Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh [Khải Nguyên]

Chương 13

Chương 13
Tối 20h tại biệt thự của Âu Dương Phong, mọi người đang tham gia vào tiệc sinh nhật của con gái cưng của Âu thị. Những người ở đây đều là những người sống trong thượng lưu, bữa tiệc sắp bắt đầu thì có một chiếc xe BMW sáng bóng tiến vào. Vâng đấy là xe của Vương Tuấn Khải, Hồng Ưng xuống xe ra mở cửa cho hắn. Hắn bước xuống khiến cho những tiểu thư ở đây không thể rời mắt, trong đó có cả Âu Dương Na Na từ khi thấy hắn ánh mắt suy mê luôn nhìn về phía hắn. Nhưng hắn bước xuống đưa tay cho người trong xe làm mọi người tò mò người trong xe là ai, cậu khẽ mỉm cười đấy tay mình đặt lên bàn tay của hắn bước xuống.

Hôm nay hắn mặc một bộ vets màu đen áo sơ mi trắng và cà vạt màu đen, cậu cũng mặc bộ vets đen áo sơ mi trắng nhưng không thắt cà vạt. Hắn nắm tay cậu bước vào đại sảnh, khi thấy cậu rất nhiều những ánh mắt ghen ghét, khinh bỉ, hâm mộ có và đương nhiên đó chỉ là nữ còn nam thì suy mê vẻ đẹp của cậu. Âu Dương Na Na thì căm hận nhìn cậu, tại sao lại là cậu cô biết không phải ai cũng có thể tham gia những buổi tiệc cùng Vương Tuấn Khải được.

" Vương tổng thật vinh dự cho con gái tôi khi ngài có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật này." Âu Dương Phong cùng Âu Dương Na Na đến chào hắn.

" không có gì." Hắn lạnh lùng đáp ra hiệu cho Hồng Ưng đưa quà cho Âu Dương Na Na.

" đây là quà Vương tổng chuẩn bị cho Âu Dương tiểu thư." Hồng Ưng hiểu ý hắn tay đưa quà cho cô , còn cậu nhìn biểu hiện kích động của cô hận không thể mở hộp quà ngay lập tức thì ý cười trong mắt cậu càng đậm.

" cảm ơn Vương tổng." Cô nhận lấy hộp quà trong tay Hồng Ưng, mắt tràn ngập hạnh phúc không gì bằng được. Hắn cũng chẳng đáp lời của cô cúi xuống nhìn người bên cạnh, thấy hắn cúi xuống nhìn cậu thì cậu cũng ngẩng lên hướng với hắn nở nụ cười ngọt ngào. Hắn khẽ xoa đầu cậu cười nhẹ. Khi thấy hắn không nhìn cô mà chỉ nhìn cậu còn cười với cậu nữa chứ, cậu là cái gì mà dám cướp Vương Tuấn Khải của cô.

" Vương tổng đây là ?" Cô ngập ngừng hỏi hắn, chẳng qua cậu cũng chị là tình nhân của hắn thôi làm sao có thể bằng cô được chứ. Mọi người nghe vậy thì chắc chắn cậu chỉ là một trong những tình nhân của hắn, trước đến giờ tình nhân của hắn nhiều không đếm xuể.

" đây là người yêu của tôi." Hắn vòng tay qua ôm cậu vào lòng nói, câu trả lời của hắn làm cho mọi người hết sức kinh ngạc. Trước giờ Vương tổng tài của Vương thị chưa bao giờ thừa nhận có quan hệ với ai dù có cũng chỉ là tình nhân bây giờ lại chính miệng nói người con trai bên cạnh là người yêu của mình.

" người... người yêu sao? Làm sao có thể?" Cô tức đến nỗi nói không nên lời, cô cũng không ngờ hắn lại trả lời như vậy vì cái gì cơ chứ.

" tại sao lại không thể vậy Âu Dương tiểu thư." Cậu hài lòng câu trả lời của hắn và phản ứng của Âu Dương Na Na không ngại thêm chút dầu.

" cậu chẳng qua là một người nghèo nàn không xứng với Tuấn Khải." Cô nói có hơi lớn làm cho mọi người đều nhìn về phía này, cô cũng đổi cách xưng hô với hắn.

" xứng hay không xứng không nhọc Âu Dương tiểu thư xen vào, mà tên của tôi không phải để cho cô gọi." Hắn nhíu mày lạnh giọng nói.

" xin lỗi Vương tổng tại tôi nuông chiều nó quá nên nói mới như vậy mong Vương tông đừng trách nó." Âu Dương Phong thấy con gái mình đã chọc tức Vương Tuấn Khải nên lên tiếng mong hắn bất giận.

" Khải đó chỉ là Âu Dương tiểu thư lo cho anh thôi, anh không nên giận Âu Dương tiểu thư." Cậu cầm lấy tay hắn khẽ nói, nhìn thấy người trong lòng không tức giận mà còn tràn ngập ý cười thì cân giận cũng từ từ biến mất. Mà từ " khải " cậu nói ra làm cho mọi người bất ngờ lúc nãy Âu Dương Na Na gọi " tuấn khải " hắn đã tức giận bây giờ gọi " khải " thì sẽ như thế nào nữa đây. Nhưng không giống mọi người nghĩ.

" ừm." Hắn khẽ đưa tay lên vuốt ve gò má trắng mịn của cậu. Hắn nói vài lời rồi ôm cậu ra về. Còn Âu Dương Na Na thì về phòng tức giận đập hết tất cả đồ trong phòng.

Ngồi trên đùi của hắn cậu vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, khẽ cắn nhẹ lên cổ hắn một cái làm cho hắn tâm ngứa ngáy. Ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu cằm tựa vào vai cậu hỏi:

" làm sao vậy." Cậu một chút cũng không phản ứng chỉ ôm lấy hắn không nói gì.

" bên cạch anh có nhiều ong bướm quá, em sợ sẽ mất anh." Một lúc sau cậu thở dài khẽ nói.

" sẽ không bao giờ. Cả đời này anh chỉ yêu em thôi, mãi mãi." Hắn khẽ cười hôn nhẹ lên sau gáy cậu một cái, hắn mới phải lo mất cậu mới đúng, một thiên thần như cậu có bao nhiêu người mơ tưởng đến không đếm được. Cả đời này hắn sợ mình đã không thể rứt ra khỏi cậu nữa rồi, cậu đã là tâm can của hắn mất rồi.

----------------------------------------------------------"-"-"-"-"-"-----

Chức mừng năm mới