Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 19

Chương 19
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ mười chín

.

Cho đến lúc Vương Nguyên nói "không muốn" lần thứ ba, Vương Tuấn Khải rốt cục phát hiện lần này cậu thật sự không phải đang làm nũng.

"Nhóc Vương Nguyên, không được tùy hứng !"

"Em tùy hứng ? Em không muốn rời đi là sai sao ?"

"Không sai, thế nhưng mẹ em bây giờ trở về rồi, em cũng nên về."

"Vì sao phải như vậy ? Chúng ta cùng một chỗ, sống cùng nhau không được sao ?"

"Thế nhưng mẹ em không biết chúng ta cùng một chỗ a, chúng ta không phải nói chuyện này rồi sao ? Đến lúc đó mẹ em hỏi vì sao không quay về, em nói như thế nào ?"

"Thì nói... Anh giúp em phụ đạo là được rồi."

"Nếu có thể thì cuối tuần anh sẽ qua nhà em."

Những lời này triệt để làm cho mũi Vương Nguyên cay cay, cậu biết Vương Tuấn Khải nói không có sai, bởi vì Vương Tuấn Khải luôn không bao giờ phạm sai lầm. Kỳ thực Vương Nguyên cũng biết mình phải về nhà, thế nhưng thái độ của đối phương quả thực quá đáng.

Anh nói mấy cung hoàng đạo không chính xác sao ? Thế nhưng anh rõ ràng hành động giống như cung Xử Nữ, vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao phẩm hạnh, xem người khác hoàn toàn coi là đứa ngốc.

Phải, anh nói đúng, kế hoạch hoàn hảo của anh trong tương lai, lý tưởng lớn của anh và bổn phận anh cả dịu dàng ôn nhu của anh, còn em chỉ là đứa nhỏ hay làm nũng khiến anh phải khó chịu.

Là lần đầu tiên cãi nhau, Vương Nguyên đã gần như đã quên hết mọi điều tốt lành trước đây, luôn suy nghĩ về những vấn đề nhỏ nhặt cho nên trong lòng đã tích tụ nhất nhiều sự khó chịu.

Vì sao Vương Tuấn Khải không giữ mình lại, vì sao hắn luôn xem mình như là một đứa trẻ mà an bài cuộc sống của mình, vì sao mỗi lần mình đều bị hắn thuyết phục ? Đúng vậy, người nông nổi là mình, người không muốn rời đi là mình, muốn cùng hắn hẹn hò là mình, muốn cùng hắn làm chuyện đau mông cũng là chính mình, là mình, tất cả đều là mình. Nếu như mẹ mình đồng ý thì sao ? Nếu như có thể chứng minh đây không phải là quyết định nông cạn của mình, hắn sẽ nhận sai chứ ? Hắn sẽ để cho mình ở lại chứ ?

"... Em muốn gọi điện cho mẹ để nói chuyện chúng ta !" Vương Nguyên cầm điện thoại lên, thế nhưng cậu không có nghĩ tới, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện làm cho cậu tan nát cõi lòng.

"Vương Nguyên, đừng nháo, vì sao không nghe lời anh ?" Vương Tuấn Khải rất nghiêm lúc mà bắt được cánh tay cậu cầm điện thoại, lực đạo có điểm mạnh, Vương Nguyên cảm thấy đau, bất quá đổi lại chỗ đau không phải là ở cánh tay.

"Nghe lời... Em là cái gì của anh ? Dựa vào cái gì phải nghe lời anh ? Anh có thực sự thích em hay không ? Hay chỉ xem em như đứa em trai ? Tại sao anh luôn bắt em phải làm theo sự sắp xếp của anh ? Vương Tuấn Khải, em biết ở trước mặt anh em đặc biệt ngốc nghếch đúng không ? Anh thông minh như vậy, thế nhưng anh có thực sự biết em đang nghĩ gì ? Vì sao mỗi lần đều là em phải ra sức làm nũng để giành lấy sự yêu thương của anh ? Vương Đại Nguyên em đây không thiếu người thích, nếu như muốn tìm một người nguyện ý nghe lời em cũng không khó, em con mẹ nó ngày mai đi tìm một em gái..."

