Đi ròng rã hơn một ngày, rốt cuộc thời điểm đặt chân tới Mông Cổ, bốn người Ngô Cẩn Ngôn ai nấy đều không hẹn mà trở thành những con ngựa hoang chạy dài trên thảo nguyên đầy tuyết.
"Tuyệt thật, đã lâu lắm rồi em không được thả lỏng thế này." Phó Tiểu An chụm hai tay tạo thành hình cái loa, sau đó thét lớn. "Tự do."
Theo thói quen lấy điện thoại ra chụp vài bức hình rồi gửi cho Khương Tử Tân, không lâu sau nàng nhắn lại, chỉ cần nhìn câu chữ thôi cũng đủ hiểu rằng nữ nhân xấu xa ấy là đang bất mãn.
[Tiểu Tân]: Trong khi lão nương còn đang ngồi trong phòng họp nghe sếp mắng, thì nhà ngươi lại rảnh rang gửi ảnh khoe khoang như vậy hả?
Ngô Cẩn Ngôn bật cười, không khỏi thách thức trả lời: "Đồ ngốc, đợi lát nữa ta gửi cho ngươi giận chết thì thôi."
[Tiểu Tân]: ...
Bốn người họp bàn một lúc rồi phân tách nhau ra thành bốn ngả. Tuyết vẫn rơi rất dày, dày tới mức những dấu chân nối tiếp nhau đi qua chưa lâu đã bị chúng tàn nhẫn lấp hết.
Chọn một góc chụp có thể bao quát được toàn bộ khung cảnh thảo nguyên trải dài bất tận, đằng xa là núi non trùng điệp cùng những căn nhà đặc trưng của người dân nơi bản xứ, bấy giờ cô mới hài lòng nháy liên tục.
Mà hiện tại, ở thành phố S lại chẳng hề vui vẻ yên bình giống như tâm trạng của cô...
Nhìn chằm chằm Đinh Kiến Văn cùng ông nội. Tần Lam âm thầm hít sâu một hơi, sau đó hé môi nói: "Chúng ta ra ngoài đi, chủ nhà của con không cho phép con được đưa ngoại nhân về nhà."
"Con còn dám coi gia đình con là ngoại nhân sao?" Tần lão ông nghiêm giọng chất vấn. "Con tự nhìn bản thân bây giờ xem còn ra thể thống gì nữa không?"
"Đinh Kiến Văn, anh thực sự muốn làm đến mức này ư?" Bỏ qua lời của ông nội, nàng chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn hắn.
Đinh Kiến Văn hiển nhiên cũng bị ánh nhìn này của nàng làm cho chột dạ, tuy nhiên dựa vào người đáng tin cậy nhất đang ở bên cạnh, hắn vẫn thành công đường hoàng diễn hết vai người đàn ông thành thục nghĩ cho gia đình.
"Anh chỉ không muốn Nhạc Nhạc phải sống trong cảnh thiếu vắng tình thương của một trong hai chúng ta. Tiểu Lam, chuyện lúc trước là do anh sai, anh không nên làm vậy với em. Anh cũng đã xin lỗi ông nội và ba mẹ, họ..."
"Người anh cần xin lỗi là tôi, không phải họ." Tần Lam lạnh lùng cắt ngang. "Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định sẽ tha thứ cho anh."
"Tần Lam." Tần lão ông lại tiếp tục chỉ trích. "Ngươi càng lúc càng hành xử chẳng ra thể thống gì."
Chưa nói đến việc gia đình mình cùng Đinh Kiến Văn làm sao phát hiện ra nơi ở. Nàng nhanh chóng bước vào phòng khách lấy thêm áo khoác dày cùng chìa khóa xe, sau đó dứt khoát rời khỏi cửa.
"Nhạc Nhạc giờ này vẫn đang đi học, vừa hay chúng ta có thể giải quyết triệt để mọi chuyện. Ông nội, người biết rõ con đã ngoài ba mươi rồi, con thừa khả năng để chịu trách nhiệm cho cuộc sống của riêng mình. Chúng ta đi thôi, con biết địa điểm kín đáo, tuyệt nhiên sẽ không làm mất mặt mọi người."
Từng lời thốt lên đều mang theo hàm ý châm chọc. Cuối cùng chẳng hề để tâm tới ai, nàng xoay lưng tiến về phía thang máy.
"Tần Lam, xem lần sau ngươi trở về ta xử lý ngươi như thế nào."
