Chương 14: Người đàn ông đẹp trai......
Trên đường đến đón cậu nghe cậu nói vậy biết cậu đang tức giận nên lập tức nhấn chân ga chạy đến trường.Mạc Thủy An và bạn cô ta đang đợi người bao nuôi của cậu trước cổng trường. Cô ta nghĩ dù người kia là ai thế lực Mạc gia nhà cô ta cũng đè chết người đó nên không cần phải sợ.
Đang trong dòng suy nghĩ thì "Két" tiếng xe thắng lại vang lên làm cô ta thoát khỏi dòng suy nghĩ đưa mắt nhìn thì thấy một chiếc BMW màu bạc dừng trước mặt, cô ta nhếch môi cười "Người đây rồi"
Cô ta càng kinh ngạc hơn, một người đàn ông bước xuống xe vest đen lịch lãm, gương mặt góc cạnh ngũ quan hoàn hảo, đôi mắt nâu thẳm mang theo băng giá, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi, chiếc cằm cương nghị. "Thật là đẹp trai" lúc này cô ta liền bị người đàn ông này hấp dẫn không những cô ta ngay cả những sinh viên nữ trong trường cũng bị hắn làm cho mê mệt.
Mạc Thủy An vội chỉnh sửa lại đầu tóc quần áo đi đến trước mặt người đàn ông.
Hắn không để ý đến cô ta đưa mắt nhìn một vòng sân trường tìm kiếm bóng dáng một người nhưng không thấy hắn nhíu mày khó chịu "Cậu đã đi đâu", lúc này một giọng nữ đầy ngọt ngào lên tiếng "Anh là Vương Tuấn Khải?" chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hắn nghi ngờ nhíu mày "Cô là ai"
Cô ta khẽ cười nói "Anh có phải là người bao nuôi Vương Nguyên"
Nghe cô gái này nói vậy hắn mới hiểu ra tại sao cậu tức giận với hắn, nguyên nhân là người phụ nữ ngu ngốc này.
Không trả lời câu hỏi của cô gái hỏi ngược lại cô ta "Cô tên gì"
Mạc Thủy An đắc ý trong lòng không ngờ người đàn ông này lại có ý với cô, cô ta cười dịu dàng nói "Mạc Thủy An"
"Thiên kim tiểu thư của Mạc gia?" hắn vờ nghi hoặc hỏi
Mạc Thủy An gật đầu cho hắn đã đoán đúng. Hắn nhếch môi cười khinh thường.
Mạc Thủy An tiếp tục tra hỏi hắn "Thật sự anh là người bao nuôi cậu ấy?"
Hắn lúc này khinh thường nói "Tôi là bạn của anh trai em ấy đưa em ấy đi học không được sao"
Mọi người trong trường giờ mới biết được sự thật âm thầm cầu nguyện cho cô ta. Mạc Thủy An nhất thời choáng váng không ngờ hắn lại là bạn của anh trai Vương Nguyên nhưng cô ta vẫn không tin nói "Tôi không tin, anh có chứng cứ không".
Hắn nhếch môi cười khinh thường lấy điện thoại bấm một dãy số bắt loa ngoài, đầu dây bên kia bắt máy:
"Alo Tuấn Khải đã đón Nguyên nhi về chưa"- người trong điện thoại nói
"20' nữa sẽ về"- hắn trả lời
"Được rồi cúp máy đây, nhớ đưa em trai ông đây về" người kia nói xong cúp máy.
Mạc Thủy An lúc này mới tin đây là sự thật nên xấu hổ chạy đi mất, sinh viên trong trường cũng tản đi. Hắn gọi điện cho cậu
"Em đang ở đâu"- hắn hỏi
"Tôi đang ở quán kem lần trước"- cậu vừa ăn vừa trả lời
"Chờ ở đó"- hắn ra lệnh cậu không nói gì tắt máy tiếp tục ăn kem.
Hắn lái xe đến quán kem bước vào liền thấy cậu vừa ăn kem vừa nói chuyện với một đứa con trai cậu còn vui vẻ cười đùa với người kia, hắn nhất thời tức giận đi nhanh đến chỗ cậu "Vương Nguyên em giỏi lắm", cậu giật mình khi nghe giọng hắn nhìn lên thì thấy một gương mặt hết sức tức giận đang nhìn mình cậu run rẩy nói "VươngTuấn Khải anh đến rồi".
Bạn học đối diện thắc mắc về hắn hỏi "Nguyên Nguyên đây là ai"
"Nguyên Nguyên" mặt hắn càng đen hơn khi nghe người kia gọi cậu thân thiết như vậy. Cậu nói "Đây là Vương Tuấn Khải anh trai của Vương Nhạt", người kia cười chào hỏi nhưng hắn không thèm nhìn nắm tay cậu kéo cậu rời đi.
Cậu bất ngờ bị hắn kéo đi xém chút nữa đã té trên đất, cậu nói lớn "Kỳ Lâm mai gặp lại" sau đó bị hắn kéo ra khỏi quán.
Hắn đưa cậu vào xe lái xe một đường về Nguyệt thự, cậu ngồi trên xe hết sức tức giận hắn nên không thèm nhìn hắn quay người nhìn cửa sổ tỏ ra cậu đã giận, hắn cũng không nói chuyện với cậu.
Vào nhà cậu đi thẳng lên phòng đóng cửa lại mặc cho hắn gọi. Hắn cảm thấy mình cũng hơi quá nên xuống nước mở cửa phòng cậu đi vào xin lỗi.
Cậu nằm trong phòng chơi game thấy hắn vào cũng thèm để ý. Hắn đi đến ngồi trên giường đối diện cậu nói "Cho tôi xin lỗi vì đã làm em bị bạn bè hiểu lầm...." nói đến đây hắn không tài nào nói nổi nữa.
Cậu bất giác khóc lớn hắn liền quýnh lên không biết làm gì dỗ cậu nên chỉ còn cách ôm cậu vào lòng nhưng cậu không ngưng khóc.
Cậu mếu máo nói "Tất cả...tất cả là tại anh đồ xấu xa...anh..anh..." cậu nói không nổi đánh loạn trên người hắn xả giận. Hắn mặc cho cậu đánh nói "Được rồi tất cả là tại tôi vậy em muốn thế nào? Hắn hỏi cậu
Cậu ngưng khóc hai mắt ngập nước nhìn hắn đưa ra điều kiện "Anh không được đưa tôi đi học nữa" hắn không còn cách nào khác nên gật đầu chấp nhận nhưng đến lúc đó sẽ tùy tiện lấy lý do đưa cậu đi học.
Lúc này cậu mới tha cho hắn, chui ra khỏi lòng hắn đứng trước mặt hắn nói "Vương Tuấn Khải tôi muốn ăn kem", hắn vờ nghiêm mặt nói "Gọi tôi là gì".
Cậu bất ngờ nhưng vẫn nói "Khải", lúc này hắn mới hài lòng đứng lên nói "Được rồi em thay đồ đi tôi sẽ dẫn em đi".
Cậu cười tít mắt nói cảm ơn hắn rồi đuổi hắn ra ngoài để mình thay đồ, hắn không muốn nhưng cũng phải ra ngoài.
End chap 14