Vương Nguyên hiển nhiên đã quên mất lần trước mình chọc giận Vương Tuấn Khải là vì câu nói nào.

"Được, không phải là muốn làm sao, vậy anh liền thỏa mãn em !" Vương Tuấn Khải nhíu mày một cái, lực đạo trên tay không hề nới lỏng mà còn thêm siết chặt, hắn trực tiếp đem Vương Nguyên thảy lên giường.

Sau đó, hắn ngồi sụp xuống bên người cậu, đầu hắn cúi thấp và chợt dừng lại.

"Anh đang làm cái gì vậy ?" Vương Tuấn Khải lập tức bước xuống giường, quay đầu lại tự kiểm điểm bản thân mình.

"A... Đúng là không dừng được !" Vương Nguyên chống tay lên giường ngồi dậy, cười cười lặp lại những câu nói tối hôm qua đã làm cho mình cảm động.

Kỳ thực Vương Nguyên đã sớm hối hận, đối với chuyện Vương Tuấn Khải vì mình mà suy nghĩ và lo lắng, quả thực bản thân mình là hiểu rõ nhất, vậy mà không biết vì sao vẫn cùng hắn ầm ĩ... Rõ ràng chính là rất để ý cái nhìn của người khác, biết rất rõ nên làm như thế nào để không làm cho người khác khó chịu, biết rất rõ làm sao để nói ra những lời ấm áp khiến người khác dễ chịu. Thế nhưng vì cái gì khi ở trước mặt Vương Tuấn Khải, cả người liền thay đổi rất kỳ lạ, luôn nôn nóng bất an, thất thường lại ngạo kiều.

Nói trắng ra là quan hệ của hai người không gì khác chính là những kỳ vọng và mong đợi. Một bên không thể đáp ứng, người kia sẽ trách cứ. Thế nhưng là sai khi không thỏa mãn được cái mong đợi kia sao ? Ôm ấp những kỳ vọng không có thực, mới thật sự là buồn chán a.

"Vương Nguyên, anh vốn là không nên bày tỏ với em..."

Không đợi Vương Tuấn Khải nói hết câu, Vương Nguyên vừa mới cảm thấy có chút hối hận liền hoàn toàn bị chọc giận.

"Anh như vậy là có ý gì ? Hối hận sao ? Được vậy em đi, hiện tại em liền đi !"

"Em nghe anh nói xong đã có được không, nếu như vì anh mà ảnh hưởng đến việc thi đại học của em, cha mẹ em sẽ nghĩ như thế nào, người khác sẽ nghĩ như thế nào, em có nghĩ qua không ? Anh là muốn em nỗ lực học tập..."

"Em không có ! Cho nên đầu óc mới mê muội mà với anh cùng một chỗ ! Anh yên tâm đi, em sẽ học thật giỏi so với anh còn phải thi tốt hơn, anh tốt nhất đừng có làm phiền em !"

"Nếu như em có thể an tâm học tập, như vậy cũng tốt."

Vương Nguyên cái gì cũng không mang theo mà trực tiếp chạy ra ngoài, Vương Tuấn Khải liền nắm lấy tay cậu.

"Đi đâu ?"

"Không cần anh quản !"

"Đem theo đồ đạc đi, không được ra ngoài lang thang, chính em về nhà suy ngẫm lại."

Vốn là cho rằng đối phương muốn giữ mình lại, quả nhiên cậu đã quá ngây thơ rồi.

Vương Nguyên không nói chuyện, cầm lấy đồ đạc đi ra khỏi nhà. Vương Tuấn Khải không nói gì cũng không có đuổi theo, gọi điện cho Lưu Chí Hoành bảo cậu chú ý Vương Nguyên.

