Nguyên Nhi Ngốc Của Tổng Tài [Khải Nguyên]

Chương 12

Chương 12
Cậu ngồi trên giường quấn chặt chăn, trên người cậu giờ toàn là những dấu vết đỏ do anh tạo ra ngày hôm qua, mệt chết cậu rồi, đưa tay vân vê ngực anh, lười biếng mở miệng nói:

- Khải hôm nay chúng ta sẽ đi đâu trước?

- Để anh xem, ưʍ.

- Hay đi tham quan thánh đường Sacré - Coeur đi.

- Vâng cũng được, đợi em thay đồ đã.

Nói rồi cậu chạy tột vô nhà vệ sinh.

Thánh đường Sacré - Coeur của thủ đô ánh sáng Paris là một nhà thờ công giáo được thành lập vào thế kỉ 19. Nhà thờ mang đậm kiến trúc La Mã ấn tượng.

Sau khi tham quan xong, anh và cậu ghé vào Montmartre để thưởng thức một bữa ăn trưa nhẹ. Cậu dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh.

- Khải, em muốn ăn kia hương socola ở đằng kia kìa.

- Được ngồi đây đi, anh đi mua về cho em.

Lúc anh quay về lại thấy cảnh tượng chẳng đẹp mắt chút nào. Cậu đang ngồi say sưa ăn nên không biết có một người ngoại đang chụp hình lén mình. Nhìn kỉ lại, cậu mặt đồ có chút hở hang. Đặt ly kem socola xuống bàn, cởϊ áσ khoác bên ngoài ra khoác lên cho cậu, chỉnh lại cho ngay ngắn để che đi những miếng thịt lộ trên cơ thể cậu.

- Sao vậy, trời rất nóng mà.

Đưa tay nhăn nhó định cởi chiếc áo khoác trên người mình ra liền bị anh giận dữ gạt xuống.

- Nóng thì để anh quạt cho em.

Nói liền làm liền kéo ghé qua ngồi cạnh cậu không ngồi đối diện nữa. Cầm cái thực đơn lên quạt cho cậu, đẩy ly kem đến trước mặt Vương Nguyên.

- Ăn đi kem tan hết bây giờ.

- Vâng.

Vô tình nhìn thấy cảnh tượng hồi nảy anh vừa được thấy. Vương Nguyên cố nhịn cười, thì ra là anh đang ghen nha. Cậu có mặt hở hang đâu chứ, vẫn là chiếc áo thun cùng với chiếc quần bò. Nhịn không được cười ra tiếng, khiến mặt anh đen càng đen hơn.

Khum xuống nói vào lỗ tay anh.

- Em chỉ có mình anh thôi, không cần ghen đâu.

Quay qua nhìn cậu, Vương Tuấn Khải hôn lên đôi môi của cậu.

- Được không ghen, ăn lẹ lên đi, chẳng phải tối nay em muốn xem sao băng sao hả.

- Vâng.

Theo dự báo thời tiết thì vào mười một giờ bốn mươi lăm tối nay sẽ có mưa sao băng. Lúc đầu anh không muốn cho cậu đi, những giành qua giành lại cậu cũng thắng. Cậu nói lúc trưa chỉ cần nghĩ một chút thì sẽ không sao, hồi đó giờ cậu chưa được thấy nên rất phấn khởi.

Ăn xong buổi trưa cả hai cùng trở về khách sạn, vừa mở cửa ra cậu liền nhảy lên chiếc giường than thở.

- Thật mệt.

Vương Tuấn Khải đi vào nhà vệ sinh nhúng khăn bông với nước ấm rồi đem ra trèo lên giường lau sạch mồ hôi cho cậu. Lúc lau xong thì cậu đã ngủ, đem khăn đi dẹp, chỉnh điều hòa cho hợp lí rồi cũng ôm cậu dần thϊếp đi.

----------

- Khải dậy đi, trễ bây giờ.

- Ưm, ngủ thêm một chút nữa đi, còn sớm mà.

Vương tay kéo cậu nằm xuống, gát chân lên người cậu rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Rướn người lên hôn anh rõ một cái " chụt ".

- Ông xã à, dậy đi.

Nói rồi lại hôn thêm một cái, lại thêm một cái, cho đến khi anh mở mắt dậy.

- Được rồi.

Bây giờ là mười một giờ rưỡi, còn có mười lăm phút thôi là trận mưa bắt đầu. Hai người trọn ngọn đồi hoa oải hương để xem, vì nơi này rất đẹp. Vặn nắp hộp sữa tươi ra đưa cho cậu.

- Này em uống đi.

- Vâng.

Cậu ngoan ngoãn cầm hộp sữa tươi uống hết, lấy hộp đưa cho anh cất vô bọc. Bỗng chốt cậu thét lên:

- Khải, sao băng kia.

-....

- Nhanh ước đi, sẽ rất linh đấy.

-...

Nói rồi cậu chấp hai tay lại với nhau lẩm bẩm gì đó trong miệng. Khi ước xong, mỉm cười nhìn anh.

- Khải Khải anh ước gì, em thì muốn mọi người mình quý đều sẽ hạnh phúc.

- Anh không nói.

- Anh thật nhỏ mọn, chẳng phải em đã nói cho anh nghe rồi sao.

- Đó là em tự nguyện mà.

- Anh.... tức chết em rồi.

-...

Muốn biết anh ước gì sao? Điều ước anh rất đơn giản, đó là được ở bên cậu. Tự nhiên không biết anh suy nghĩ cái gì, nắm lấy cằm cậu, cúi xuống cho hai bờ môi dính sát vào nhau, đưa lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng cậu. Khi cả hai đều hết dưỡng khí anh mới buông ra.

- Anh yêu em.

~ Chuyển Cảnh ~

Vương Nguyên đang ngồi trên giường gọi điện thoại cho cha cậu, nhưng chẳng ai bắt máy cả. Lòng cậu lo âu thắp thỏm tại sao cha cậu không bắt máy chứ, có phải là có chuyện gì không. Ngồi trên giường mãi suy nghĩ mà cũng chẳng để ý Vương Tuấn Khải bước ra từ phòng tắm khi nào.

Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, để lộ khuôn ngực rắn chắc, bộ tóc ướt sủng.

- Làm gì mà nhăn nhó thế.

- Vừa nảy em có gọi điện cho cha nhưng ông ấy không bắt mấy, em cảm thấy rất lo.

- Anh quên nói cho em biết là ông ấy đi du lịch rồi.

Biết được cha đi du lịch nên không thể bắt máy được cậu thở phào nhẹ nhõm. Ngước lên mĩm cười nhìn anh, lấy chiếc khăn rồi kéo anh xuống.

- Lại đây em lau tóc cho.

- Được.

Ngồi xuống trước mặt cậu, do người anh cao nên cậu phải quỳ mới lau tới. Được một lúc thì anh lại táy máy tay chân, đưa tay xoa nắn mông cậu.

- Đừng nháo, để em lau tóc cho.

Cậu nói thì cậu nói, anh làm thì anh làm. Bàn tay bắt đầu di chuyển lên ngực cậu, sờ sờ hai quả anh đào màu hồng kia.

-----------

Có sai xót mong thông cảm.

Sao vàng and follow me.

9-6-2018.

#BéNô.