Sau khi đưa Nhạc Nhạc về nhà, Tiêu Khởi Thanh thuận tiện tham quan nơi ở mới của con gái. Sau khi trông thấy trên tủ gỗ ngoài phòng khách xếp rất nhiều ảnh của Tần Lam và Nhạc Nhạc, bà liền nghiêng đầu hỏi Ngô Cẩn Ngôn - người đang tập trung đỡ bé con tiến vào.
"Toàn bộ ảnh trên kệ đều do cô chụp hả?"
"Đúng vậy." Cô chẳng buồn giấu giếm đáp. "Tôi muốn lưu giữ thêm thật nhiều kỷ niệm về mẹ con chị Lam, dù sao hai người họ cũng rất ăn ảnh."
Tiêu Lục Ninh vừa đưa mắt nhìn quanh, vừa làm như vô tình thốt lên: "Ban đầu tôi còn tưởng đây là một gia đình ấy chứ."
Ngô Cẩn Ngôn nhếch môi cười một tiếng, thanh âm chẳng có lấy nổi tia thân thiện: "Cô ở nước ngoài lâu quá nên chắc không nghe hiểu ý của tôi rồi. Chẳng phải tôi đã nói muốn lưu giữ thêm thật nhiều kỷ niệm về mẹ con chị Lam ư? Tôi vốn coi Nhạc Nhạc và chị ấy là gia đình của mình."
Trước thái độ chống đối kịch liệt của cô, sợ rằng Tiêu Khởi Thanh sẽ sinh nghi. Bởi vậy Tần Lam lén vỗ nhẹ lưng cô, tỏ ý em đừng tiếp tục tranh chấp với nàng.
"Mẹ, nếu không còn chuyện gì khác thì mọi người về đi. Con lo cho Nhạc Nhạc được."
Đương khi Tiêu Khởi Thanh còn muốn nói thêm vài câu thì Tần Lực đã bước lại gần, vừa nhìn con gái và cháu gái vừa nói: "Chúng ta về thôi, tiểu Lam, nếu có chỗ nào khó khăn cứ gọi cho ba nhé."
Nàng gật đầu.
Tiêu Lục Ninh đương nhiên không dễ dàng rời khỏi đây như thế. Nàng từ chối đi chung xe với vợ chồng cô lớn, sau đó nửa đùa nửa thật trêu chọc chủ nhà: "Ghế phụ của Ngô tiểu thư còn thừa chứ?"
"Không thừa." Ngô Cẩn Ngôn giải quyết thắc mắc của nàng xong liền nhắc Tần Lam đưa Cẩn Nhạc về phòng nghỉ ngơi, còn mình tranh thủ dọn dẹp bàn ghế, hoàn toàn không muốn cùng người phụ nữ kia trò chuyện.
"Này, cô biết tôi mới phát hiện ra điều gì không?"
"Chẳng liên quan đến tôi."
"Liên quan đấy. Về mối quan hệ trong bóng tôi của cô và chị họ tôi."
Khi nói những lời này, Tiêu Lục Ninh vô cùng tự tin khoanh tay dựa vai vào tường. Trông nàng như thể một kỳ thủ tài năng đang thâu tóm mọi thứ và làm chủ cuộc chơi.
Bàn tay đang lau bàn chậm dần rồi ngừng hẳn.
Lần thứ hai ở trước mặt nàng, Ngô Cẩn Ngôn bật lên nụ cười khinh bỉ.
"Do đó cô định dùng nó để uy hϊếp tôi?"
"Cô nghĩ thế nào sẽ là thế ấy."
"Bao nhiêu tiền?"
Ngoài dự đoán của nàng, cô bỗng ngẩng đầu nhìn, đôi mắt chứa đầy sự quật cường kiên nghị.
"Bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền để cô có thể từ bỏ quá khứ tôi luôn cố gắng chôn giấu? Đêm hôm đó là cô tình nguyện hay là tôi cưỡng bức cô, ngay cả một chút manh mối tôi cũng không tài nào nhớ ra được. Tôi chỉ nhớ người cuối cùng đưa tôi về khách sạn là cô. Inari, khi đó tôi mới mười tám thôi, năm tháng đã trôi qua quá lâu rồi."
Tiêu Lục Ninh trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Nếu đã như vậy, hà cớ gì sáng hôm sau cô không trở về Thượng Hải mà còn tới Liên Đạo Quán tìm tôi?"
"Cô vẫn chưa hiểu ư? Đó là vì tôi cảm thấy tội lỗi." Ngô Cẩn Ngôn khép mi. "Cô ra giá đi."
Biết không thể tiếp tục đôi co với nhau, Tiêu Lục Ninh đành gật đầu thuận theo ý cô: "Được."
Sau đó nàng chậm rãi hít thở thật sâu, đáp. "Một trăm vạn tệ."
"Cô điên rồi."
Tiêu Lục Ninh hơi nhướn mày: "Đó là giá quy ước của tôi khi tiếp những vị khách Trung Hoa trong vòng ba tiếng."
Thấy Ngô Cẩn Ngôn không nói thêm dù chỉ một từ. Nàng những tưởng rằng cô sẽ rơi vào thế bị động. Thật không ngờ cô thẳng lưng tiến về phía ngăn kéo dưới kệ TV, lấy ra một tờ giấy A4 và một cây bút máy.
"Tôi với cô nên lập một bản cam kết. Cô cho tôi thời gian hai ngày, bởi vì tạm thời tôi không thể kiếm ở đâu số tiền lớn như thế."
Lần này tới phiên nàng á khẩu.
"Ngô Cẩn Ngôn..."
Nàng còn muốn hé môi thì cô đã gần viết xong thông tin cá nhân, thậm chí còn dứt khoát chừa lại phần trống bên dưới để lát nữa nàng viết.
"Nếu tôi vay được thêm, tôi nhất định sẽ giao thêm khoảng mười vạn tệ. Đó là số tiền do chính tôi tự thấy áy náy với cô. Đây, mau viết theo tôi rồi ký đi."
Kẻ chơi đùa người khác bỗng trở thành kẻ bị người khác chơi đùa. Tiêu Lục Ninh dù đoán được Ngô Cẩn Ngôn sẽ lạnh nhạt mình, nhưng hoàn toàn không ngờ cô lại trở nên vô tâm vô phế đến thế.
"Cô không sợ trời phạt sao Ngô Cẩn Ngôn? Cô chính là người thứ ba, hiện tại vẫn vậy, tương lai và mãi mãi vẫn vậy."
"Liên quan chó gì tới cô?" Ngô Cẩn Ngôn bốc hỏa. "Xong chưa? Nếu xong rồi thì cút, lập tức cút khỏi nhà tôi. Cho dù hôm nay cô có nói tất cả với gia đình nàng, thì kẻ thứ ba này cũng không sợ nước sôi lửa bỏng."
Ép nàng ký bằng được vào bản cam kết. Xong xuôi, cô thẳng tay đẩy nàng ra khỏi cửa, không quên buông lời cảnh cáo.
"Inari, đừng tiếp tục cố tình khiến mọi chuyện tồi tệ thêm."
***
Bữa tối hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn chỉ gắp đại khái vài miếng rồi vội vàng cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Tần Lam không hỏi cô, mà cô cũng âm thầm hiểu rằng chắc hẳn nàng đã nghe thấy cuộc trao đổi giữa mình và Tiêu Lục Ninh lúc chiều. Tuy nhiên cô định vay tiền xong sẽ về nhà nói đầu đuôi không sót một chi tiết với nàng, hiện tại quá gấp.
"Cẩn Ngôn." Tần Lam nắm lấy cổ tay cô, hai người đứng trước cửa lẳng lặng nhìn nhau.
Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gỡ tay nàng xuống, thì thầm nói: "Chị yên tâm và cứ ngủ trước đi, em sẽ về sớm thôi."
Lúc nãy cô đã kiểm tra tài khoản. Trong tài khoản hiện tại có hơn hai mươi vạn tệ, đó là số tiền cô tiết kiệm riêng, không phải tiền dùng để thanh toán lương cho ba người trong studio.
Suy đi tính lại, người thứ nhất cô quyết định tìm đến chính là Tôn Đằng.
"Em vẫn chưa từ bỏ người phụ nữ đã có gia đình đấy ư? Em làm gì mà cần gấp những tám mươi vạn tệ?"
Nghe hắn dồn dập chất vấn, Ngô Cẩn Ngôn mím môi, nét mệt mỏi dần lộ rõ trên khuôn mặt.
"Giải quyết sự tự do." Cô đáp.
"Em gây thù chuốc oán với ai rồi?"
"Cũng không phải mượn tiền anh để đi thuê sát thủ gϊếŧ người, anh yên tâm."
"Tôi sẽ cho em vay, nhưng với một điều kiện."
"Ừ?"
"Em rời khỏi người phụ nữ đó đi."
Rầm rầm vài tiếng, thanh âm bàn gỗ bị di chuyển bởi cú va chạm bất ngờ khi cô đứng dậy.
"Nếu thế thì thôi, tôi không mượn anh nữa."
Tôn Đằng thấy cô mất kiên nhẫn, sắp sửa dứt khoát rời đi liền vội vàng chặn lại.
"Khoan khoan, ý tôi không phải tàn nhẫn như vậy, em nghe tôi nói hết đã."
Hai ngày liên tiếp phải chịu đựng áp lực từ Khương Tử Tân, Tiêu Lục Ninh về mối quan hệ giữa bản thân và nàng. Do đó Ngô Cẩn Ngôn phẫn nộ gằn lên từng tiếng:
"Tại sao? Tại sao ai cũng mong tôi rời khỏi nàng? Trong khi chúng tôi đang ngày đêm nỗ lực vì tình yêu này, trong khi bản thân tôi tự biết nàng là người phù hợp nhất với tôi? Nàng đã có gia đình thì sao? Tôi là người thứ ba thì sao? Có trách, hãy trách ông trời không cho chúng tôi gặp nhau sớm hơn. Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn nàng cắn răng duy trì cuộc hôn nhân bất hạnh của nàng với gã chồng cặn bã đó ư? Tôi thà bị thiên hạ chỉ trích, còn hơn để nàng thiệt thòi."
"Nhưng em căn bản không đủ sức để cùng lúc chống lại gia đình Tần tiểu thư và chồng nàng." Tôn Đằng gần như phát điên. "Em yêu ai cũng được, sao cứ nhất thiết phải chọn con đường bấp bênh đến thế? Em nghĩ tôi không đau ư? Tôi không xót em ư? Tôn Đằng tôi cũng ước giá như có thể gặp em sớm hơn."
"Nếu anh gặp tôi vào thời điểm mười ba năm trước thì tôi sẽ chấp nhận yêu anh." Ngô Cẩn Ngôn dần khôi phục trạng thái bình tĩnh. "Đáng tiếc rằng nàng chính là người con gái tôi đã từng mơ, tôi đã dành mười ba năm để khắc ghi hình bóng và nỗ lực tìm kiếm. Thậm chí lý do tôi bất chấp sự phản đối của gia đình để một thân một mình tới thành phố S lập nghiệp cũng là vì mong ước gặp nàng."
Kiên nhẫn nghe cô trải lòng, Tôn Đằng chỉ im lặng.
Hắn luôn biết tính cách của Ngô Cẩn Ngôn vô cùng cứng đầu. Song hắn càng không ngờ chuyện đã đến nước này, chuyện đã tệ đến mức khiến một người luôn giữ cái tôi cao như cô giờ đây thậm chí còn túng quẫn đến độ phải tìm hắn vay tiền, ấy thế mà vẫn không chịu từ bỏ.