Bản thân phải kiểm điểm lại. Đây chính là vực sâu mà Vương Tuấn Khải khó trốn thoát nhất.

Tất cả đều nói xong rồi. Từ nay sẽ phải dựa theo kế hoạch tương lai làm từng bước một.

Lúc đó đột nhiên cha mẹ hắn bảo quay lại Mỹ học, nếu không hắn sẽ không tỏ tình sớm như vậy, năm ba đối với Vương Nguyên thật sự rất quan trọng, muốn ở bên Vương Nguyên nhưng cũng muốn nhìn thấy cậu ấy có thể trưởng thành, trở thành một nhóc con có tiền đồ. Mà Vương Tuấn Khải còn nhìn thấy cảm tình trong mắt của mẹ Vương Nguyên, hắn càng không muốn làm mẹ cậu thất vọng. Sở dĩ hắn muốn Vương Nguyên cũng thi đậu vào chung trường đại học với mình, sau đó ở đại học cùng hắn thi TOEFL, cuối cùng cùng với hắn trở về Mỹ. Vừa thỏa mãn kỳ vọng của cha mẹ, vừa có thể tự do cùng một chỗ.

A, kế hoạch thật hoàn hảo. Đến bước cuối cùng lại xảy ra chuyện không may.

Tuyệt đối không phải là lỗi của Vương Nguyên, thích Vương Nguyên là hắn, kéo cậu vào con đường này cũng là chính hắn, nếu như không có chính mình, có lẽ hiện tại Vương Nguyên sẽ hạnh phúc hơn, nỗ lực nhiều hơn để có một tương lai tốt hơn.

Sở dĩ bản thân ban đầu tự quyết định ra kế hoạch tương lai này đã là sai rồi sao ? Bản thân mình quyết định cái kế hoạch này không phải là mang lại hạnh phúc mà là sự hủy hoại sao ?

Vương Tuấn Khải nằm ở trên giường nhìn tin nhắn báo rằng Vương Nguyên đã về đến nhà của Lưu Chí Hoành, lại bắt đầu lo lắng thời gian tới phải làm sao để đi tiếp đây.

"Nhị Nguyên, chuyện cãi nhau này vốn không thể tránh được a, hơn nữa cậu xem Vương Tuấn Khải, anh ấy thực sự quan tâm cậu !"

Lưu Chí Hoành ở nhà Vương Nguyên an ủi cậu - người đã ngồi trên ghế salon không nói một tiếng nào suốt một giờ đồng hồ, lại một bên đưa cho Vương Nguyên xem những tin nhắn mà Vương Tuấn Khải gửi tới.

"Vương Nguyên đến nhà chưa ?"

"Em ấy còn tức giận không ?"

"Vương Nguyên không có ăn nhiều cơm, cậu bảo em ấy ăn chút gì đó đi."

"Bảo em ấy nhất định phải cố gắng học tập, thi xong em ấy muốn thế nào thì được thế đó."

Vương Nguyên len lén nhìn từng tin nhắn của hắn, kỳ thực đã sớm không còn tức giận, có tức giận cũng là giận chính mình cố tình gây sự.

"Lưu Chí Hoành, cậu nói nếu như tớ không thi đỗ A Đại thì phải làm sao a ?"

"Hả ?" Lưu Chí Hoành không nghĩ tới Vương Nguyên bỗng nhiên mở miệng cũng là nói cái này.

"Không có việc gì a, vậy thì thi trường khác."

"Như vậy thì không thể với Vương Tuấn Khải ở cùng một chỗ."

"A, sẽ không rớt đâu, nhất định thi đậu." Kỳ thực Lưu Chí Hoành không có hiểu nổi hai người này, không phải vì việc này mà cãi nhau đấy chứ ? Thực sự là vì chuyện này a.

"Kỳ thực... Tớ rất sợ." Vương Nguyên lấy tay che hơn nửa mặt, nhắm mắt lại nói ra những lời này.

