Chương 23
Au : nhe nho ~ hôm nay ra típ đang có ý tưởng nên viết luôn nà , vote và cmt nha ... THÊ NÔ VẪN LÀ THÊ NÔ ×× .1/11/2018
----------------------
♥♥ Chap 23 : Chăm Sóc ( 2 ) .
Vương Tuấn Khải đặc Vương Nguyên xuống ghế sao đó đi ra sau bếp ,Vương Nguyên nhìn bóng lưng khuất đi môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc .
Anh mở canh định mυ'ŧ thì thấy nó ngụi liền nhanh chóng hâm lại vì thường người mang thai ăn đồ ngụi lạnh là không tốt cho sức khoẻ .
Khoấy khoấy đảo đảo ruốt cuộc cũng xong , mυ'ŧ đầy một bát sao đó nhanh chóng đem ra .
Vương Nguyên ngồi đợi anh lâu quá sao đó mở điện thoại bắt ngay bài hát quen thuộc lên nghe , sau đó ngủ lúc nào cũng chã hay .
Anh bưng bát canh ra thì thấy Vương Nguyên nhắm mắt ngủ liền nở nụ cười sũng nịnh nhưng nhìn lại tướng ngủ liền đen mặt , lở té xuống thì sao .
"Nguyên Nhi " Vương Tuấn Khải để bát canh xuống vỗ vỗ mặt Vương Nguyên
" ưm ~~ Tuấn Khải " Vương Nguyên nũng nịu nói .
" ngoan ~ này lại ăn này " anh đỡ Vương Nguyên nói .
" ân ..cha nhìn ngon quá " Vương Nguyên nhìn bát canh gà thơm lừng nóng hỏi bụng đánh trống biễu tình không ngừng , nói là làm cậu nhanh chóng cầm muỗng mυ'ŧ lên ăn .nhưng quên rằng CÒN RẤT NÓNG NHA ~~ ( au : ham ăn đáng đời )
" aaa~~ nóng ...Tuấn Khải .." Vương Nguyên nhãy đành đạch hai mắt nhộm nước nhìn Vương Tuấn Khải
" ngoan ..anh xem...phù phù ~~ " Vương Tuấn Khải mở miệng Vương Nguyên nhìn đầu lưỡi đỏ chạch ra sức thổi ( au : @@ )
" hức ...nóng ..nóng " Vương Nguyên bật khóc nhìn anh tay chỉ vào đầu lưỡi hồng nhuận đáng thương của mình .
" này uống nước đi " Vương Tuấn Khải đi lấy li nước đá lạnh đưa ra trước mặt cậu , Vương Nguyên nhìn anh sau đó nhanh chóng đón lấy .
" ưm " cậu nheo mày lúc nãy nóng vô cùng nhưng sao khi uống nước nó không còn nóng nữa..phù~~ ..mà là rát ...???
" sao rồi đỡ chưa " anh nâng càm Vương Nguyên đối diện với mình nói .
" ân.." Vương Nguyên nhìn vào anh nói
" tại sao bất cẩn như vậy , em không thấy khói nghi ngút sao mà mυ'ŧ ăn mà không thổi " Vương Tuấn Khải tuôn ra một dàn giáo huất nói ..anh học từ kinh thánh chương 167 có dạy ( au : kinhh thánh đâu ra vậy trời 😧 ) .
" em xin lỗi ..tại em đói quá " Vương Nguyên hai tay bấu vào nhau xụ mặt giống cún con , lí nhí nói .
" hừ ..nào há miệng anh đút " Vương Tuấn Khải cầm thìa canh thổi thổi sao đó đưa trước mặt Vương Nguyên nói .
" ân " Vương Nguyên đỏ mặt sao đó cũng ngoan ngoãn mở miệng đón nhận muỗng canh âm ấm của anh đưa tới.
---------------------
Vương Nguyên vỗ vỗ cái bụng căn tròn của mình híp mắt nhìn anh đang dọn dẹp lau chùi , Vương Nguyên nhìn anh sao đó nhìn lại cái bụng nhô lên chút ít của mình không khỏi cảm phán , cục cưng à con là mầm móng kết tinh của ta và dady con đó ( au : càng viết càng thấy sai 😥 )
Vương Tuấn Khải loay hoay làm việc xong xui liền nhanh chóng đi lại gần cậu xoay mái tóc mềm của ai kia buông lời sủng nịnh
" Nguyên Nhi " anh gọi
" dạ " Vương Nguyên ngước đôi mắt to tròn đen nhánh của mình nhìn anh khó hỉu .
" ta hứa với em sau khi sinh con ra ta sẽ dẫn em đi Pháp kết hôn và định cư bên đó bỏ chuyện gian hồ thị phi . Công ty của ta , ta sẽ giao lại cho Vương Dung em trai ta tiếp quản . Ta và em sẽ sống một cuộc sống an nhàn không buồn phiền lo lắng ,nếu con chúng ta là con gái thì sẽ lớn lên sẽ dễ thương ngoan hiền như em , còn nếu là con trai sẽ bảnh bao mạnh mẽ đẹp trai như anh .Em hằng ngày đưa con đi học bếp nút gia đình , còn anh anh sẽ làm thầy giáo hằng ngày dạy cho các em nhỏ khó khăn , vô ưu vô lo tự do tự tại ...." Vương Tuấn Khải nói ( au : sai nặng nề 😲 )
" thật sao " Vương Nguyên mở to hai mắt nhìn anh
" thật " anh nói
" ồ ..Tuấn Khải anh hơn em tới 19 tuổi em sợ. ..." Vương Nguyên ngập ngừng nhìn lo lắng .
" ngốc ..tại sao em biết anh hơn em 19 hã " Vương Tuấn Khải búng lên trán Vương Nguyên nhẹ một cái.
" ây nha...tại em nghe mẹ nuôi nói " Vương Nguyên xoa trán nhìn anh phụng phịu
" anh chỉ mới 30 thôi còn vụ 35 tuổi là trong giấy chứng minh ghi sai năm thôj " anh nói .
" vậy sao " Vương Nguyên nhìn anh cười cười .
" ừm ..ngốc tử " anh dịu dàng nói
" hưm~~~ aa..lão cung " Vương Nguyên nũng nịu gọi
" em vừa gọi gì " Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi lần nữa
" em. .em." Vương Nguyên đỏ mặt ấp úng ..
" nói đi ..nói lại câu lúc nãy " Vương Tuấn Khải nói
" lão...lã. O..công "
" bảo bối ngoan " Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng môi nở nụ cườj hạnh phúc .Vương Nguyên anh yêu em 💓💓
End 23
Hường phấn nhiều không nè 💝
Ta không dám ra đường vì sợ mọi người ngọt chết mất❤❤
Nếu thấy hay thì 👇
+ vote
+ cmt cho tui ạ