Chương 16
Vương Nguyên đang lay hoay dưới bếp làm buổi sáng cho cả hai. Vừa bưng thức ăn lên bàn, ngước lên thì thấy Vương Tuấn Khải đi xuống, mắt đang cúi cài nút ở tay áo.- Khải anh dậy rồi à.
- Ừm.
- Ngồi xuống ăn sáng đi, hôm nay em có làm món bò bít tết mà anh thích đó.
- Em ăn đi, sắp trễ rồi.
Vương Tuấn Khải cầm chiếc cặp bước ra khỏi cửa. Vương Nguyên đành lủi thủi ngồi xuống ăn một mình. Vừa cầm nĩa và dao lên định cắt ăn thì mùi dầu mỡ sọc lên mũi cậu khiến cho cậu mắc ói.
Vương Nguyên vội buông xuống bàn chạy vào nhà vệ sinh mà nôn tháo, bác quản gia đang lau dọn thấy thế cũng chạy vào lo lắng hỏi hang:
- Cháu có sao không ạ.
- Dạ không, chắc là bệnh rối loạn bao tử lại tái phát bác ạ.
- Hay cháu đi bệnh viện khám thử đi.
- Vâng.
Đưa tay lên chùi nước còn đang dính trên mép miệng cậu xuống rồi lễ phép trả lời.
Ngồi trên sofa nhấn điện thoại gọi cho Vương Tuấn Khải.
- Alo.
- Khải hả, em cảm thấy không được khỏe, chiều anh có thể chở em đi khám không?
- Chiều anh có việc bận. Em tự đi đi.
Định nói thêm nhưng đã nghe tiếng tút tút từ phía anh, khẽ thở dài cất điện thoại vào túi. Rồi đi lên lầu thay đồ chuẩn bị đi khám. Đứng ở đường lộ vẫy tay bắt taxi.
- Bác cho cháu đến bệnh viện XX ạ.
Chiếc chạy từ từ cũng đến bệnh viện. Ngồi trên hành lang chờ tới lượt mình, Vương Nguyên thẩn thờ nhìn xa xăm. Dạo này cậu thấy anh rất, khi cưới về thì chẳng còn quan tâm cậu như lúc trước. Ngồi chờ mãi thì cũng đến lượt mình.
- Xin mời Vương Nguyên mang số 389 đến phòng số 2.
- Xin nhắc lại, xin mời bệnh nhân Vương Nguyên mang số 389 đến phòng số 2.
Với tay cầm giỏ xách đi vào phòng số 2 như chỉ thị. Mở cửa vào, kéo ghế ngồi xuống. Bác sĩ vừa giơ ống nghe kiểm tra nhịp tim vừa hỏi.
- Cậu bị gì?
- Dạo gần đây tôi cảm thấy rất hay buồn ngủ, còn nữa mỗi lần hửi thấy mùi dầu mỡ hay mùi cá đều mắc ói.
Nghe cậu nói, ông bác sĩ ghi gì đấy vào sổ bệnh án rồi kêu cậu đi siêu âm. Nằm trên giường bệnh, áo vạch lên gần đến ngực, mắt của bác sĩ chăm chú nhìn trên màng hình, cậu cũng nhìn thấy có một cái gì đó màu đen nhỏ nhỏ đang cử động trong bụng mình. Bác sĩ nhìn cậu nói:
- Chúc mừng cậu, cậu Vương đây đã có thai được khoảng 4 tuần rồi.
- Nôn mửa, hay buồn ngủ đều là chịu chứng của người mang thai.
- Thật sao?
Cậu làm sao dám tin vào tai mình chứ, trong bụng cậu đang mang một tiểu sinh linh bé nhỏ sao? Đó là con của anh và cậu? Giờ đây cậu thấy rất hạnh phúc.
- Thật.
Bước ra khỏi bệnh viện, mắt nhìn vào giấy siêu âm đang cầm trên tay, miệng nở nụ cười tươi rối. Có lẽ ngày mai là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến giờ mà cậu có. Là sinh nhật đầu tiên mà có anh bên cạnh cậu, cũng như có sự tham gia của đứa con bé nhỏ. Vương Nguyên quyết định tối ngày mai mới nói cho anh biết là mình mang thai. Cất giấy vào túi rồi bắt xe chở về Vương Gia.
------------------
Tính là mai mới đăng mà ngứa tay quá.😂
Có sai xót mong thông cảm.
Sao vàng and follow me.
15-6-2018.
#BéNô.