"Tớ rất sợ không thể với anh ấy cùng một chỗ... Rất rất sợ... Cậu hiểu không ? Tớ rất sợ nếu như đến một ngày tớ nói ra lời chia tay... Anh ấy sẽ vẫn giống như bây giờ... Nói được, tất cả đều nghe theo em..."

"Nhị Nguyên, làm sao có thể a ! Anh ấy là nam nhân sau này khẳng định sẽ áp cậu a ! Hai người yên tĩnh một thời gian cũng tốt, chờ cậu thi đậu A Đại, như vậy mọi mâu thuẫn đều có thể hòa giải, hai người lại có thể tiếp tục tình chàng ý thϊếp em tình anh nguyện được rồi." Lưu Chí Hoành cố ý đem mấy lời kỳ quái mà nói ra ở cuối câu làm cho Vương Nguyên cũng không nhịn được bật cười.

"Nếu không cậu gửi một tin nhắn cho anh ấy đi ?"

"Không được !" Mặc dù tâm tình có chuyển biến tốt hơn thế nhưng Vương Nguyên vẫn không thể nuốt vào khẩu khí này "Tớ đã nói hắn không được làm phiền tớ, tớ làm sao có thể chịu thua..."

"Nhị Nguyên cậu thật cứng đầu..."

"Đợi lão tử thi đỗ A Đại liền sẽ cười vào mặt Vương Tuấn Khải đáng ghét ! Anh không có hơn em, em sẽ thượng anh ! Hừ !" Lưu Chí Hoành bị lời nói của Vương Nguyên hù dọa, ngôn từ tàn bạo này lại được nói ra từ thiếu niên ấm áp tươi tắn như mặt trời sao... Xem ra Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải thay đổi không ít.

Điều duy nhất không thay đổi... chính là vẫn còn cứng đầu như vậy.

Vương Nguyên thật sự rất bướng, cứng đầu như vậy cho tới khi thi vào trường đại học. Vương Tuấn Khải đã tới trường học và dưới nhà cậu vô số lần, Vương Nguyên đều biết hết, thế nhưng lại cố ý làm bộ không phát hiện, vội vã đi ngang qua hắn. Lão sư và mẹ cũng không biết đứa nhỏ Vương Nguyên này bị cái gì thúc giục, mà... mà lao đầu vào học tập. Vài lần kiểm tra, lão sư đều nói rằng kiến thức rất vững vàng. Vương Nguyên trong lòng cực kỳ muốn đi tìm Vương Tuấn Khải dùng thành tích cao ở trước mặt hắn mà giễu cợt, chứng minh với hắn mình cũng có thể làm tốt.

Vương Tuấn Khải cũng biết Vương Nguyên không còn tức giận, gửi tin nhắn cho cậu cũng sẽ bị cậu ngạo kiều mà trả lời : Đừng làm phiền em học.

Còn có, Lưu Chí Hoành suốt ngày bị Vương Nguyên bắt đi hỏi bài Vương Tuấn Khải cho mình, vì vậy mà thành tích của Lưu Chí Hoành cũng cải thiện không ít a...

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần, Vương Nguyên ở trong nhà chuyên tâm ôn tập, mẹ cậu nói, hiện tại mọi sự đã sẵng sàng, chỉ cần chú ý không để cho sinh bệnh là tốt rồi. Vương Nguyên đại khái cũng muốn chính mình lần này thuận lợi vượt qua kỳ thi đại học sẽ diễn ra vài ngày nữa, để có thể chứng minh rằng mình chính là một nam tử hán nói được thì làm được.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác đều có chuyện không tốt xảy ra, làm cho cậu trước kỳ thi vào đại học lại một lần nữa phải ỷ lại vào Vương Tuấn Khải.

"Cậu bé này là bị viêm phế quản rồi, phải nhanh chóng truyền nước !"

***

Bơ : Vương Tuấn Khải lại hóa thân thành sư thầy tập 2 :'( xôi thịt phơi bày trước mắt mà vẫn phải kìm nén :'( Má thương con quá Khải con :'(

~oOo~