Một đường tới quán trà mình vẫn thường cùng Tống Lam ghé qua. Nơi này rất an tĩnh, hơn nữa còn có phòng riêng. Cho nên đúng như lời nàng vừa nói, chuyện gia đình bàn luận tại đây chắc chắn sẽ không sợ bị ai phát hiện.
Kì thực bản thân nàng chưa bao giờ quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh. Bởi vậy nàng tự hỏi nàng bỏ chồng thì sao? Ly hôn thì sao? Ai thích nói bao nhiêu thì nói, nàng nhất định sẽ để bọn họ nói chán thì thôi.
Đôi khi kẻ phán xét chúng ta chưa chắc đã tốt hơn chúng ta, tuy nhiên bọn họ lại không tự ý thức được điều ấy.
Tần lão gia tử mặc dù hậm hực vì thái độ hỗn hào của cháu gái. Tần Lam từ trước đến nay chưa bao giờ như thế, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng dám vì một việc bản thân muốn tự quyết định mà hành động như vậy.
Quả thực không thể chấp nhận được.
Theo nhân viên bước vào căn phòng nằm trong góc cuối cùng. Căn phòng được bài trí vô cùng tỉ mỉ, trên tường ngoại trừ treo hai bức tranh thủy mặc, còn có cửa sổ làm từ gỗ tre cùng những vật trang trí mang hơi hướng cổ điển khác.
Đương khi đợi nhân viên mang trà lên, nàng chủ động mở đầu cuộc trò chuyện.
"Hôm nay nếu như ông tới với mục đích kiên nhẫn tiếp tục bức con trở về sống với hắn giống như ngày bức con kết hôn. Vậy thì hãy để con nói lời xin lỗi trước, đứa cháu gái này sẽ khiến ông thất vọng."
Tần lão gia tử nhìn nàng: "Ngươi không nghĩ tới mặt mũi của bản thân thì cũng nên nghĩ tới mặt mũi của gia đình. Chúng ta chỉ có mình ngươi là con là cháu, hiện tại ngươi ly hôn, ngươi chọn con đường mang danh một đời chồng. Về sau thiên hạ sẽ chỉ trỏ như thế nào mỗi khi trông thấy chúng ta?"
Tần Lam bình tĩnh đáp: "Sẽ không ai chỉ trích việc con ly hôn vì chồng con nɠɵạı ŧìиɧ. Mà nếu như có, cũng chẳng ai có đủ kiên nhẫn để bàn tán về nó trong suốt mười năm."
Ngừng một lát, nàng tiếp tục chuyển hướng qua gã chồng cũ, mặt không đổi sắc bổ sung: "Cho nên Đinh Kiến Văn, tôi khuyên anh đừng tiếp tục bày vẽ thêm những hành động ấu trĩ này nữa. Năm lần bảy lượt mách lẻo với trưởng bối? Anh nghĩ anh bằng tuổi Nhạc Nhạc hả? À không, ngay cả Nhạc Nhạc cũng chưa từng hành động giống anh. Càng lúc anh khiến tôi cảm thấy trí thông minh của mình bị suy giảm khi phải hít thở chung một chỗ với anh."
"Ông nội, gia đình Đinh Kiến Văn cũng đồng ý để chúng con ly thân. Hôm nay người không nên theo hắn đến tìm con, Nhạc Nhạc cũng không cần một người cha tồi tệ như hắn."
Tần lão gia tử nhíu chặt chân mày, nâng tay lên hạ tay xuống vài lần, cuối cùng vẫn là thở ra một hơi: "Người càng lúc càng không coi ai ra gì."
***
Buổi tối hôm ấy, nàng đã kiên nhẫn kể hết ba câu chuyện cho Nhạc Nhạc nghe. Tuy nhiên đôi mắt con bé vẫn mở to không chịu ngủ.
"Mẹ sẽ không tiếp tục kể nữa đâu." Tần Lam nghiêm giọng. "Con đã hứa với mẹ rằng sẽ ngủ nếu nghe xong ba câu chuyện cơ mà?"
"Nhạc Nhạc không ngủ được." Tần Cẩn Nhạc rúc vào lòng nàng. "Nhạc Nhạc rất nhớ dì Ngôn."
Trái tim vốn còn đang duy trì nhịp đập ổn định của nàng chợt nhói lên.
"Tuần sau dì Ngôn sẽ về thôi." Nàng xoa xoa lưng bé. "Chẳng phải dì Ngôn đã hứa sẽ về trước Giáng Sinh sao? Nhạc Nhạc ngoan, mau ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học."
