"Lục Ninh?"
Trước sự ngạc nhiên của Tần Lam, Tiêu Lục Ninh vẫn ung dung giữ nét cười trên môi, nói: "Em nghe cô lớn kể Nhạc Nhạc bị ngã nằm viện, vừa hay em có chuyến công tác ở Thượng Hải, cho nên quyết định ghé qua thành phố S thăm con."
Nghiêng người để em họ bước vào, nàng trả lời: "Nhưng Nhạc Nhạc lại ngủ mất rồi."
"Không sao, dù gì mục đích chính của em đến đây hôm nay cũng là chị." Nàng nhún vai, thuận tiện đặt giỏ hoa quả xuống bàn.
"Tìm chị?" Tần Lam hơi nhíu mày, bởi lẽ số lần gặp cô em họ này của nàng trong nhiều năm qua gần như chỉ có thể tính trên đầu ngón tay. Mà đa phần khi Tiêu Lục Ninh xuất hiện, chắc chắn sẽ mang theo một điều gì đó ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Lại nói, cha mẹ Tiêu Lục Ninh mất sớm, nàng do một tay ông bà và các cô - bao gồm Tiêu Khởi Thanh nuôi dưỡng. Sau đó nàng đi cùng ông bà định cư ở Nhật Bản, cuối cùng được như ngày hôm nay.
Lần đầu tiên Tiêu Lục Ninh khiến mọi người kinh ngạc, không thể không kể đến quyết định từ bỏ việc học ở trường để theo đuổi công việc geisha khi mới mười lăm tuổi.
Giả như lần mới nhất là cách đây bốn năm, khi đó nàng mới hai mươi lăm, ấy thế nhưng đã kiên quyết dẫn một người đàn ông người Nhật Bản trở về và hùng hồn tuyên bố với cả nhà rằng mình và hắn đang hẹn hò.
Vấn đề là người đàn ông đó hơn nàng gần ba mươi tuổi.
Cho nên, kết luận trong lòng Tần Lam hiện tại chính là có rất nhiều dự cảm chẳng lành.
Hai người im lặng một lát, Tiêu Lục Ninh bỗng chống cằm hỏi: "Chị và anh rể đang lục đυ.c hả?"
"..."
"Chị không cần khách sáo hay tìm cách giấu giếm em đâu, dù sao em cũng biết hết rồi."
"Em muốn gì?" Nàng nhìn thẳng vào mắt người vẫn luôn ung dung ngồi phía đối diện. "Em cũng không cần cò cưa hay vòng vo với chị như thế."
"Vừa hay dự án mà anh rể đang dốc lòng hướng đến lần này là dự án do một người bạn thân của em tổ chức." Tiêu Lục Ninh nửa đùa nửa thật đáp. "Em chỉ cần nhờ một câu, chị biết kết quả sẽ thế nào mà."
Ý của nàng chính là chỉ cần nàng chủ động liên hệ với người bạn thân của nàng, thì hợp đồng dự án mà Đinh Kiến Văn nỗ lực giành giật chắc chắn sẽ tiêu tan. Tuy nhiên Tần Lam hiểu rõ nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng tay không giúp đỡ mình. Bởi cái gì quan trọng chẳng phải cần lý do?
"Chị không muốn." Thanh âm nàng trầm xuống, thái độ rõ ràng muốn cự tuyệt.
Thực ra không cần đến lượt Tiêu Lục Ninh giúp đỡ, nàng và Cẩn Ngôn cũng có thể cùng nhau hợp sức, cố gắng áp chế Đinh Kiến Văn.
"Điều kiện đơn giản lắm, chị chỉ cần giúp em giữ liên lạc với chủ nhà của chị là ổn rồi."
Nhìn nụ cười thanh thuần của em họ, Tần Lam chỉ cảm thấy l*иg ngực anh ách khó chịu.
"Em có quan hệ gì với cô ấy?" Nàng hỏi.
"Em thích cô ấy." Tiêu Lục Ninh thẳng thắn đáp. "Trước đây chúng em từng gặp nhau ở Liên Đạo Quán, em thích cô ấy kể từ lúc đó."
"Nhưng em đã có bạn trai..." Tần Lam thoáng nhíu mày, bởi thực ra chuyện em họ vừa chia sẻ không khiến nàng bất ngờ, mà điều khiến nàng bất ngờ chính là trong nhà hay các file ảnh Cẩn Ngôn cho nàng xem, toàn bộ đều không có tấm hình nào của xứ sở hoa anh đào, thậm chí dẫu chỉ là một tấm.
