Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 33

Chương 33
[Repost] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ ba mươi ba

.

"Em mới vừa nói cái gì ? Cổ họng có khỏe không ?"

"Sau đó phải ăn cơm thật ngon, biết chưa ?"

"Hả ?"

Không muốn để ý đến hắn.

Nếu như yêu là nói lí lẽ và quản thúc, thì còn gì là yêu thương ? Chỉ có một mình hắn hiểu chuyện, một mình hắn đúng đắn, còn mình thì làm cái gì cũng sai.

Trước kia bảo mình học thật giỏi, bây giờ là bảo mình phải ăn cơm thật ngon, hắn là đối với mình...

Anh trai đối với em trai, có gì khác nhau.

Thậm chí nói giống như ba đối với con trai cũng không quá đáng đi.

Nếu mình cứ như vậy không nói cho hắn, hắn cũng sẽ không có mong muốn gì với mình, dù sao thì trong mắt Vương Tuấn Khải mình vẫn luôn là một đứa trẻ.

Hắn sẽ không vì mình không hiểu chuyện mà chia tay đi ?

Vương Nguyên vốn là đau dạ dày đến nửa đêm, không có chuyện làm, chỉ có thể miên man suy nghĩ.

Quả nhiên, Vương Nguyên không cùng hắn nói chuyện, Vương Tuấn Khải cũng quên luôn chuyện sinh nhật, Vương Nguyên không để ý tới hắn, Vương Tuấn Khải liền hỏi Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói cho nam thần, Vương Nguyên đang chơi game, không rảnh nghe điện thoại di động.

Vương Tuấn Khải không hề trách cậu, chỉ là bảo Lưu Chí Hoành nhất định bắt Vương Nguyên phải ăn thật đầy đủ, không nên thức khuya.

Đến lễ Quốc khánh Vương Nguyên trở về nhà một chuyến, vốn kỳ nghỉ dài như vậy là một cơ hội tốt để hẹn hò, thế nhưng Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải, khuyết điểm lớn nhất chính là bướng bỉnh, cậu tìm không được lý do để chủ động đi tìm Vương Tuấn Khải, tuy rằng hắn đáng ghét đối đãi cậu như một đứa trẻ, thế nhưng cậu đã sớm có thói quen được đối phương nuông chiều.

Tuy rằng không thích bị quản, thế nhưng căn bản chính là không thể từ bỏ được thói quen này.

Từ khi quen biết Vương Tuấn Khải đã sớm nuôi dưỡng cái thói quen này rồi.

Hồi cấp ba Vương Nguyên không có cùng hắn nói chuyện, chính hắn lại ngay trong tiệc tốt nghiệp lại bày tỏ.

Hồi cấp ba Vương Nguyên vừa giận dỗi vừa vùi đầu vào học tập, trong lúc cậu cần hắn nhất, hắn liền ở bên cạnh chăm sóc cậu.

Vào ngày kỉ niệm một năm bên nhau Vương Nguyên hiểu lầm Vương Tuấn Khải, hắn liền đem chiếc nhẫn kia mang cho cậu, giúp cậu tắm, giúp cậu lau tóc.

Lúc khai giảng uống rượu say, là Vương Tuấn Khải cõng cậu về nhà, ôm cậu ngủ.

Thói quen, là một thứ đáng sợ. Nó thậm chí có thể làm cho Vương Nguyên quên mất sinh nhật 18 tuổi của Vương Tuấn Khải cậu đã hứa điều gì.

Mãi cho đến khi mẹ Vương Nguyên gọi điện nói cậu mời bạn bè thứ sáu này, mẹ làm đãi khách một bữa, cậu mới nhớ ra, mình thực sự đã 18 tuổi.

"Con gọi cho bạn cùng phòng với A Khải đi, mẹ mời khách."

"A... Được."

Vương Nguyên nghĩ dù sao cũng không thể làm vậy được, đành nhờ Lưu Chí Hoành gọi cho Vương Tuấn Khải.

"Cậu sao không tự gọi a."

"Nói cậu gọi thì cậu gọi đi."

"Cậu không được tự nhiên như vậy, không biết có phải con trai không nữa."

"Thiếu nữ mộng mơ." Lúc Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành nói chuyện, Dich Dương Thiên Tỉ tuy rằng sẽ không nói cùng bọn họ, thế nhưng ngồi trên ghế thỉnh thoảng sẽ quăng vào một câu. Vương Nguyên đối với lần này cũng chỉ có thể trừng mắt không nói được gì.

Lúc đi ăn cơm Vương Nguyên cùng lão mẹ đến, sau đó là Vương Tuấn Khải, cuối cùng là Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ, Vương Nguyên cố ý ngồi giữa mẹ và Lưu Chí Hoành, sau đó lúc ăn cơm thỉnh thoảng sẽ liếc Vương Tuấn Khải một cái xem hắn có nhìn mình hay không, dù sao cũng đã hơn một tháng không để ý tới Vương Tuấn Khải, không biết hắn có giận thật hay không.

