Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 34

Chương 34 (Warning 18+)
[Repost] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ ba mươi tư

.

"Làm ? Làm cái gì ?"

Biết rõ Vương Nguyên đang nói cái gì, Vương Tuấn Khải lại cố ý giả ngơ.

Vương Nguyên khư khư nắm cái chăn chỉ chừa ra đôi mắt, mở mắt tròn vo nhìn Vương Tuấn Khải, từ dưới chăn vang lên một tiếng gắt gỏng nhẹ.

"Anh đã nói... Chờ em thành người lớn."

"Hả ? Anh có nói cái gì với em à ?"

Thỉnh thoảng bày ra ánh mắt xấu xa, sẽ càng làm Vương Nguyên thích hơn.

"Hừ."

Vương Nguyên đem chăn kéo qua khỏi đầu, không cho hắn thấy khuôn mặt đỏ bừng. Hít ra thở vào mười lần cũng có cảm giác Vương Tuấn Khải vẫn chưa tắt đèn, sau đó lại thò nửa cái đầu ra.

"Không nhớ thì thôi, anh đáng ghét !" Vương Nguyên dẩu dẩu môi, bất quá Vương Tuấn Khải cũng nhìn không thấy.

Vương Tuấn Khải hôn lên trán cậu một chút, tay đặt lên nút công tắc đèn ngủ, do dự một chút, nhưng cũng không có tắt đèn.

"Nhóc Vương Nguyên, anh hỏi em một lần nữa, thực sự muốn làm sao ?"

"Anh thật phiền a, hỏi đi hỏi lại hoài."

"Anh sợ em hối hận."

"Anh quên rồi sao, em đã nói, chỉ cần anh không hối hận..."

"Vậy chúng ta... Làm thôi."

"Ân."

Vương Tuấn Khải cũng là lần đầu tiên, cho dù đã xem qua GV và tự đọc rồi học tập trên mạng, thế nhưng đối mặt với Vương Nguyên vẫn khó tránh khỏi khẩn trương. Lúc tắt đèn Vương Nguyên không chú ý tới, kỳ thực tay của Vương Tuấn Khải cũng đã có chút run rẩy.

Trong bóng tối thì xúc giác của con người thay đổi cực kỳ mẫn cảm, Vương Tuấn Khải từ từ cởϊ áσ sơ mi trên người Vương Nguyên ra, bắt đầu từ hông, vuốt dọc theo đường cong của cậu, Vương Nguyên nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ miên man, trên môi bỗng nhiên truyền đến cảm giác lạnh lạnh từ môi đối phương, từ cạn tới sâu, cắи ʍút̼ so với lúc trước cũng ôn nhu hơn. Đầu tiên là liếʍ liếʍ và nhẹ nhàng gặm cắn bờ môi của Vương Nguyên, sau đó tăng tốc va chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cậu, hai đầu lưỡi quấn quít gắn chặt với nhau trên từng centimet. Bởi vì hôn môi mà cảm giác nóng người cũng rần rần chạy dọc xuống phía dưới. Vương Tuấn Khải thả những cái hôn nhẹ lên cổ của Vương Nguyên, ngậm lấy yếu hầu của cậu, trêu đùa mà dùng đầu lưỡi lượn một vòng, sau đó tiếp tục cắn lên xương quai xanh xinh đẹp của cậu.

Vương Tuấn Khải tận lực kiềm chế chính mình không dùng sức mυ'ŧ vào, để tránh không để lại dấu hôn trên người Vương Nguyên.

Vương Nguyên cũng giống như lần đầu tiên bị hắn đυ.ng vào, thân thể có chút run lên.

Quả thực lúc bàn tay kia mới vừa chạm vào ngực, Vương Nguyên rên lên một tiếng, như một động vật nhỏ đáng thương bắt lấy cánh tay Vương Tuấn Khải.

"Bật đèn... Có được hay không ?"

"Sao vậy ?"

"Không nhìn thấy mặt anh, em sẽ sợ."

