Chương 15
Không biết anh đã tới nơi chưa? Nếu tới rồi sao vẫn chưa gọi điện cho cậu? Vương Nguyên nảy giờ cứ cầm điện thoại lên rồi thả xuống, cậu chẳng dám chủ động rồi điện cho anh vì sợ ảnh hưởng đến công việc. Lần này cậu quyết định gọi cho anh, áp điện thoại vào tai chỉ nghe được hai tiếng tút tút, ấn gọi lại một lần nữa. Lần này thì Vương Tuấn Khải bắt máy, làm lòng cậu vui lên không xít.- Alo.
- Anh đã tới chưa.
- Tới rồi.
- Sao...
- Anh có việc bận sẽ gọi lại cho em.
Nói rồi anh cúp máy thẳng tay, không đợi cậu trả lời. Cậu còn chưa kịp hỏi tại sao tới rồi mà chưa gọi điện cho cậu. Thở dài rồi đặt điện thoại xuống, bước ra vườn. Ngoài vườn đầy bông hoa màu tím, ngày anh đi cũng là ngày những bông hoa Lavender nở hoa, một khu vườn đẹp đẽ nhưng lại mang một dáng vẻ gì đó bi thương. Cầm bình tưới nước lên tưới cho chúng, gió thổi ngang mang theo những hương thơm sắc sảo.
- Cậu chủ, cơm đã chín rồi.
- Vâng.
Buông bình nước xuống rồi cậu mau chóng đi vào nhà. Ngồi trên bàn cơm mà tâm trạng cậu đã trôi dạt lên chín tầng mây. Phòng ăn không có anh thật là chóng vắng, lắc lắc đầu vài cái, cậu lại nghĩ đến anh nữa rồi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,... đã rất lâu rồi mà anh vẫn chưa gọi điện về cho cậu, cậu gọi thì không bắt máy, có phải anh xảy ra chuyện gì không còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của cậu rồi. Mang tâm trạng lo âu chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi đang tưới nước trước vườn thì thấy Vương Tuấn Khải về. Cậu chạy ra vươn tay xách vali giúp anh, mĩm cười rất tươi. Anh đã về rồi, như anh đã nói, anh sẽ về trước sinh nhật của cậu.
- Khải anh về rồi.
- Ừm.
Vương Tuấn Khải chỉ trả lời qua loa rồi bước thẳng vô nhà. Lòng Vương Nguyên chợt hụt hẫng, anh bị sao vậy, có phải là do anh làm việc quá mệt hay không? Chắc là thế rồi, nhanh chân bước đi theo anh.
- Khải, anh uống nước đi cho khỏe.
Đưa ly nước chanh cậu vừa mới pha cho anh, Vương Tuấn Khải không vui vẻ đón nhận như cậu nghĩ, chỉ kêu cậu để đó rồi bước ra ngoài nghe điện thoại. Khi nghe xong anh đi lên lầu tắm rửa.
- Anh đi đâu sao?
- Ừm, tối nay sẽ về trễ.
- Vâng.
Vương Nguyên cứ dõi theo cho đến khi bóng anh biến mất.
Buổi tối.
Cậu ngồi trên sofa chờ anh đến nổi mà ngủ quên, giật mình tỉnh dậy, ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ rồi mà Vương Tuấn Khải vẫn chưa. Tính đi lên lầu ngủ thì nghe tiếng mở cửa, một cô gái ăn mặc sεメy ôm anh đi vào, nhìn bộ dáng của anh chắc đã say lắm rồi. Cám ơn cô gái đó rồi cậu cùng bác quản gia dìu anh lên lầu.
- Bác đi ngủ đi, để cháu chăm sóc anh ấy là được rồi.
- Vâng.
Cở áo lấy khăn lau sạch người cho Vương Tuấn Khải. Lau xong cậu đi xuống nhà bếp pha cho anh một ly trà giải rượu.
- Khải, uống nước đi.
Uống rượu vào mơ mơ màng màng cũng chẳng ý thức được gì. Ai nói gì thì làm đấy, ngồi dậy nâng ly nước lên uống hết rồi lại nằm xuống ngủ. Vương Nguyên sau khi cho Vương Tuấn Khải uống nước xong thì đem quần áo bỏ vào chậu, bỗng cậu thấy được trên áo anh dính một vệt son. Lông mày cậu nhíu, cậu có xài son đâu chứ, hay là do cô gái hồi nảy lở dính vào. Tự trấn an bản thân rồi trèo lên giường bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
-------------
Chap này nó nhảm nhảm.
À quên ta đậu nguyện vọng 1 rồi đấy, ahihi.
Có sai xót mong thông cảm.
Sao vàng and follow me.
14-6-2018.
#BéNô.