Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh [Khải Nguyên]

Chương 11

Chương 11
Chiếc xe đang đi trên đường về Nguyệt thự, không khí trong xe có phần yên tĩnh. Vương Tuấn Khải nhìn qua gương thấy có 3 chiếc xe bám theo hắn, hắn nở nụ cười của quỷ nhìn 3 chiếc xe kia.

" Nguyên Nhi dậy đi." Hắn lây cậu dậy, hắn có thể xử lý hết những tên kia nhưng hắn hơi lo lắng cho cậu.

" ưʍ... sao vậy ?" Cậu mở mắt ra nhìn hắn hỏi.

" có người bám theo chúng ta." Hắn nói, cậu nghe vậy nhìn về phía đằng sau quan sát.

" em đổi tay lái với anh đi." Cậu nghe hắn nói vậy cũng làm theo đổi tay lái với hắn, cậu dịch sang ngồi lên trên đùi hắn cằm lấy tay lái. Cậu làm Hắn có chút hít thở không thông, hắn sang ngồi ghế phụ rút ra một khẩu súng. Lúc này bọn người kia đã bắt đầu tăng tốc, Vương Tuấn Khải hạ cửa kính xuống nhắm bánh xe đối phương bắn.

" bùm " tiếng bánh xe của bọn chúng nổ, bọn chúng cũng bắn vào xe của hắn nhưng không là gì cả vì xe này chống đạn. Hắn đưa tay ra bắn vào đầu những tên kia, bọn họ từng người chết đi.

" chết tiệt. Gϊếŧ chết hắn cho tao." Tên cầm đầu ra lệnh cho thuộc hạ của hắn. Trên đường hai chiếc xe đang đuổi nhau không ngừng có tiếng đấu  súng phát ra.

" anh không giải quyết được bọn họ à." Cậu vừa lái xe vừa hỏi hắn, nghe cậu nghi ngờ hắn như vậy làm cho mặt hắn đen lại. Lần này hắn bắn chết hết bọn kia để xem cậu còn hoài nghi năng lực của hắn nữa không. Sau khi giải quyết xong mới thấy đám Hồng Ưng tới.

" lão đại, xin lỗi tôi đến chậm." Hồng Ưng cúi đầu nói.

" dọn dẹp đi." Nói rồi hắn kéo cậu lên xe về Nguyệt thự, vừa về đến hắn đã xuống xe kéo cậu lên phòng.

" đi tắm đi rồi còn ngủ." Hắn đưa cậu vào phòng tắm, mở nước cho cậu rồi bước ra ngoài. Cậu cả ngày cũng mệt rồi nên lấy đồ ngủ vào tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm hắn ra ngoài ban công nghe điện thoại.

" là ai." Giọng hắn âm trầm làm cho người bên kia hơi run.

" là Trần Hùng thưa lão đại." Bạch Ưng báo cáo.

" cậu biết làm thế nào rồi chứ." Hắn hỏi

" dạ tôi biết rồi." Bạch Ưng cung kính nói.

" ừ đưa Trịnh Mỹ Kỳ đến Ảnh dạy cho cô ta một bài học." Hắn ra lệnh rồi cúp máy luôn. Còn Bạch Ưng thì nhìn chằm chằm chiếc điện thoại thầm than " lão đại à không ngờ ngài khi yêu lại như vậy." .

     Hắn vào thấy cậu vừa trong phòng tắm đi ra, cầm lấy khăn giúp cậu lâu khô tóc.

" xong rồi, em ngủ trước đi anh đi tắm đã." Hắn đặt cậu lên giường nhẹ nhàng lắp chăn cho cậu, rồi bước vào phòng tắm. Cậu thấy hắn bước vào phòng tắm thì nhắm mắt lại, mỉm cười nhẹ rồi đi vào giấc ngủ.

Hắn sau khi tắm xong hắn bước ra thấy cậu đã ngủ, nhẹ nhàng vén chăn lên ôm cậu vào lòng. Nhẹ nhành hôn lên trán của cậu thì thầm. " ngủ ngon nha bảo bối."

------------ dải phân cách đáng yêu----------------

Tại căn cứ của Ảnh.

" các người là ai ? Tại sao lại bắt tôi ?" Trịnh Mỹ Kỳ nhìn đám Bạch Ưng hỏi.

" cô không cần biết chúng tôi là ai, cô chỉ cần biết là cô đã đυ.ng vào người không nên đυ.ng nên cô mới phải ở đây." Bạch Ưng từ tốn nói cho cô ta biết tội của cô ta.

" hừ các người có biết tôi là ai không hả ?" Cô ta không sợ kiêu ngạo nói.

" vậy cô là ai ?" Bạch Ưng cười nhìn cô ta hỏi, cô ta nghĩ mình là ai đã đến đây còn vênh váo.

" tôi là vợ tương lai của lão lại tổ chức Ảnh, thế nào các người sợ chưa?" Ả ta nghênh ngang nói mà không biết nơi này là tổ chức Ảnh. Nghe vậy người trong căn phòng này ai cũng cười như điên, vợ tương lai của lão đại bọn họ ả ta đúng là ATSM quá rồi.

" các người cười gì hả?" Vốn nghĩ bọn họ nghe vậy sẽ sợ nhưng chẳng những bọn họ không sợ mà cười như điên thế kia, chắc không phải sợ quá hóa điên chứ.

" cô gái à, không phải cô có vấn đề về thần kinh chứ ? Chẳng lẽ vợ tương lai của lão đại chúng tôi, chúng tôi còn không biết sao. " Hắc Ưng phục hồ trước hỏi cô ta.

" các người là người tổ chức Ảnh ? " cô ta lên tiếng hỏi, trong lòng không khỏi hoài nghi tại sao bọn họ lại bắt mình.

" tôi nói rồi, cô đã đυ.ng vào người không nên đυ.ng. Cô có biết bảo bối của lão đại nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ ta mà cô giám tạt nước vào mặt cậu ấy cô nghĩ lão đại của chúng tôi sẽ tha cho cô sao." Bạch Ưng nói.

" không, tại cậu ta giám quyễn rũ Tuấn Khải, mau cho tôi gặp Tuấn Khải, Tuấn Khải mau cứu em." Ả ta không tin vào tai mình, điên cuồng gọi tên hắn.

" chát " " tên của lão đại không phải để cô gọi, bắt đầu đi." Hắc Ưng lạnh lùng ra lệnh rồi cùng Bạch Ưng bước ra khỏi phòng tra tấn.Còn ả ta thì chịu hàng nghìn roi vụt vào người rồi miệng vết thương còn bị cho muối vào, người không ra người ma không ra ma.