"Được rồi, đừng sợ, là anh." Vương Tuấn Khải bật đèn đầu giường, ôn nhu nhìn vào đôi mắt đáng thương ngập nước của Vương Nguyên, bốn mắt nhìn nhau, dùng nụ cười quen thuộc nhất an ủi những bất an của Vương Nguyên.

"Như vậy được chưa ?"

"Hình như có chút ngượng ngùng." Trên mặt Vương Nguyên đã phiếm hồng, môi bởi vì mới vừa bị hôn đã hơi sưng, vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải và mình đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tranh thủ né được ánh nhìn chăm chú của Vương Tuấn Khải "Vẫn là nên tắt đèn a, nhưng mà anh cũng phải cùng em trò chuyện."

Mặc dù Vương Nguyên luôn thay đổi thất thường, thế nhưng Vương Tuấn Khải luôn có đủ kiên trì, hắn sờ sờ đầu Vương Nguyên, trong bóng tối tiến đến chậm rãi liếʍ liếʍ tai cậu.

"Nhóc Vương Nguyên, anh thích em."

"Nhóc Vương Nguyên, anh yêu em."

"Nhóc Vương Nguyên, cả đời cùng một chỗ với anh được không ?"

Thanh âm của Vương Tuấn Khải, đúng là rất an tĩnh, giúp cho Vương Nguyên quên đi nỗi sợ hãi vốn có, nhưng đồng thời cũng là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho Vương Nguyên rất nhanh tim đập mãnh liệt cùng với những rung động của cơ thể.

Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy tay Vương Nguyên, đan mười ngón tay vào nhau, sau đó cúi đầu, dùng miệng ngậm lấy đầu nhũ của cậu.

"A... Ưʍ..." Cảm giác ấm áp và ướŧ áŧ đột nhiên ập tới làm cho Vương Nguyên lại càng hoảng sợ, Vương Tuấn Khải chỉ là nhẹ nhàng mυ'ŧ vào một chút, Vương Nguyên xấu hổ không nghĩ từ miệng mình có thể thoát ra tiếng rêи ɾỉ như vậy, liền quay mặt đi chỗ khác, cắn chặt môi chịu đựng không kêu thành tiếng.

"Nhóc Vương Nguyên, tiếng rên của em, chính là âm thanh hay nhất trên thế giới này."

"Sắc lang !" Vương Nguyên đỏ mặt ghét bỏ Vương Tuấn Khải nói không có chút xấu hổ. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, cũng bắt đầu trêu đùa cậu, nhẹ nhàng cắn lấy quả anh đào ửng hồng kia một chút.

"Ưʍ... A..." Lần đầu tiên đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Vương Nguyên vẫn là không có thoải mái mà cố nuốt xuống âm thanh kia, dưới quần trong nhịn không được cũng bắt đầu cộm lên. Thế nhưng, điều kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn chính là ở phía sau, Vương Tuấn Khải buông tay Vương Nguyên ra, một bên lấy tay xoa nắn ngực đối phương, môi hắn vẫn hôn Vương Nguyên để trấn an cậu, một đường lướt xuống phía bụng dưới, thẳng đến đùi non, tay kia bắt đầu chậm rãi cởi bỏ quần trong của đối phương. Vừa mới bắt đầu, tay Vương Nguyên theo bản năng mà bắt lấy tay Vương Tuấn Khải muốn dừng lại, sau đó rất nhanh liền đặt sang một bên.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên không có cự tuyệt nữa, vuốt ve đã có phản ứng, Tiểu Vương Nguyên.

Vương Nguyên rõ ràng run một cái thế nhưng cắn môi không nói gì, bản thân cũng rất ít tự an ủi, càng không thể nào để cho người khác đυ.ng tới nơi này. Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên bắt đầu sợ, tiến đến bên tai Vương nguyên lại bắt đầu dời đi sự chú ý của cậu.

"Nhóc Vương Nguyên, đừng sợ."

"Thả lỏng, đem mình giao cho anh."