"Tám mươi vạn tệ tôi sẽ chuyển vào tài khoản của em trong đêm nay. Có điều Cẩn Ngôn, vì một người đánh đổi mọi thứ trên đời... tôi không nghĩ nó đáng đâu."
"Vậy anh đánh đổi tình yêu của mình vào tôi ngần ấy thời gian, cũng không đáng đâu."
Trước khi rời khỏi nơi ở của Tôn Đằng, cô không quên nói: "Tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc để trả nợ anh thật sớm. Thêm nữa là ân tình của anh hôm nay, nửa đời còn lại tôi nhất định sẽ ghi nhớ."
***
Gõ ngón tay lên vô lăng, Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi món nợ gấp đã giải quyết xong. Cho nên cô không tạt qua nơi vắng vẻ nào đó để hút thuốc mà lái xe thẳng về nhà.
Hiện tại đã gần mười giờ đêm, Tần Lam đã tắt gần hết đèn phòng khách, chỉ giữ lại ánh đèn màu tím của cây đèn dài đặt cạnh sofa mà cô thích nhất.
Khi cô thay dép đi trong nhà xong, cũng là lúc nàng ở phòng bếp bước ra rồi đặt ly sữa nóng lên bàn. Từ đầu đến cuối, hai người đều không hề mở miệng, phần lớn là dùng hành động ăn ý để diễn tả sự tri kỷ của mình dành cho đối phương.
Ngô Cẩn Ngôn tiến về phía Tần Lam, kế tiếp bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy nàng.
Người phụ nữ cô yêu thương nhất khẽ mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Tài khoản của chị vẫn còn tiền. Em cứ lấy dùng đi, mật khẩu là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Thoáng sững người một chút, cô gục đầu xuống vai nàng, đáp: "Chị vẫn cần giữ tiền để lo cho Nhạc Nhạc và sau này. Hơn nữa đây là..."
Chưa để cô dứt câu, Tần Lam đã nhíu mày tiếp lời: "Em lại định nói đây là chuyện cá nhân em phải không?"
Im lặng có nghĩa là thừa nhận.
"Em đừng quên bây giờ chị đang là người phụ nữ của em."
Dùng cách đơn giản nhắc nhở cô về vị trí của mình, sau đó nàng hỏi: "Em sợ Lục Ninh?"
"Không sợ." Tách khỏi cái ôm, Ngô Cẩn Ngôn hơi siết tay. "Có điều em chưa thể nghĩ được mục đích chính của cô ta là gì. Lam Lam, khi em tới Nhật Bản để thực hiện bộ ảnh về geisha, em mới chỉ là sinh viên năm nhất."
Hai người đồng thời ngồi xuống ghế, nàng im lặng lắng nghe cô kể toàn bộ toàn bộ diễn biến câu chuyện cách đây đã mười năm.
Sau khi cô kể xong, nàng khẽ thở dài đáp: "Em muốn nghe lời thật lòng của chị hiện tại không?"
Ngô Cẩn Ngôn gật đầu.
"Chị không phải thánh nhân, chị thừa nhận bây giờ chị đang giận em vì tại sao em không nói với chị sớm hơn? Em còn quá nhiều điều giấu chị. Giả sử Lục Ninh không tới gây chuyện, liệu một ngày nào đó em có chịu chia sẻ không? Chỉ là mọi chuyện đều đã lỡ rồi, chúng ta cãi nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả."
"Lam Lam, cảm ơn chị."
"Đừng vội cảm ơn chị, trước mắt cả em và chị đều phải lo giải quyết êm ấm cơn bão này trước đã. Trước khi cơn bão khác ập đến."
---
Chú Thích:
(1) Hơn ba tỷ VND.