Chương 23
Vương Nguyên ngồi chờ hoài vẫn không thấy Vương Tuấn Khải, lòng lo lắng cơm sẽ nguội thì anh sẽ ăn không ngon. Lại một thân một mình cầm hộp cơm tiến vào đại sảnh.- Tôi đã nói với cậu rồi, có hẹn trước mới được vào, à mà không nhiềi khi là người quen cũng chưa chắc được vào.
- Tôi... tôi...
- Tôi cái gì mà tôi hả? Hạng người nghèo nàn như cậu mà đòi gặp Vương Tổng sao, mơ đi. Đúng là đĩa mà đòi đeo chân hạc mà.
- Có gì mà làm ằm lên vậy?
Một tiếng nói thôi đã khiến mọi người trong sảnh im thinh thính. Tiếng nói đó ai mà không biết chứ? Là của Vương tổng lạnh lùng của họ đây mà.
- Vương Tuấn Khải...
Nghe được giọng nói thăng trầm của anh Vương Nguyên liền chạy lại ôm Vương Tuấn Khải thật chặt. Nhíu mày nhìn cậu.
- Sao em không lên phòng của anh mà lại đứng ở đây. Có biết anh sắp bị em cho đói chết rồi không hả.
- Không... không phải tại em...
- Không phải tại em thì tại ai chứ?
- Tại họ nói không có hẹn trước thì không được gặp anh, còn nói em là đĩa mà đòi đeo chân hạc. Nhưng mà công ty có anh cho em đang phát triển rất tốt mà.
- Em có ý gì?
- Đợi đến lúc công ty của em phát triển hơn thì anh mới đúng là đĩa mà đòi đeo chân hạc.
- Rồi rồi anh là đĩa còn em là hạc được chứ?
- Vâng.
- Giờ thì đi lên phòng thôi. Anh đói bụng sắp chết rồi đây này.
- Anh cõng em đi.
- Thôi được rồi.
Vương Tuấn Khải ngoãn ngoãn ngồi xuống để cho Vương Nguyên trèo lên lưng mình, lấy hai tay ôm chân cậu lại. Lúc bước đi cũng không quên để lại lời nhắn cho cô tiếp viên đấy.
- Cô chuẩn bị kỉ luật đi.
Nói xong thì cõng cậu đi vào thang máy dành riêng cho anh, nhấn tầng 40 là tầng cao nhất.
- Khải, kỉ luật là gì.
- Vương Nguyên Nhi à, em có phải là giám đốc của công ty Vươngg Thị không đó? Đến kỉ luật mà còn không biết thiêt là bó tay với em.
- Kỉ luật là gì mau nói cho em biết nhanh lên.
Hai tay đang ôm cổ anh bỗng siết chặt nhưng mà không đau.
- Ây da, có phải em muốn gϊếŧ chồng mình rồi trở thành góa phụ đúng không hả.
- Kỉ Luật là gì anh mau nói cho em biết.
Ngồi trên lưng anh nhún nhún vài cái.
- Kỉ luật là giống như ở trường em mỗi lần làm sai thì sẽ bị phạt theo quy định đấy.
- Thì ra là vậy, muốn anh làm sai thì em sẽ kỉ luật anh biết chưa hả.
- Vương Tuấn Khải anh biết rồi thưa vợ đại nhân.
Bước vào phòng đặt cậu ngồi lên sofa, còn anh thì đi đến chiếc tủ lạnh mini lấy coca theo ý muốn của cậu, bật nắm chai nước ngọt ra đưa cho Vương Nguyên. Uống một, hai ngụm rồi Vương Nguyên mới nhớ ra mình đến đây để làm cái gì.
Vội đặt hộp cơm đang cầm trên tay mình lên bàn, đưa tay mở chốt của hộp cơm ra, bên trong có ba khay, một khay là cơm, một khay canh, khay còn lại là món sườn xào chua ngọt. Cầm đũa đưa cho anh bảo anh ăn đi. Tiếp nhận đũa từ tay cậu bắt đầu ăn, sau khi ăn xong Vương Nguyên dọn dẹp muốn về nhà thì lại bị Vương Tuấn Khải giữ lại.
- Ở lại đây đi chiều anh đưa em về.
- Nhưng em muốn ngủ, ở đây không có giường.
- Ở trong phòng nghĩ có giường.
- Có phòng nghĩ sao?
- Thôi em vào nghĩ đi đừng để cho bảo bảo mệt.
- Vâng.
Vương Nguyên nghe lời anh đi vào phòng ngủ trưa. Còn chuyện về phòng nghĩ á, là do anh mới cho người xây để tiễn cho việc mỗi khi cậu ở đây. Nếu cứ cho cậu ngủ ở sofa thì sẽ không thoải mái cho cậu và bảo bảo.
-----------------
Pr fic:
( Khải Nguyên ) Rắc Rối Ngọt Ngào.Thể loại: Vườn trường, hài, ngược có chút xíu thôi.
Nhớ ghé qua ủng hộ ta nha.
Có sai xót mong thông cảm.
Sao vàng and follow me.
24-6-2018.
#BéNô.