Hắn hôn cậu, hôn cậu đến hít thở không thông, đại não thiếu dưỡng khí không có khả năng tự hỏi. Hắn cũng bắt đầu tăng tốc bàn tay, trên đỉnh đã bắt đầu chảy ra mật dịch, có lẽ bởi vì đối phương chính là Vương Tuấn Khải, đôi tay đẹp đẽ kia đang làm chuyện này trên người mình, cho dù trong bóng tối không thấy rõ động tác của hắn, thế nhưng xúc cảm của cơ thể hiện tại đã không thể che giấu được nữa. Thân thể Vương Nguyên vốn rất mẫn cảm, hơn nữa lại được người mình thích an ủi, chỉ chốc lát đã bắn vào lòng bàn tay của đối phương.

Vương Tuấn Khải chú ý Vương Nguyên trong lòng nhất định xấu hổ nên không bật đèn, tìm khăn tay lau sạch sẽ. Sau đó cúi người lại bắt đầu hôn cậu, lông mi dài của Vương Nguyên rung động, đưa tay ôm lấy cổ của Vương Tuấn Khải, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào vẫn không thể tự thoát ra được, bởi vì cao trào quá nên mặt đã nổi lên một trận ửng hồng. Mới vừa cho cậu cơ hội để thở, cậu liền dùng tay đan vào mái tóc Vương Tuấn Khải, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn.

"Vương Tuấn Khải, yêu em đi."

Vương Nguyên cũng không biết tại sao từ trong miệng mình lại nói ra mấy từ như vậy, có lẽ hoàn toàn là một loại bản năng, loại bản năng khao khát muốn cùng người mình yêu hòa hợp làm một thể.

Vương Tuấn Khải cũng không ngờ Vương Nguyên lại có thể nói ra những lời lẽ mê hoặc như vậy, làm cho người ta muốn phạm tội. Trước đây cậu ngốc nghếch, còn nói cho mình làm cái chuyện đau mông, khi đó Vương Tuấn Khải cho dù hứa hẹn chờ cậu lên đại học sẽ lấy đi lần đầu tiên của cậu, thế nhưng kỳ thực cũng không có hạ hoàn toàn quyết tâm, dù sao hắn cũng chưa bao giờ có hy vọng xa vời là Vương Nguyên sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, muốn Vương Nguyên đem quyền quyết định cuộc sống của cậu giao cho hắn, bảo cậu tùy thời có thể rút lui. Vương Tuấn Khải cũng đã từng cân nhắc qua, nếu như Vương Nguyên cả đời cũng không thể chấp nhận được quan hệ thể xác, chỉ cần cậu nguyện ý đứng cạnh hắn, hôn môi và nắm tay cũng là quá tốt rồi. Bởi vì người thay đổi cuộc sống của Vương Nguyên chính là hắn, sở dĩ lựa chọn cùng cậu đi con đường này mà mang lại hạnh phúc cho cậu, hắn hi sinh cả mạng sống của mình cũng không tiếc.

Thời khắc này, chính hắn sợ Vương Tuấn Khải thường ngày sẽ biến thành một người khác, hắn nghĩ lý trí của hắn sẽ cắt đứt mối quan hệ này. Vương Tuấn Khải sợ sẽ đem Bạch Liên Hoa (*) dưới thân mình chôn vào trong bùn đất, trên người Vương Nguyên, sẽ mãi mãi lưu lại dấu vết của hắn, vĩnh viễn không xóa được.

(*) Bạch Liên Hoa : Đóa hoa sen trắng. Tóm lại Khải gia sợ làm mất đi sự trong sạch của bảo bối :3

Vương Tuấn Khải tự cho mình là người biết kiềm chế, nếu như không có ưu điểm đặc biệt gì, biết vẽ một chút, biết hát, lớn lên lại đẹp trai, người như vậy trên thế giới này không thiếu. Thế nhưng rất nhiều chuyện chỉ có kiên trì và nhẫn lại mới có thể đi đến tận cùng, tỷ như tình yêu. Về phần hắn vì sao thích Vương Nguyên, vô số lần nhìn qua khung cửa sổ vào ban đêm, nhớ tới thiếu niên có nụ cười rộ lên như thiên sứ, bất tri bất giác, trong đầu huyễn tưởng đã trở thành hình ảnh được ôm lấy cậu ngủ, được ôm cậu vào ngực ngồi trên salon lớn xem ti vi, hoặc giả như Vương Tuấn Khải ở nhà ngồi trên bàn ăn cơm cũng sẽ tưởng tượng ra Vương Nguyên ngồi ăn cơm Vương Tuấn Khải làm, hắn sẽ giúp cậu lấy đi hạt cơm dính bên mép. Những huyễn tưởng này... rốt cục cũng vì thế tự nhiên mà cảm thấy trong lòng có bao nhiêu thương yêu.

