Chương 3: Cuộc Sống Mới (2)
Vương Tuấn Khải từ trên lầu đi xuống thấy con trai nhỏ đang ngồi trên sopa môi nở nụ cười nhẹ nhanh chóng lại gần ôm trọn cậu vào lòng . Vương Nguyên đang cầm điện thoại anh xem thì bị anh ôm cho giậc mình hoảng sợ, nhém làm gớt điện thoại ." Baba..ba..ba " Vương Nguyên giật mình quay lại nói .
" sao hửm " Vương Tuấn Khải ôm trọn tấm thân nhỏ nhắn của Vương Nguyên nhưng có hơi ốm ôm thật không đã phải vỗ béo lên mới được .
" Baba..mấy người này ai vậy , có phải là bạn ba ba không , sao con không thấy hình ba ba và mẹ Phương Chi chứ " Vương Nguyên lí nhí giơ điện ra trước mặt anh.
Vương Tuấn Khải nhìn theo thì thấy trong điện thoại là anh và mấy cô em ở bas chụp nhằm vằn mặt cô nhưng anh nhớ đã xoá rồi mà .Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên tâm tình hỗm độn vô cùng , không biết giải thích sao đây .
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải nhìn điện thoại không khí bổng chốc chìm vào im lặng lạ thường.
* Thầm thích hàng mi ánh mắt cuống hút dẫu cho anh lạnh lùng với em
* thích khi người cười lấy ló má lúng bên khoé môi chẳng hề lãng quên
* thích anh thực nhiều đến nói cứ như đứa ngốc thế này
* mà anh chẳng quan tâm cứ vẫn ở đây chờ người
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên làm anh và Vương Nguyên giật mình , cùng nhau nhìn vào màng hình , Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải định đưa cho anh liền bị Vương Tuấn Khải nói
" con nghe đi mẹ Phương Chi gọi " Vương Tuấn Khải nói
Vương Nguyên nhìn anh tay nhỏ bấm vào phím mở ngây ngô áp điện thoại vào mặt làm Vương Tuấn Khải ngồi bên không khỏi bật cười ( Juk >^^<)
" alo " cô bên đây lên tiếng trước .
" mẹ nuôi con đây " Vương Nguyên nghe tiếng cô hai mắt thoáng chốc ửng đỏ.
" Nguyên Nhi sao ta thực nhớ con , dù mới gặp con lúc sáng nhưng giờ thật nhớ nha " cô bên đây mĩm cười nói
" mẹ nuôi về được không con rất nhớ người " Vương Nguyên khuôn mặt míu máo tay nắm chặt tay Vương Tuấn Khải cố chặn mình khóc ra tiếng.
" Nguyên Nhi mẹ sinh lỗi nhưng mẹ không về được ngày sinh của con là ngày mấy , mẹ sẽ đợi đến sinh nhật 16 của con sẽ về " cô nhỏ giọng an ủi
" con sinh ngày 08/11/2002 " Vương Nguyên lí nhí nói ( Juk >< : Vương Nguyên sinh năm 2000 ta thay đổi là 2002 nha )
" vậy sao , mẹ nuôi sẽ về còn mấy năm này thì mẹ sẽ gửi quà cho con " cô hơi buồn nói
" dạ con sẽ chờ " Vương Nguyên mím mím môi nói .
" Nguyên Nhi của mẹ nuôi ngoan , mẹ nuôi có việc rồi à quên con kêu Tuấn Khải...ây baba con đưa con đi học đi yêu con, nhớ phải nghe lời ba ba con " cô nói xong liền cúp máy.
Vương Nguyên nhìn màng hình ngân dài khuôn mặt buồn tuổi , Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên xụ mặt môi nhỏ trề ra đáng yêu vô cùng liền nổi hứng trêu ghẹo.