Tần Cẩn Nhạc mím chặt môi, cuối cùng mới "dạ" một tiếng, không quên kèm theo câu nói chúc mẹ ngủ ngon.
Chỉnh lại chăn thật cẩn thận rồi mới tắt đèn rời khỏi phòng. Bản thân rất muốn tranh thủ thời gian hoàn thiện nốt báo cáo cùng hồ sơ cần viết, ấy thế nhưng thần trí nàng chẳng tài nào tập trung nổi.
Cuối cùng đứng dậy đi pha cho mình một tách trà. Nàng khoanh tay trước ngực, vừa chậm rãi nhấp một ngụm trà vừa nhìn ra cửa kính.
Ước chừng mười lăm phút thì điện thoại đặt lên bàn chợt lóe sáng, màn hình hiển thị tin nhắn chưa đọc, mà người gửi là người nàng vẫn đang vô thức nghĩ đến - Ngô Cẩn Ngôn.
Cô gửi cho nàng vài tấm hình thảo nguyên Mông Cổ mùa đông, bên dưới còn ghi thêm dòng chú thích: Chẳng hiểu sao cô là người đầu tiên tôi muốn cho xem nhất.
Khóe môi bất giác cong lên, Tần Lam chậm rãi nhắn tin trả lời: Vậy thì tôi nhất định sẽ coi đây là một niềm vinh hạnh.
[Ngô Cẩn Ngôn]: Cô vẫn chưa ngủ ư?
[Tần Lam]: Nếu ngủ rồi thì ai sẽ là người trả lời tin nhắn của cô?
[Ngô Cẩn Ngôn]: Chúng ta gọi điện một lát được không? Đột nhiên... cảm thấy rất hoài niệm giọng nói của cô.
Đầu ngón tay vuốt ve màn hình nơi dòng tin mới nhất vừa hiện lên. Cuối cùng nàng chuyển sang số điện thoại của cô, chủ động phát đi cuộc gọi.
Chuông đổ vài giây thì Ngô Cẩn Ngôn bắt máy.
"Cảm ơn cô, Tần lão sư." Bên tai vang truyền tới thanh âm quen thuộc khiến những phiền muộn nàng đang chịu đựng dần dần tan biến.
"Không có gì, ảnh cô chụp đẹp lắm."
"Tôi vừa uống rượu và ăn thịt cừu nướng cùng người dân, ngày mai chúng tôi..."
Cô bắt đầu huyên thuyên đủ thứ chuyện, đủ dự định và đủ cả những gì bản thân tai nghe mắt thấy trong chuyến đi thực tế tại vùng đất Nội Mông xinh đẹp.
Bản thân chẳng biết từ khi nào đã nằm xuống sofa rồi lặng im nghe lời cô nói. Cuối cùng nàng vô thức thốt ra một câu: "Cẩn Ngôn, thật tốt vì lúc nãy tôi đã quyết định gọi cho cô."
Ngô Cẩn Ngôn sững lại vài giây rồi hỏi: "Cô đang gặp chuyện buồn phải không?"
Người đáng trân quý nhất trên thế giới này chưa chắc đã phải người luôn bên cạnh bạn, nhưng chắc chắn sẽ là người chỉ cần nghe thanh âm của bạn đã đoán được tâm trạng của bạn ra sao.
Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cổ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹt.
"Ừ. Ông nội phản đối chuyện tôi ly hôn, đại khái vì ông sợ sẽ mang danh tiếng xấu, sợ tôi làm ô uế thanh danh của mặt gia đình, của liệt tổ liệt tông." Nàng nhỏ giọng đáp.
Cô trầm mặc: "Chuyện đã đến mức này mà ông vẫn không đồng ý ư?"
"Không." Từng giọt nước mắt chậm rãi trượt khỏi đuôi mắt nàng. "Cẩn Ngôn, tôi thực sự rất mệt mỏi. Tôi thực sự... chỉ muốn giải thoát."
"Này, cô tuyệt đối đừng có nghĩ lung tung." Ngô Cẩn Ngôn hốt hoảng đáp. "Tôi tin tương lai mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi. Cô hãy nghĩ đến Nhạc Nhạc, bên cạnh cô còn có rất nhiều người thương yêu và ủng hộ cô. Giống như... tôi."
"Tần Lam, tôi cầu xin cô đừng khóc. Biết cô khóc mà bản thân vô lực chẳng thể làm gì khác ngoài dùng lời an ủi, lòng tôi ở cách xa thành phố S thực sự rất đau."