"Nhóc Vương Nguyên..."

"Vương Tuấn Khải, yêu em đi."

Lần thứ hai, giọng nói hơn cả mời gọi mà giống như đang khẩn cầu. Vương Nguyên hiểu Vương Tuấn Khải, hiểu hắn luôn luôn lo lắng đến chuyện tương lai, lo hắn cảm thấy áy náy mà phải suy nghĩ, hiểu hắn nhiều lần muốn xác nhận lại tâm tình của đối phương, mặc dù chỉ có duy nhất Vương Nguyên biết, từ ngày thích Vương Tuấn Khải, mong muốn cùng hắn hòa hợp về tinh thần lẫn thể xác vẫn không hề thay đổi.

Vương Tuấn Khải nghe như vậy trong phút chốc ngây ngẩn cả người, Vương Nguyên thấy sững sờ trong mắt hắn liền ngồi xuống ôm lấy cổ hắn thật chặt, trong bóng tối hai người đều không nói gì, thật kỳ lạ, Vương Tuấn Khải cảm giác Vương Nguyên đang cúi đầu xuống vai hắn sau đó một cảm giác ẩm ướt xuất hiện... Vương Nguyên, đang cắn hắn ?

"Vương Tuấn Khải, yêu em đi."

Lần thứ ba, bắt đầu mang theo thanh âm khóc nức nở.

Hình như đêm nay từ lúc Vương Tuấn Khải bắt đầu chạm vào cậu, Vương Nguyên cảm giác mình trở nên rất kỳ quái.

Kỳ quái ở chỗ : Cậu có một loại xúc động không tên, đặc biệt muốn khóc.

"Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên mang theo thanh âm khóc nức nở từng lần gọi tên hắn, sau đó không dùng sức cắn nhẹ lên bờ vai Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải như muốn an ủi bé con, liền đưa tay chạm vào mái đầu đang gục trên vai mình.

"Vừa rồi làm em đau ?" Chuyện giúp người khác như thế này vốn dĩ Vương Tuấn Khải cũng không có kinh nghiệm, phương thức và lực đạo cũng không thể khống chế thật tốt.

Vương Nguyên ư một tiếng biểu thị không phải, sau đó yên lặng bắt đầu rơi nước mắt. Nước mắt theo mặt Vương Nguyên chảy xuống lưng Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải một tay ôm eo cậu, một tay ôn nhu vuốt ve tấm lưng trần của cậu, tuy rằng không biết đây là thế nào, thế nhưng Vương Nguyên của hắn đang khóc, nhất định là do hắn làm sai hại cậu cảm thấy khó chịu, vốn dĩ nên cứ như dự định, không cần vội vã làm việc này, bọn họ cùng một chỗ đã hơn một năm, còn có rất nhều cái một năm nữa để làm cho Vương Nguyên thoải mái, chậm rãi giảm bớt loại ưu thương không thể diễn tả này.

Vậy mới nói, quan tâm đến một mức nào đó, cũng có thể tính là mê dại a.

Vương Nguyên ngẩng khuôn mặt đầy lệ lên, giữa lúc Vương Tuấn Khải muốn bật đèn nói với cậu không làm nữa, chờ cậu sau này thực sự sẵn sàng rồi hãy nói.

Vương Nguyên chủ động hôn Vương Tuấn Khải, sau đó cũng vụng về lấy tay tách quần trong của Vương Tuấn Khải ra.

"Vương Tuấn Khải, em hiện tại đang khóc, nhưng một lát sẽ không khóc nữa, em biết anh nghĩ gì, em sẽ không hối hận, quá khứ không hối hận, hiện tại sẽ không hối hận, cho dù chúng ta sau này..."

