương Khắc Kiệt chủ mưu"- hắn nhếch mép cười nói

Những người kia đều ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, Vương Hàn lấy lại tinh thần lên tiếng "Vậy là ai"

"Lý Bá"- hắn nhếch mép cười khi nói cái tên này

Cậu lúc này cũng ngừng ăn đưa mắt nhìn hắn chỉ thấy hắn cũng quay sang nhìn cậu tay cầm một quả nho đút cho cậu ăn, cậu cũng há miệng ăn quả nho rồi tiếp tục nhìn hắn cứ thế lặp đi lặp lại.

Vương Hàn khóe miệng giật giật nhìn hai người rống giận nói "Mấy người tình cảm xong chưa" (Au: đúng đó *hùa theo Hàn ca*)

Vương Hàn lên tiếng cậu mới bừng tỉnh mặt đỏ như quả cà chua không dám nhìn ai, hắn liếc mắt nhìn Vương Hàn tỏ vẻ mất hứng khi bị Vương Hàn chen vào. Vương Hàn nuốt nuốt nước miếng anh có thể nhìn ra hàng ngàn viên đạn từ mắt của hắn đang nhắm thẳng về phía mình mà bay tới.

"Được rồi không giỡn nữa, cậu nói đi tại sao lại là Lý Bá"- Nhất Lân lên tiếng chen vào

"Một tên trong đám người kia có ấn ký của Lăng bang"- hắn vừa lột vỏ quả nho cho cậu vừa nói

"Không ngờ tên đó lại thông đồng với lão hồ ly Vương Khắc Kiệt"- Vương Hàn cười mỉa mai lên tiếng

Cậu không nói gì chỉ ăn nho do hắn đút lắng nghe mọi người nói chuyện.

Lúc này quản gia của tòa lâu đài này bước tới thông báo "Ông chủ đã đến giờ ăn tối, có cần dọn lên ngay không?"

Nhất Lân nhìn mọi người rồi gật đầu với ông quản gia. Ông quản gia lại nói tiếp "Ông chủ, Lục tiểu thư về rồi"

"Tôi biết rồi, ông lui ra đi"- Nhất Lân nói

Ông quản gia vừa rời đi liền có một cô gái bước vào phòng khách, cậu đưa mắt nhìn thì nói lớn "Anh, chẳng phải đó là cô gái đã tát anh sao"

Vương Hàn nghe cậu nói vậy ngước mặt lên nhìn thì đúng là cô gái vô duyên vô cớ đã cho mình một cái tát, nhất thời lửa giận trong lòng bừng lên. Cô gái kia cũng giật mình khi thấy người đàn ông mình đã tát đang ở đây nhất thời cũng tức giận. (Au: oan gia của Hàn ca xuất hiện *tung bông*)

"Thiên Thiên về rồi sao"- Nhất Lân cười nói

"Anh họ"- cô gái tên Thiên Thiên lên tiếng quay sang trừng mắt nhìn Vương Hàn nói tiếp "Anh họ, sao anh lại để gã đàn ông vô sỉ kia ở đây"

"Ai?"- Nhất Lân thắc mắc hỏi

"Chính là anh ta"- Thiên Thiên nói xong giơ ngón tay trắng nõn lên chỉ thẳng về phía Vương Hàn nhất thời những người kia đều né sang hai bên ngay cả cậu cũng dựa sát vào người hắn. (Hàn: mấy người có cần làm quá vậy không Mọi người: đừng hỏi tụi này hỏi bà Au đi Au: gì, sao lại nhìn ta như vậy *run rẩy*)

"Lục Thiên Thiên ăn nói cho cẩn thận đây là bạn của anh sao em lại biết là kẻ vô sỉ"- Nhất Lân buốn cười nói với Thiên Thiên

"Anh ta chính là kẻ đã bỏ rơi bạn em"- Thiên Thiên không phục nói lớn

"Tôi không quen bạn cô"- Vương Hàn bừng bừng lửa giận lên tiếng

"Được rồi chỉ là hiểu lầm, Vương Hàn chỉ mới tới Anh quốc ba ngày không thể nào quen bạn em được"- Nhất Lân giải thích

"Cái gì...chỉ mới tới đây ba ngày"- Thiên Thiên kinh ngạc hỏi

"Đúng vậy"- Nhất Lân lên tiếng khẳng định

Thiên Thiên nhất thời xấu hổ nhớ lại cái tát mình ban tặng cho người kia liền hối hận không thôi cúi thấp đầu nhìn sàn nhà.

Nhất Lân buồn cười nhìn em họ của mình lên tiếng che chở "Được rồi, Vương Hàn chỉ là hiểu lầm mong cậu bỏ qua cho em họ của mình"

"Hừ...mình không chấp nhất với con nít"- Vương Hàn đành lên tiếng bỏ qua cho cô gái kia

"Khải...em đói"- cậu nói

"Chúng ta đi ăn"- hắn cong môi cười hôn má cậu một cái rồi ôm cậu đứng dậy đi vào phòng ăn mấy người kia cũng đi theo.

"Thiên Thiên em cũng vào ăn đi"- Nhất Lân nói rồi đẩy Thiên Thiên vào phòng ăn. Thiên Thiên vẫn xấu hổ đi theo anh họ mình vào phòng ăn.

End chap 40