Chương 20
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em____________________________________________
Chương thứ hai mươi
.
Cách kỳ thi đại học còn có ba ngày, nói không lo lắng chính là nói dối, Vương Nguyên nằm trên giường trước khi đi ngủ liền lật ra sổ tay công thức, quyển này cũng chính là hồi khai giảng Vương Tuấn Khải đã đưa cho cậu, bảo cậu buổi tối có thời gian thì đọc một chút.
Không nghĩ tới lại có một khoảng thời gian dài như vậy không nói chuyện. Vương Nguyên trong lòng đều rõ ràng, hai người mà ở cùng một chỗ thì ý chí quyết tâm học tập của cậu sẽ rất ít, lúc đó quyết định xa nhau cũng tốt, hiện tại chỉ cần thuận lợi thi đậu A Đại, sau đó thật đẹp trai xuất hiện trước mặt hắn chứng minh mình đã làm được là tốt rồi.
Còn có ba ngày.
"Khụ khụ !"
Vương Nguyên mấy ngày nay hay thức đêm, thân thể không khỏe cho lắm, thỉnh thoảng lại ho khan, buổi tối lại càng bị nghiêm trọng. Cậu nghĩ đại khái là bệnh mãn tính không có gì đáng ngại, liền pha một cốc nước rễ bản lam (*), uống thêm một chút nước đường để bớt ho, bất quá đều không có tác dụng.
(*) Rễ bản lam : Vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
Không nghĩ tới hôm nay, nửa đêm vì ho quá nhiều mà tỉnh dậy.
Ho đến không thể dừng được, đều cảm thấy một trận buồn nôn.
Lão mẹ nghe động tĩnh liền đi lên phòng cậu.
"Vương Nguyên, không sao chứ ? Như thế nào lại ho khan ?" Mẹ mở đèn, rót một ly nước, một bên vỗ vỗ lưng Vương Nguyên một bên lo lắng hỏi cậu.
"Con không biết, chắc là bị nhiễm lạnh." Vương Nguyên nói xong hai chữ sẽ ho khan một trận.
"Sắp tới lại phải thi đại học, hay chúng ta đi bệnh viện ?"
"Mẹ, không cần đâu, chỉ là bị ho thôi mà, lập tức sẽ hết thôi."
"Thật sự không sao chứ ?"
"Ân." Vương Nguyên uống xong nước, nói mẹ mau đi ngủ đi.
Lão mẹ nhìn Vương Nguyên đã bớt đi một chút, tuy rằng trong lòng vẫn còn gấp gáp muốn để con trai ngủ trước, nếu có chuyện gì lập tức đi bệnh viện.
Vương Nguyên cố chịu đựng, chờ nghe được tiếng cửa phòng ngủ lão mẹ đóng lại mới dám che miệng ho khan. Thật vất vả mới có thể ngủ được, không đầy một tiếng sau lại tỉnh dậy.
"Vương Nguyên, đi, mẹ dẫn con đi bệnh viện."
Đăng kí điều trị khẩn cấp, bác sỹ sau khi kiểm tra, liền đưa ra một kết luận.
"Cậu bé này là bị viêm phế quản rồi, phải nhanh chóng truyền nước."
Mẹ Vương Nguyên vô cùng lo lắng kéo tay cậu đi đến phòng truyền dịch.
"Mẹ, trễ như vậy rồi hay là chúng ta ngày mai quay lại truyền dịch cũng được. Mẹ gần đây mệt mỏi như vậy, ngày mai còn phải đi làm."
"Mẹ có thể xin nghỉ a, con đều bị như vậy..."
"Mẹ, quay về ngủ đi, mẹ cũng đừng vì con mà xin nghỉ, ngày mai con tự mình tới đây là được rồi."
"Đứa nhỏ này thế nào lại không nghe lời."
"Mẹ, con thật sự buồn ngủ có được không ? Chúng ta bây giờ đi về, ngày mai con còn có thể đem sách vở tới đọc một chút."
Lão mẹ không thể lay chuyển được Vương Nguyên, đành phải quyết định ngày mai cùng cậu đi đến bệnh viện truyền dịch.
Về đến nhà Vương Nguyên vẫn còn ho rất nhiều, bất quá cậu đều che miệng để không cho mẹ nghe thấy, hầu như cả đêm đều không ngủ, sáng sớm hôm sau liền tự mình soạn cặp sách, để lại một tờ giấy nói mẹ đi làm cứ kệ mình.