Nhóc Vương Nguyên a. Anh ngốc nghếch và cô đơn như vậy mà lớn lên, làm sao lại may mắn mà gặp được em.

Vương Tuấn Khải lấy tay che miệng Vương Nguyên không cho cậu nói tiếp câu "Cho dù chúng ta sau này chia tay em cũng sẽ không hối hận", hôn lên trán Vương Nguyên.

Chỉ cần em không hối hận, anh cũng sẽ không hối hận.

Vương Tuấn Khải chậm rãi kéo ngăn kéo, lấy ra một bình đựng dịch thể, đổ vào trên tay của mình.

"Nhóc Vương Nguyên, một lát nữa có thể sẽ lạnh, nếu không thoải mái phải nói cho anh biết."

"Ân."

"Chân, có thể cố gắng tách xa nhau ra không ?"

"Ân."

Tay Vương Nguyên nắm chặt lấy drap giường ngăn cho cơ thể mình không run rẩy, ngón tay Vương Tuấn Khải dính đầy chất bôi trơn, bắt đầu chậm rãi đưa vào một ngón tay. Vương Nguyên gắt gao cắn lấy môi dưới, thân thể bị vật lạ xen vào cảm giác thật khó chịu, thế nhưng lúc này nếu như chính mình nói khó chịu, Vương Tuấn Khải sẽ đau lòng và lập tức dừng lại.

"Không sao chứ ?"

"Ân."

Ngón tay thứ nhất chậm rãi trừa sáp, thời điểm chạm vào thân thể dường như có dòng điện đi qua, Vương Nguyên nhịn không được rên lên một tiếng, Vương Tuấn Khải cúi thấp người một bên hôn cậu một bên vẫn giúp cậu mở rộng. Ngón tay thứ hai vào được, có thể cảm nhận được rõ rệt hình dạng và đốt ngón tay của Vương Tuấn Khải, Tiểu Vương Nguyên vừa mới cao trào hiện tại lại có phản ứng. Sau đó là ngón tay thứ ba, sau khi giúp Vương Nguyên làm quen với ba ngón tay, Vương Tuấn Khải cũng cởi ra quần trong, một tay nhẹ nhàng cầm lấy hai chân Vương Nguyên đặt sang hai bên cơ thể mình, tay kia dùng cái đó của mình đặt tại miệng huyệt.

"Nhóc Nguyên, đau phải nói anh."

Vốn chính là American size, thời điểm mới đi vào một chút Vương Nguyên cũng đã đau đến tê tâm liệt phế, thế nhưng vẫn cứ cắn chặt răng cau mày chịu đựng, loại sự tình này vốn chính là càng chậm càng đau, Vương Tuấn Khải cũng không đành lòng nhìn Vương Nguyên bị dằn vặt như vậy, thế nhưng nhanh một chút lại không thể, chỉ có thể chậm rãi chờ cậu thích ứng.

Từng điểm từng điểm từ từ đi vào, cuối cùng là toàn bộ tiến vào. Vương Tuấn Khải trên trán đã toát ra mồ hôi hột, Vương Nguyên cũng vậy, đã đau đến nói không nên lời. Bụng dưới cùng với chân tay bởi vì khẩn trương đã trở nên cứng đờ.

"Nhóc Nguyên, đừng thắt chặt như vậy, em hít sâu vào." Vương Tuấn Khải cũng bởi vì bị đè ép đau đớn mà vùng xung quanh lông mày đều nhăn lại. Vương Nguyên chỉ có thể nghe lời hắn nói cố gắng thở ra mà thả lỏng. Hai người cứ giữ nguyên như vậy mấy phút, Vương Nguyên cũng đã thả lỏng, Vương Tuấn Khải đem tay cậu khoác qua cổ mình, sau đó lợi dụng thể trọng và sức lực đem đầu gối của Vương Nguyên áp sát vào ngực. Chỗ kia đã hợp làm một thể, chậm rãi di chuyển, mỗi một lần ma sát chạm vào cái kia lại tạo ra cảm giác kỳ lạ, Vương Nguyên cố nén không muốn phát ra âm thanh.