Nơi ấy rõ ràng là một địa phương vô cùng thu hút sự chú ý của người nghệ sĩ, tuy nhiên cô lại không có, chẳng phải quá đỗi mâu thuẫn hay sao?
Nàng bỗng tự trách bản thân vì đã không nhận ra sớm hơn.
"Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy chưa từng tâm sự với chị à?"
"Chưa từng."
Tiêu Lục Ninh khẽ cười, đồng thời rướn người ghé vào tai Tần Lam, nói nhỏ: "Chúng em từng ngủ với nhau."
Kế tiếp, nàng ngồi thẳng trở lại, vừa nhìn xuống móng tay vừa cảm thán: "Chị không biết đâu, kỹ thuật của cô ấy thực sự rất tốt."
"..."
Thật may vì nàng đang cúi đầu, do đó không trông thấy khuôn mặt biến sắc của Tần Lam.
"Vậy nhé." Tiêu Lục Ninh bất ngờ mỉm cười nháy mắt với chị họ của mình. "Chị giúp em giữ liên lạc với cô ấy, em giúp chị phá tan hợp đồng của anh rể. Hai chúng ta cả đôi đều có lợi, chẳng ai hơn thua hay thiệt thòi vì ai."
"Chị không muốn." Nàng đứng bật dậy, tiễn khách. "Nếu em không còn chuyện gì khác thì mau trở về đi, trời cũng đã khuya rồi, chị với Nhạc Nhạc cũng cần nghỉ ngơi."
Tiêu Lục Ninh chẳng ảnh hưởng gì với thái độ khách sáo của chị họ, thậm chí nàng còn vui miệng đùa một câu: "Hay là chị... thích Ngô Cẩn Ngôn rồi?"
"Em đừng ở đây ăn bừa nói bậy."
Trước khi rời khỏi cửa, Tiêu Lục Ninh không quên đem danh thϊếp ấn vào tay nàng.
"Không phải thì thôi, nhưng chị nhớ giúp em đấy nhé. Yêu chị."
***
Đem cửa phòng bệnh đóng lại, Tần Lam đứng bất động ở một chỗ, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi mím chặt.
Xem ra nàng thực sự còn chưa hiểu hết về Cẩn Ngôn.
Nàng thừa nhận mình rất đau lòng, dù thâm tâm biết rằng nếu như hỏi, em ấy chắc chắn sẽ nói tất cả cho mình. Nhưng chẳng lẽ cứ mỗi lần biết một sự thật ngoài sức tưởng tượng, là một lần nàng phải tiếp tục kiên nhẫn đi truy hỏi thế ư?
Giữ trong lòng sẽ khó chịu, mà hỏi mãi sẽ khiến mối quan hệ trở nên rạn nứt.
Nhạc Nhạc nghỉ ngơi thêm chừng ba hôm thì xuất viện, khoảng thời gian này, Tần Lam chưa từng đề cập gì về chuyện của Tiêu Lục Ninh với cô. Cho đến khi Ngô Cẩn Ngôn cùng cô em họ ấy sánh vai xuất hiện, trên tay Tiêu Lục Ninh còn cầm theo một bó hoa chúc mừng cháu gái.
"Hai người..." Ngực trái tựa như bị kim đâm liên tục, nàng khó hiểu nhìn cô.
"Chị đừng nghĩ nhiều, em tình cờ gặp cô ta ở cổng bệnh viện." Chưa đánh đã khai, Ngô Cẩn Ngôn trực tiếp lướt qua Tiêu Lục Ninh, tiến về phía nàng.
Ông nội nàng đã về thành phố S, bởi vậy chỉ có Tần Lực và Tiêu Khởi Thanh ở lại sắp xếp đồ đạc để xuất viện. Bạn nhỏ Nhạc Nhạc rất ngoan, khi trông thấy dì Ngôn còn vui vẻ ôm lấy cô, đòi cô bế.
"Trước mắt dì Ngôn chưa thể bế con được, con xem, ngộ nhỡ đυ.ng phải vết thương ở tay hoặc chân con thì sao? Nhạc Nhạc nhất định sẽ đau lắm đấy." Ngô Cẩn Ngôn nựng đôi má bánh bao của bé, mỉm cười dỗ dành. "Đợi Nhạc Nhạc khỏe rồi, dì Ngôn sẽ kiệu con lên vai, đưa con đi xem đài phun nước ở quảng trường, được chứ?"