Trọng tâm câu chuyện của mẹ vẫn không thể xa rời được chuyện bạn gái, thế nhưng so với quan tâm Vương Nguyên, lão mẹ còn quan tâm Vương Tuấn Khải hơn, chuyện làm Vương Nguyên tâm tình không tốt chính là, mẹ toàn cố ý nói bạn gái không cần phải quá thông minh, hiểu chuyện là được rồi, Vương Tuấn Khải một bên cười một bên gật đầu.

Gật đầu em gái anh a, muốn cái gì mà hiểu chuyện, cũng không phải nuôi chó a !

Vương Nguyên nói mẹ mình đừng có tò mò như vậy, ngược lại bị lão mẹ bảo cậu cũng phải nói vài câu.

"A... Ngày hôm nay Vương Nguyên đã trở thành người lớn... Cảm ơn các bạn, con nói xong rồi !"

"Hảo ! Vỗ tay !" Có duy nhất Lưu Chí Hoành cổ vũ.

"Đồ con nít." Lão mẹ khinh thường liếc qua con trai mình, sau đó lại tập trung hỏa lực nói chuyện với A Khải và A Tỉ, Vương Nguyên vốn lo lắng Thiên Tỉ không có quen mẹ mình sẽ cảm thấy xấu hổ, xem ra lo lắng hoàn toàn dư thừa rồi.

Bởi vì có mẹ ở đây cho nên ngay từ đầu không ai dám uống bia, bất quá mẹ nói mọi người đều trở thành người lớn rồi (kỳ thực Thiên Tỉ vẫn chưa, nhưng mà mẹ không có biết), uống đi uống đi, cùng lắm là dì đưa về nhà.

Vương Nguyên vừa liếc nhìn Vương Tuấn Khải, tuy rằng ánh mắt của đối phương chưa bao giờ ở trên người mình. Vốn dĩ lúc nãy nói chuyện bạn gái Vương Nguyên đã mất hứng, chính là uống bia Vương Tuấn Khải cũng không quản, cậu liền khoa trương cầm bia lên, cùng mọi người cụng ly một cái, một ngụm uống hết.

Vương Tuấn Khải rốt cục cũng liếc mắt nhìn, Vương Nguyên liền nhịn không được ngây ngốc nở nụ cười.

Thế nhưng Vương Tuấn Khải không nói gì, tiếp tục quay đầu nói chuyện phiếm với mẹ cậu.

Biểu tình Vương Nguyên lập tức cũng thay đổi trời quang thành trời âm u, giận dỗi cùng với Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ uống một chén.

Bởi vì có phụ huynh ở đây nên mọi người cũng không dám uống nhiều, Dịch Dương Thiên Tỉ uống có hai ly mặt đã đỏ muốn chết, cậu ta không dám uống nữa, uống nữa mà say giống như lần trước thì hỏng. Vương Nguyên cũng uống hai ly... Ít nhất cũng phải nghe lời Vương Tuấn Khải lần trước đã dặn không được uống nhiều, nói được thì làm được.

Sau khi ăn cơm xong Lưu Chí Hoành đưa ra kế hoạch tăng hai, lão mẹ cũng biết để thanh niên trẻ trung đi chơi với nhau nên đã cáo từ về nhà trước, Lưu Chí Hoành quay ra gọi xe taxi, sau đó bỗng nhiên nói với Vương Nguyên.

"Tớ và A Tỉ, bậy bậy, Thiên Tỉ, vừa mới bị mẹ cậu tẩy não rồi... Bọn tớ về trước a."

"Không phải nói đi tăng hai sao ?"

"Ha hả, đừng có giả bộ nữa." Lưu Chí Hoành kéo kéo Dịch Dương Thiên Tỉ có vẻ đã say lên xe, còn lại chỉ có hai người Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải hướng chính mình đi tới, Vương Nguyên không biết mở miệng làm sao cho phải đây.

Không đợi cậu nghĩ đến, Vương Tuấn Khải trực tiếp dắt tay cậu, nhìn cậu không có phản kháng, liền đưa cậu cùng với hắn chậm rãi hướng đường về nhà.

Quả nhiên, vẫn là bị hắn dụ a.

"Em không muốn nói chuyện với anh, ít ra cũng hãy nghe anh nói."

"Quà sinh nhật, anh chưa nghĩ ra nên mua cái gì cho em."

"Nhóc Vương nguyên, anh nghĩ muốn cho em được tự do, rất nhiều rất nhiều tự do, thế nhưng anh phát hiện mình làm không được."

"Anh biết mình hay suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng điều anh sợ nhất chính là không thể đem lại hạnh phúc cho em."