Vương Nguyên đi xuống lầu, chính là đạp xe liền đi tới bệnh viện.
Sáng sớm bệnh viện không có người, chuyện truyền dịch cũng rất nhanh sắp xếp xong, Vương Nguyên từ cặp sách ở bên trái lấy ra một quyển đề bài tập Vật lý, tay phải lật từng trang mà đọc, nói y tá gắn ống truyền vào tay trái của mình. Y tá mới vừa đi, cặp sách đặt ở bên trái liền rớt xuống.
Vào thời điểm này chung quy là cảm thấy khó chịu, cũng không thể xoay người qua, thế nhưng kim tiêm thì lại không thể lấy ra. Vương Nguyên nghĩ hiện tại không thể nhặt lên được rồi, đành chờ chị y tá nào đó đi qua rồi nhờ chị ấy nhặt lên cũng được. Nghĩ như vậy liền tiếp tục nhìn đề Vật lý, Vương Nguyên kỳ thực không quá am hiểu chuyện ôn tập, trước khi thi nhìn qua cái đề này, cũng là Vương Tuấn Khải dạy cậu, nhưng bởi vì đề bài quá phức tạp và cậu cũng có chút lười biếng, cho nên cũng không có viết ra.
"Được rồi, ngủ một chút a..." Vương Nguyên dựa vào ghế, bất quá cái ghế trong phòng truyền dịch không thích hợp để ngủ a, lại không thể dựa vào phía sau, hơn nữa cậu cũng sợ mình ngủ lại bị mất đồ. Đúng lúc này thì liền có một tin nhắn đến từ Vương Tuấn Khải.
"Còn ba ngày nữa, em còn cái gì không hiểu hay không ?"
"Đừng làm phiền em học tập." Vương Nguyên theo thói quen trả lời một câu như vậy.
Cái này, Vương Tuấn Khải thật sự là rất phiền, rõ ràng mỗi lần mình đều bảo Lưu Chí Hoành đi hỏi bài cho cậu, còn hỏi có gì không hiểu không.
Vương Nguyên ngáp một cái, vừa đúng lúc có người đi qua giúp cậu nhặt cắp sách lên rồi a.
"Cảm ơn nha."
Là ai a, giúp mình nhặt cặp sách, lại còn cho mình một cái bánh trứng, chẳng lẽ gặp phải bọn buôn người rồi sao ?
Người nọ đem bánh trứng nhét vào tay phải của Vương Nguyên, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu. Vương Nguyên cảm thấy mắt mình mờ mờ.
"Đừng làm phiền em học." Vương Tuấn Khải trong lời nói mang theo ý cười mà lặp lại câu nói này.
"..." Vương Nguyên cúi đầu, làm bộ chăm chú nhìn vào quyển Vật lý.
"Còn giận sao ?"
Thấy Vương Nguyên không để ý tới mình, Vương tuấn Khải cười xấu xa đưa tay cù khắp người cậu.
"Ê ê ê ! Đừng đυ.ng vào em. Em thật sự đang cố gắng học tập a, để cho người nào đó khỏi xem em là tiểu đệ tùy hứng không biết nghe lời !" Giọng nói của cậu ngạo kiều muốn chết, nói đến từ 'tùy hứng' và 'không nghe lời' lại cố ý nhấn mạnh thêm vào.
"Anh biết em đang cố gắng để thi tốt, anh rất vui !" Vương Tuấn Khải lấy tay sờ sờ đầu Vương Nguyên, lần đầu tiên hắn làm như vậy cho đến bây giờ đã là chín tháng rồi.
Rõ ràng lại bị hắn đối đãi như một đứa con nít, thế nhưng Vương Nguyên không khỏi cảm thấy lòng rất ấm áp.
"Anh đến đây... Làm gì a?"
"Sáng sớm đi tản bộ thấy em. Sớm như vậy, ăn chút điểm tâm đi."
"Tản bộ... Em thế nào lại không biết anh có thói quen này vậy ?" Vương Nguyên cắn một ngụm bánh trứng còn nóng hổi, rõ ràng lâu như vậy không có nói chuyện, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt, tất cả lại dường như không có biến chuyển.