"Dạ được."
Chứng kiến một màn âu yếm trước mặt, Tiêu Khởi Thanh lần thứ hai cảm thán: "Nhạc Nhạc dường như rất thích Ngô tiểu thư."
"Tôi thấy thật may mắn vì điều đó." Cô thản nhiên đáp. "Khi chúng ta dùng tình yêu chân thành để đối xử với một đứa trẻ, thì đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ dùng sự chân thành của mình để đáp lại chúng ta."
Lời nói tưởng chừng vu vơ, song thực chất là đang ám chỉ tới nhà nội của Cẩn Nhạc và Tần lão ông.
Nhạc Nhạc rất sợ cụ ngoại, phải nói mỗi lần trở về thành phố S thăm cụ, bé đều sẽ bám chặt lấy bà hoặc mẹ, chứ kiên quyết không chịu để Tần lão ông bế hay chạm vào.
Trước câu nói bóng gió của người ngoài, Tiêu Khởi Thanh và Tần Lực đồng thời im lặng, chỉ có Tiêu Lục Ninh khẽ cười tiếp lời: "Cẩn Ngôn nói đúng lắm. Cô lớn, cô từng dạy con rằng dù chuyện gì xảy ra cũng đều phải đặt tình cảm lên hàng đầu, đúng không nào?"
Tiểu Khởi Thanh lảng tránh ánh mắt nàng, song cũng không phủ nhận.
Nhạc Nhạc đối với dì Tiêu không quen cũng không thân, do đó phần lớn bé chỉ quấn lấy Ngô Cẩn Ngôn, hết kể cho cô nghe về mũi kim tiêm đáng sợ, lại đến những câu chuyện trên trời dưới biển. Mà Ngô Cẩn Ngôn hoàn toàn không thấy phiền vì điều ấy, thỉnh thoảng còn tiếp lời rồi thêm bớt vài câu.
Dường như Tiêu Lục Ninh đã nhìn ra thái độ khác thường của cô đối với mẹ con Tần Lam, cũng như đối với gia đình nàng.
Một bên thì yêu thương vô bờ, một bên thì ngàn dặm xa cách. Điều đó càng khiến hoài nghi trong lòng nàng tăng lên, thậm chí nàng còn âm thầm đối chiếu với thái độ trốn tránh của chị họ khi mình đề nghị giao dịch vào đêm qua.
Tần Lam cùng Ngô Cẩn Ngôn đang có quan hệ bất chính.
Sở dĩ nàng dùng từ mang nghĩa nặng nề ấy, bởi vì thực tế trên danh nghĩa pháp luật, chị họ nàng vẫn còn là vợ người ta, ít nhất thì hai người chỉ tạm thời ly thân chứ chưa từng ra tòa. Điều đó đồng nghĩa rằng Tần Lam không chung thủy trong hôn nhân, và Ngô Cẩn Ngôn cũng đang là kẻ chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác.
Tạm giấu đi cảm xúc của mình, Tiêu Lục Ninh vờ như không có chuyện gì xảy ra, chủ động giúp vợ chồng cô lớn sắp xếp đồ đạc.
"Lục Ninh, khi nào thì con về Nhật Bản?" Tiêu Khởi Thanh thuận miệng hỏi cháu gái.
"Trước mắt thì con chưa thể về ngay được, con còn một vài vấn đề cần phải giải quyết ở thành phố S."
Khi nói những lời này, nàng làm bộ vô tình đưa mắt nhìn qua Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam. Lại thấy hai người cũng không hẹn mà nhìn về phía mình.
Sự nhạy bén và sắc sảo của Tiêu Lục Ninh không phải tự nhiên mà thành. Dù sao bản thân nàng cũng là một geisha được thông qua trường lớp đào tạo bài bản. Hơn nữa chi phí phục vụ cho việc theo đuổi ước mơ của nàng càng không hề thấp. Ngần ấy năm qua, nàng cần mẫn tôi luyện chỉ để đạt được thành tự đáng tự hào như hiện tại. Nàng tiếp xúc cùng đủ loại người, bao gồm cả những thương nhân hay những nhà tài phiệt khôn khéo bậc nhất. Năng lực đánh giá hiển nhiên sẽ tăng cấp theo thời gian.
Tóm lại, nếu nàng đã hạ quyết tâm theo đuổi bằng được Ngô Cẩn Ngôn. Thì Tần Lam hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.