"Nếu như em có thể tự chăm sóc chính mình, anh liền có thể yên tâm một chút. Nhưng nếu như em không thể, hãy để anh chăm sóc em."

"Anh không phải là người biết thể hiện tình cảm, em biết mà."

Bất tri bất giác đã bước đến trước khu nhà Vương Tuấn Khải, hai người đi ở chỗ đèn đường không thể chiếu tới, thế nhưng nói những lời này lại dừng ở đưới ánh đèn đường.

"Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, nhóc Vương Nguyên. Anh yêu em."

"Về đến nhà rồi nói."

Vương Nguyên rõ ràng cảm động muốn chết, thế nhưng cũng không biết vì sao lại nói ra những lời xấu hổ như vậy, cậu gần như kéo Vương Tuấn Khải chạy vội, cũng không cần đi thang máy trực tiếp chạy lên lầu. Đến lúc tới trước cửa nhà Vương Tuấn Khải thì cả hai đều thở hồng hộc. Vương Nguyên lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, kéo Vương Tuấn Khải vào sau đó đóng cửa lại, tìm trong túi bên trái rồi túi bên phải, lấy ra chiếc nhẫn kia.

"Vương Tuấn Khải, bây giờ chắc là ngày 21 tháng 9, 12 giờ."

Tuy rằng trên lịch rõ ràng đã là tháng 11 rồi a.

"Em không thích bị anh quản, thế nhưng anh không thể không quản em, mì gói rất khó ăn."

Vương Tuấn Khải bảo Vương Nguyên giúp hắn mang nhẫn, sau đó ôm lấy eo của cậu, để cho Vương Nguyên tự nhiên ngả đầu lên vai hắn.

"Được, sau này đừng ăn nữa, đói bụng cứ tới tìm anh, anh làm cơm cho em."

"Ân."

"Em chăm sóc tốt cho bản thân mình chính là chăm sóc cho anh, bởi vì với anh, em chính là..."

"Là cái gì của anh ? Trái táo nhỏ ?"

"Là nhóc Vương Nguyên mà anh yêu nhất yêu nhất !" Vương Tuấn Khải nói ra như vậy đều không có xấu hổ, chính mình nở nụ cười.

Vương Nguyên cũng cười, hai mắt đều đã cong cong hình bán nguyệt.

Vương Tuấn Khải gỡ tay Vương Nguyên ra, đi chuẩn bị nước tắm giúp cậu. Vương Nguyên một mình ngồi trên ghế salon nhàm chán xem ti vi, không thể không thừa nhận, cậu chợt nhớ tới 18 tuổi có ý nghĩa như thế nào, sỡ dĩ cả người đều có chút bất an. Đặc biệt lúc tắm cũng cố ý đem bản thân kỳ cọ sạch sẽ một chút.

Sau khi đi ra mới phát hiện, Vương Tuấn Khải đã giúp cậu dọn xong giường cho khách. Vương Nguyên nhếch mép, đợi Vương Tuấn Khải vào phòng tắm sẽ mặc mỗi cái áo sơ mi rồi chui vào trong chăn của hắn.

Một lát sau, Vương Tuấn Khải vừa dùng khăn lau đầu vừa đi ra khỏi phòng tắm, thấy cửa phòng khách mở ra cũng đã hiểu, lúc đi vào phòng của hắn, Vương Nguyên thò đầu ra, hai cánh tay cầm chặt lấy óc chăn, nhìn hắn chằm chằm.

"Muốn ngủ chung sao, đứa ngốc ?"

Đã lâu không có nghe Vương Tuấn Khải gọi mình là đứa ngốc, trong ngực Vương Nguyên liền đập mạnh một cái, sau đó gật đầu.

Vương Tuấn Khải chui vào chăn, nằm bên cạnh Vương Nguyên. Làm sao lại xấu hổ như thế này a ! Vương Nguyên ngươi thật sự điên rồi, vì sao muốn thượng Vương Tuấn Khải mà không thể chủ động dụ dỗ một chút a !

Vương Tuấn Khải nói ngủ ngon, xoay bên phải tắt đèn ngủ, Vương Nguyên nói đừng có tắt, bản thân lại xoay qua bật đèn lên. Vương Tuấn Khải cười cười cậu, một tay chống lên gối đầu sau đó nhìn Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải, anh giúp em tắt đèn đi."

"Hả ? Vậy tại sao vừa nãy em lại bật lên ?"

"Bởi vì..."

"Em hiện tại mười tám tuổi..."

"Anh đã quên rồi sao..."

"Cái kia..."

"Cái đó..."

"A..."

"Em muốn làm."

.

Thông báo chương sau có xôi thịttttttt :)) Cuối cùng thì ngày chụy iem chờ đợi cũng đến, có cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơm?

~oOo~