"Mẹ em ở nhà đã nói cho anh rồi, anh ở đây giúp em ôn tập."
"Em không cần anh giúp, em tự làm được !"
"Vậy tại sao Lưu Chí Hoành mỗi lần đều oán giận nói rằng em có nhiều vấn đề để hỏi lắm ?"
"Anh... anh nghe lầm rồi ! Làm sao lại có chuyện đó !"
"Được rồi được rồi, anh biết em tự làm được. Thế nhưng em bị ốm, anh làm sao có thể không đến chăm sóc em."
"A~ em là cái gì của anh, mắc mớ gì anh phải lo lắng cho em ?"
Vương Nguyên được đằng chân lân đằng đầu, lại bắt đầu nghịch ngợm mà nói ra những lời này.
"Em chính là... bạn gái của anh đi?" Vương Tuấn Khải cúi mặt đến gần người cậu cố ý nói như vậy.
"Là bạn trai !" Vương Nguyên một chút liền bị lừa, thời điểm kịp phản ứng thì mặt đã đỏ lên, Vương Tuấn Khải một bên cũng đang cười trộm.
"Đứa ngốc, không sống cùng nhau, anh thực sự rất nhớ em."
"Là chính anh đem em đuổi ra ngoài !" Vương Nguyên bỉu môi, không nhìn hắn mà quay mặt đi chỗ khác.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đem mặt cậu xoay trở về, nhanh chóng một ngụm mà hôn lên.
"Ê anh làm gì thế ! Chỗ này có người a !"
"Anh thấy em buồn ngủ, cho nên nạp điện cho em."
"Ai nói em buồn ngủ ! Tinh thần em hiện tại rất tốt a !" Vương Nguyên luống cuống cầm lấy cuốn Vật lý lật vài trang, chỉ viết có mấy cái đề ở phía trên, còn lại là trống không.
"Chỉ là em không nhớ mấy cái đề bị sai thôi mà..." Chính mình nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Vương Tuấn Khải từ trong túi của mình lấy ra một quyển vở, ở trước mặt Vương Nguyên mà mở ra.
"Đây là một số đề mục Lưu Chí Hoành đến hỏi anh, anh còn tổng kết một số trọng điểm trong kỳ thi đại học năm nay, em mấy ngày này ở bệnh viện đọc qua cái này đi."
"Thế nhưng em hiện tại... thực sự rất mệt..." Rõ ràng vừa rồi còn bướng bỉnh muốn chết, rõ ràng quyết định sẽ không bao giờ... chịu thua, rõ ràng không muốn trước kỳ thi để ý đến hắn, rõ ràng sớm hay muộn cũng có một ngày ở trước mặt hắn dương dương tự đắc, làm thế nào hiện tại, lại giống như đang làm nũng ?!
"Vậy trước tiên ngủ một chút."
"Cái ghế này không có cách nào tựa được a."
"Tựa đầu qua đây." Vương Tuấn Khải cưng chiều mà cười, biết rõ cậu là khẩu thị tâm phi, liền lấy tay nhẹ nhàng đem đầu Vương Nguyên kéo qua tựa ở bên vai của chính mình.
Rõ ràng lần trước gặp mặt là đang cãi nhau, vì sao lâu như vậy liền giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Vương Nguyên tựa ở bờ vai của hắn, nhịn không được khóe miệng hơi cong lên.
Em thừa nhận mình bướng bỉnh và trẻ con, sở dĩ cũng là vì hình như em thực sự không thể tách xa được sự trưởng thành và ổn trọng, sự lãnh tĩnh và ôn nhu của anh.
Ngay cả khi em tỏ ra nông nổi một lần nữa, ngay cả khi em và anh cãi nhau một lần nữa, anh cũng sẽ biết rằng, em chính là người thích anh nhất trên thế giới này có đúng không ?
Hơn nữa em đều không phải đang ngoan ngoãn cố gắng học tập hay sao ? Anh chắc chắn sẽ không trách em đâu.
Anh biết không, không được ở bên cạnh anh, em thật sự rất nhớ anh, nhất định so với anh nhớ em còn nhiều hơn ngàn vạn lần.
Vương Tuấn Khải, em hình như, càng ngày càng thích anh nhiều hơn rồi.
***
Bơ : Trôi nhi của má, con thực sự quá si tình T^T
~oOo~