"Nhóc Nguyên, em có thể gọi tên anh."

"Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải..." Nói xong sẽ không khóc, thế nhưng theo bản năng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Lúc này tiếng nức nở vang lên cùng với tiếng thở dốc, thật giống như một thứ độc dược làm cho người ta không thể dừng lại được.

"Ưʍ... Vương Tuấn Khải... A... Ư..."

Cả người bắt đầu chuyển động theo nhịp trước sau, đây là một loại đau đớn trước nay chưa từng có. Vui vẻ có, thế nhưng cũng không có tưởng tượng được rõ ràng như vậy, toàn thân Vương Nguyên từ trên xuống dưới đều nổi lên màu hồng nhạt, ở phía trong cơ thể lại cảm nhận được người kia mãnh liệt và chân thật như vậy. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đau chịu không nổi, đem cậu lật qua tư thế quỳ nằm, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút.

Thế nhưng Vương Nguyên lại không muốn, như vậy sẽ không nhìn thấy mặt của Vương Tuấn Khải, không nhìn thấy ánh mắt đầy ắp yêu thương của hắn, không nhìn thấy từng giọt mồ hôi từ trên mặt hắn rơi xuống đầy quyến rũ.

Nếu như không phải là Vương Tuấn Khải, có lẽ bản thân sẽ không tiếp nhận được bất kỳ kẻ nào.

Vương Tuấn Khải chỉ có thể hôn cậu, một bên ghé vào lỗ tai cậu nói, lấy tay an ủi Tiểu Vương Nguyên, tay kia vuốt ve đầu ngực rồi trượt xuống vòng eo của cậu. Kỳ thực nội bích mềm mại và ấm nóng kia đủ để Vương Tuấn Khải liều lĩnh xuyên qua người phía dưới, xen vào nơi sâu nhất.

Nhưng hắn cuối cùng là luyến tiếc, còn tận lực ôn nhu ma sát nơi thoải mái của Vương Nguyên.

"Anh như thế nào lại có thể di chuyển a... Cũng chưa từng làm qua." Rõ ràng vùng xung quanh lông mày nhăn tít lại, mồ hôi và nước mắt cũng đều hòa vào nhau.

Thế nhưng a. Chúng ta là người yêu a. Tâm tình như vậy, quả nhiên lúc này mới rõ ràng nhất.

"Vương Tuấn Khải, em muốn." Vương Nguyên xoay người để chạm vào bụng dưới của đối phương, mật dịch từ đỉnh đã không tiết chế được mà chảy ra. Hạ bộ của cậu cũng theo bản năng phối hợp ma sát với hắn.

Vương Tuấn Khải lại không thể kiềm chế được, giữ lấy tay của Vương Nguyên, cắn môi của cậu, mãnh liệt mà trừu sáp. Vương Nguyên cảm thấy nội tạng đều bị dồn ép, nội bích của mình cũng muốn hòa tan vào cảm giác ấy. Du͙© vọиɠ của mình sẽ nổ tung mất, nhịp đập của đối phương ở trong cơ thể mình cũng đã hòa làm một, Vương Nguyên từ lâu đã không nói được câu hoàn chỉnh chỉ còn lại những tiếng rêи ɾỉ cùng thở gấp, ngay cả tên của Vương Tuấn Khải cũng không thể kêu được rõ ràng.

"Ưʍ... A... a... Khải..." Vương Nguyên không cách nào nhịn được mà thở gấp, một lần nữa lại ra ở trên lòng bàn tay Vương Tuấn Khải, còn có ở trên bụng mình và đối phương, cùng lúc đó, Vương Tuấn Khải cũng khẽ kêu một tiếng, đem tất cả ra ở bên trong cơ thể Vương Nguyên, cậu cảm nhận được rõ ràng có thứ chất lỏng đang chảy trong cơ thể mình, thế nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy ghét bỏ, nên nói như thế nào cho phải, tâm trạng bây giờ, giống như là an tâm trút được gánh nặng.

"Nhóc Nguyên, anh xin lỗi, đáng ra anh nên mang bao."