" Vương Nguyên con sao vậy " anh nhìn Vương Nguyên nói
" con nhớ mẹ nuôi " Vương Nguyên ánh mắt con cún vừa bị bắt nạt nhìn anh
Vương Tuấn Khải chính thức bị câu nói và ánh mắt Vương Nguyên làm cho đờ người
" mẹ con sao. " Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói
"Dạ ..mẹ nuôi nói sinh nhật Nguyên Nhi 16 tuổi mới về "
" vậy con mau ăn nhanh chóng lớn để mẹ nuôi về với con " Vương Tuấn Khải xoa tóc Vương Nguyên nói .
" dạ " Vương Nguyên xụ mặt nói
" đi thôi baba dẫn con đi mua đồ " Vương Tuấn Khải đề nghị .
Xe của anh nhanh chóng dừng tại nhà hàng shop thời trang KaRaTe , Vương Tuấn Khải bước xuống vuốt nhẹ tóc nắm tay Vương Nguyên đi vào .Mọi người trong tiệm nhanh chóng sắp thành một hàng dài cuối người cung kính nói
" CHÀO VƯƠNG TỔNG "
Vương Nguyên ngây người nhìn mọi người đang gập thêm chút nữa sát đất không khỏi bàng hoàng , tay đột nhiên nắm chặt Vương Tuấn Khải .Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên run nhẹ liền ho nhẹ .
" được rồi , mấy người đi tìm nhiều bộ đồ mắc tiền nhất cho con trai tôi " anh nói
" HẢ CON TRAI " cả tiệm đột nhiên hốt hoảng , ai trong tiệm cũng biết anh vừa kết hôn 1 năm với con gái Di thị Di Phương Chi nhưng nhìn cậu trai này cũng khoảng 9-10 không lẽ là con của tình nhân .
" đây là con nuôi của tôi còn đứng đó " Vương Tuấn Khải giậc mình liền nhanh chóng lôi Vương Nguyên chạy vào trong
Vương Nguyên nhìn mấy chị nhân viên đi qua đi lại , cầm bộ này bộ kia đưa cho nhau rồi lôi cậu vào mặc miệng không ngừng lét chét nhưng gà mới để , ai đau đầu quá .
Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn 1 tiếng ngủ ở trỏng rồi không~ Vương Nguyên bị lôi tới lôi lui cả đầu ong ong không ngừng ruốt cuộc cũng xong .Mấy nhân viên mĩm cười nhìn đống đồ do mình tốn công chọn , sao đó đi lại Vương Nguyên tò mò hỏi .
" em trai cho tụi chị hỏi này được không "
" mấy chị hỏi đi " Vương Nguyên lắc đầu cố gắng nói
" em và Vương Tổng là gì của nhau "
" baba sao ..là baba " Vương Nguyên mè nheo nói
" NGỦ TRONG ĐÓ RỒI À " Vương Tuấn Khải tức giận quát
Cả đám nhân viên rung sợ nhanh chóng ôm đồ rồi dắt Vương Nguyên đo ra , Vương Tuấn Khải quay người nhìn thấy Vương Nguyên mặt trắng bệch không khỏi đen mặt nhanh chóng đi lại ôm Vương Nguyên vào lòng tránh cậu ngã , rồi nhìn đám nhân viên bằng ánh mắt gϊếŧ người
" các người làm gì con trai tôi " anh lạnh lùng nói
" dạ..dạ tôi chỉ thay đồ cho cậu ấy thôi " đám nhân viên rung sợ
" hừ , thay đồ tại sao con trai tôi thế này "
" tôi không biết "
" hừ nghỉ việc " anh nói
" Vương Tổng xin bỏ qua cho chúng tôi , xin anh " cả đám nhân viên phát khóc nói
" baba..con ..không sao..Nguyên Nhi muốn ngủ " Vương Nguyên ậm ừ nói
" Nguyên Nhi ngoan baba đưa con về nhà , còn không gói đồ " Vương Tuấn Khải nói
" dạ dạ " nói xong đám người nhanh chân chạy đi hù nhém mất việc.
End 3
Ra chap mới này ủng hộ mạnh nha vote và cmt ạ , có ai thích H không chắt chap 10 sẽ có gán chờ nha , ai thích sinh tử văn không ta tính ra ấy mà nên hỏi ý kiến thôi nha .Fic của Juk ><~