Nguyên Nhi Ngốc Của Tổng Tài [Khải Nguyên]

Chương 13

Chương 13
Do gặp sự cố đột suất nên chuyến đi du lịch kết thúc sớm hơn dự tính ban đầu hai ngày.

Vương Nguyên thức dậy do ánh sáng mặt trời, vệ sinh cá nhân xong xuống lầu định bụng là sẽ ăn sáng. Ăn xong cậu cầm ly cafe mang lên thư phòng cho anh. Nào ngờ lúc định gõ cửa thư phòng tính kêu anh, thì thấy cửa không đóng, giơ tay chuẩn bị đẩy cửa ra nhưng âm thanh trong đó phát ra khiến tay cậu phải dừng lại. Nhìn vào căn phòng, người đó là anh và một tên vệ sĩ.

- Lão đại.

Anh không trả lời đưa đếu thuốc lá lên hít một hơi thật mạnh rồi thả ra. Làn khói trắng bay khắp phòng, căn phòng giờ đây đầy mùi hương quỷ dị. Đây có lẽ lần đầu tiên cậu thấy anh hút thuốc, chắc hẳn là do chuyện gì đó phiền não gì đó vì khi hút thuốc nó sẽ giúp ta thanh thản. Đó chỉ là những gì cậu nhìn thấy bằng mắt, còn những âm thanh cậu nghe được lại khiến cậu chưng hững.

- Anh không định nói cho Nguyên thiếu gia biết sao.

- Không cần.

- Lỡ cậu ấy biết cái chết của cha cậu ta có liên quan đến anh thì cậu ta ắt hẳn sẽ không tha thứ.

- Không để em ấy biết là được.

Những lời nói như sét đánh bên tai cậu, ba cậu, ba cậu chết sao? Mấy bữa trước anh nói ba cậu đang đi du lịch mà, sao giờ lại như thế? Lí trí cậu như đảo loạn, cái chết của ba cậu còn liên quan đến anh, đầu óc cậu trở nên mơ hồ, chỉ toàn là hình ảnh của ba vào cậu.

Một giọt, hai giọt rồi ba giọt.... nước mắt bắt đầu chảy xuống ướt đẫm cả áo cậu. Ly cafe nóng bị rơi xuống vỡ tanh bành, nước văng lên chân cậu làm phỏng một mảng lớn.

Vương Tuấn Khải nghe tiếng thủy tinh vỡ liền đi ra ngoài, anh thấy Vương Nguyên đứng ở đó bất động, vùng chân đỏ lên một mảng. Chạy tới ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng. Đợi cậu chấn tỉnh rồi với bế cậu vào phòng ngủ, mở hộp tủ lấy miếng mở trăn sức cho cậu. Đỡ cậu nằm xuống, chỉnh chăn rồi cúi xuống hôn lên đôi môi.

- Em ngủ một chút đi.

Khóc quá nhiều khiến cậu ngủ thϊếp đi. Tỉnh dậy, mắt vô hồn nhìn xung quanh.

~ Cạch ~

Vương Tuấn Khải mở cửa ra trên tay cầm một chiếc mâm bên trong có một chén cháo trắng và nước lọc. Bước lên nệm ngồi xuống. Kéo cái bàn gỗ ra đặt chiếc lên. Vén mấy cọng tóc của cậu ra mỉm cười nói:

- Ăn miếng cháo đi để còn có sức.

Cậu không để ý lời anh nói mắt vẫn nhìn xa xăm, bên trong còn có nước đọng lại. Biết cậu bị sốc khá lớn, Vương Tuấn Khải tính đợi cậu bình tĩnh lại rồi mới giải thích cho cậu hiểu. Bưng chén cháo lên, cầm muỗng xúc cho cậu ăn nhưng cậu lại quơ tay lên làm chén cháo đỗ vỡ. Anh cũng không nói gì kêu quản gia lên dọn rồi mang chén cháo khác lên. Lần này anh không làm cách cũ nữa mà múc cho vào miệng mình rồi chuyền qua cho cậu.

Cậu không kháng cự mà ngoan ngoãn nuốt hết, ăn xong anh đơ cậu nằm xuống, bản thân anh cũng nằm xuống đưa tay vốn định ôm cậu vào lòng, bỗng nhiên cậu xoay người đưa lưng về phía anh giả vờ ngủ.

Đã một tuần trôi qua, cậu vẫn thế, vẫn lạnh nhạt và không nói gì, đã vậy còn không chịu nghe anh giải thích.

Cả hai đang cùng nhau ngồi ăn cơm. Vương Tuấn Khải gắp một miếng thịt sườn cho vào bát cậu, Vương Nguyên nhìn nó rồi lấy đũa hất tung nó đi, làm miếng thịt rơi xuống bàn. Giới hạn chịu đựng của Vương Tuấn Khải đã qua sức, anh giơ tay giáng cho cậu một bạt tay thật mạnh. Vương Nguyên cảm thấy trên má nóng rát, ngước mặt lên thì ra là anh đã tát cậu sao, nở nụ cười lạnh, cậu đã làm gì sai trước. Nước mắt rơi xuống, nhưng cậu vẫn cố gắng cho nó không ra tiếng. Vương Tuấn Khải gằng giọng quát tháo:

- Vương Nguyên, có phải tôi chìu em sinh hư luôn rồi không.

- Em không chịu nghe tôi giải thích thì đã đành. Còn mặt nặng mày nhẹ với tôi.

Định giơ lên tát cậu một cái nữa nhưng không biết vì sao tay anh lại dùng giữa không trung. Hạ tay xuống đi ngang qua người cậu, không quên để lại một câu.

- Em tự xem lại đi.

Vương Nguyên đứng lại chạy tới ôm chầm lấy anh từ phía sau. Tay ôm chặt lấy, đầu dán vào lưng anh. Miệng rối rít nói xin lỗi

- Em... ức... xin lỗi.

- Xin lỗi... xin lỗi.

Vương Tuấn Khải xoay người lại đem cậu ôm vào lòng, ôn nhu hôn lên tóc cậu.

- Cái chết của ba em không phải do anh.

- Là do bọn kia hại vì muốn đoạt bang.

- Em xin....

Vương Nguyên chưa nói hết câu thì Vương Tuấn Khải đã lấy miệng mình chặn lại.

- Nhớ là mốt không được như thế nữa.

- Vâng.

-----------

Chap này 40 lượt vote mới có chap tiếp theo nha.

Cháp này có chút rối thì phải, mấy mị có hiểu không để ta còn sửa.

Có sai xót mong thông cảm.

Sao vàng and follow me.

11-6-2018.

#BéNô.