Vương Nguyên lắc đầu, ôm sát lấy cổ Vương Tuấn Khải, mồ hôi đã ướt đẫm trước trán, vẫn có thể ngây ngốc đối với hắn mà cười. Vương Tuấn Khải không nỡ để cho Vương Nguyên chịu thiệt, ôm cậu đi vào phòng tắm giúp cậu rửa sạch.

Lần trước cùng tắm cũng chỉ là trêu đùa Vương Nguyên, nhìn cậu như con nai con ôm chân ngồi trong bồn lắm run rẩy. Lúc này đây Vương Nguyên vẫn còn có chút xấu hổ, nép vào trong phía vòi sen để Vương Tuấn Khải phía sau giúp mình lấy ra, hai bên tai đỏ lên rõ ràng đã bán đứng cậu.

Sau khi làm xong Vương Tuấn Khải từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên xương bướm của cậu. Vương Nguyên kỳ thực đã rất mệt mỏi, kiên trì cho tới bây giờ cũng là vì gìn giữ danh dự của một thằng con trai. Sỡ dĩ cậu cũng không biết mình ngủ mê man từ lúc nào, ngày hôm sau tỉnh dậy còn nghi ngờ hôm qua không phải là giấc mơ đi, cậu hướng cửa trước thử gọi một tiếng Vương Tuấn Khải, giọng nói có điểm khàn, hơn nữa cảm giác đau nhức trên lưng hết thảy đều nhắc nhở cậu rất chân thực, Vương Tuấn Khải lên tiếng, một phút đồng hồ sau đẩy cửa vào, cầm tô cháo nấu cho Vương Nguyên.

"Thắt lưng đau quá." Vương Nguyên phồng miệng làm bộ dạng oán trách, tuy rằng cậu cũng biết Vương Tuấn Khãi cũng chịu không ít nhẫn nại.

"Là anh sai rồi, đáng ra phải nói cho em biết sẽ rất đau nhức a." Vương Tuấn Khải ngồi xuống ở bên giường, thổi thổi muổng cháo nóng hổi, sau đó đưa tới trước miệng Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải."

"Ừ ?"

"Em yêu anh."

"Hả ?"

"Em nói em yêu anh."

"Cái gì ?"

"Em yêu anh."

"Gì nhỉ ?"

"Anh trêu em a."

Vương Tuấn Khải cười tiếp tục đút cháo cho cậu, Vương Nguyên nghi ngờ hắn thổi vẫn còn nóng.

Hai người sẽ có lúc cãi nhau khắc khẩu, có sai lầm, cũng sẽ có chiến tranh lạnh, sẽ không hề dứt.

Bởi vì Vương Nguyên thì bướng bỉnh và hay suy nghĩ, Vương Tuấn Khải lại hay hoài nghi và quá độ sầu lo.

Thế nhưng, cũng bởi vì Vương Nguyên ngây thơ và ấm áp, Vương Tuấn Khải trưởng thành và quan tâm, khiến cho cãi nhau và hiểu lầm đều sẽ có một kết cục tốt, khiến cho chiến tranh lạnh và bất mãn đều nhanh chóng biến thành ý nghĩ yêu thương mãnh liệt.

Thời kì học sinh a, hồi tưởng lại cũng đều là ngọt ngào.

.

Bơ : Ai dô, chương này dài gấp đôi bình thường :)) Xôi thịt xong các chị em cảm thấy như thế nào ? :)) Riêng Bơ thì cảm thấy, H của chị tác giả không nặng về thỏa mãn thể xác, mà là nghiêng về tâm tư yêu thương nhiều hơn. Cho nên khi đọc sẽ cảm thấy không có "đã" như những H khác, thế nhưng lại rất đáng đọc, bởi vì qua đó sẽ cảm thấy cả hai yêu thương nhau như thế nào, đúng không ? ;)

Cơ mà cũng đừng thất vọng, dù sao đây cũng mới là lần đầu của hai bạn trẻ, bật mí là càng về sau Vương Tuấn Khải sẽ càng lộ bản chất phúc hắc của mình ra đó =)) Cho nên chị em cứ từ từ mà chờ đợi cảnh H thứ 2 đi muahahaha

~oOo~