Ai Còn Chờ Ai Khi Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 20

Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu chuỗi ngày xa nhà đi công tác là khi chỉ còn cách lễ Giáng Sinh đúng một tuần.

Thở dài nhìn nàng, cô chép miệng cảm thán: "Công việc của tôi luôn bất ngờ như vậy đấy."

"Thì nghề nào nghiệp nấy mà." Ngồi trên sofa, Tần Lam nhấp một ngụm cacao nóng, đáp. "Cô lựa chọn nghề nhϊếp ảnh, cũng đồng nghĩa với việc bản thân sẽ thường xuyên phải chạy ngược chạy xuôi. Nhưng đừng quá lo lắng, tôi sẽ giúp cô dọn dẹp nhà cửa, thậm chí sẽ mua cây thông về treo đèn nhấp nháy đàng hoàng."

"Hy vọng tôi sẽ hoàn thành sớm để có thể trở về ăn súp nóng do chính tay Tần lão sư nấu." Lười biếng vươn vai một cái, cô đứng dậy nhìn ra cửa sổ.

Sau trận tuyết lớn đêm qua, hiện tại màu trắng xóa đã phủ kín những con đường vốn luôn đông đúc, thậm chí phố xá cũng vãn hơn nhiều so với ngày thường.

Chủ đề lần này cô và ba người còn lại trong studio thống nhất và hướng đến chính là mùa đông ở Mông Cổ. Mặc dù đây là nơi đã được lựa chọn và khai thác nhiều, song theo như phân tích của Hứa Khải, thì mỗi nhϊếp ảnh gia đều phụ thuộc vào góc nhìn và cách cảm nhận khác nhau mà cho ra đời những tác phẩm khác nhau. Vì thế nhóm các cô lựa chọn lần nữa cũng không có gì là không thể.

Bởi vì phải chuẩn bị cho chuyến hành trình dài, cho nên đêm đó Ngô Cẩn Ngôn quyết định ngủ sớm. Tuy nhiên tại khoảnh khắc chuông báo thức reo vào sáng hôm sau, bản thân cô vẫn phải cố gắng đấu tranh tư tưởng mới có thể thành công ngồi dậy và đi làm vệ sinh cá nhân.

Một mình lục tục kéo vali cùng balo ra khỏi phòng, cô thoáng giật mình bởi bóng lưng quen thuộc đang bận rộn trong bếp.

Vô thức đưa mắt nhìn đồng hồ, rõ ràng chỉ mới bốn giờ sáng, ấy thế nhưng nàng lại dậy lúc bốn giờ sáng để cặm cụi nấu đồ ăn cho cô.

Cổ họng chẳng hiểu sao lại có chút đắng khô, Ngô Cẩn Ngôn mấp máy môi, khó khăn gọi: "Tần... Tần Lam..."

Nghe động, Tần Lam dừng động tác cắt thái rồi ngoảnh đầu lại nhìn cô.

"Cô dậy rồi hả? Đến đây chuẩn bị ăn chút đồ nóng rồi hẵng đi, dù sao sức khỏe vẫn là điều cô cần ưu tiên hàng đầu." Nàng mỉm cười. "Cũng sắp xong rồi, cô chịu khó chờ thêm một lát nhé."

Nhả tay khỏi tay nắm hành lý, Ngô Cẩn Ngôn từng bước nặng nề tiến về phía nàng, cuối cùng trực tiếp đưa ra đề nghị: "Tôi... có thể ôm cô một lúc được không?"

Nhẹ nhàng đặt con dao đang dùng xuống, nàng xoay người hỏi: "Cô sẽ không ngại việc tôi vẫn còn đang mặc tạp dề chứ?"

"Sẽ không."

Vừa trả lời vừa dang tay ôm chặt thân ảnh mà chính mình vẫn luôn tưởng niệm vào lòng. Cơ thể nàng vẫn giống như lần trước thực ấm.

Ngô Cẩn Ngôn dần khép mi, đây là mùi hương cùng người phụ nữ cô đã dành cả tuổi xuân để tìm kiếm, là người phụ nữ trong giấc mơ kể từ thời niên thiếu của cô, là người phụ nữ đã cùng cô trải qua biết bao mùa hoa nở...

Đắm chìm trong ý niệm của bản thân. Ngoài dự đoán, Ngô Cẩn Ngôn ôm Tần Lam bao nhiêu thời gian, nàng cũng dung túng để cô ôm mình bấy nhiêu thời gian.

Lưu luyến tách khỏi ấm áp của riêng nàng, đồng thời nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn cô nhiều lắm, một cái ôm khiến tinh thần tôi phấn chấn lên hẳn."

"Phấn chấn là tốt rồi." Nàng vỗ nhẹ vai cô, sau đó tắt bếp, đem canh nóng cùng cơm lần lượt bày lên bàn.

"Kì thực tôi vẫn luôn thắc mắc..." Nhìn loạt động tác thuần thục của nàng, Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng nói.

Tần Lam hơi nhướn mày đáp: "Hả?"

"Kì thực tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao cô lại đối xử với tôi tốt như vậy? Cho dù mối quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản là chủ nhà cùng người thuê, nhưng tôi vẫn cảm thấy... xung quanh chẳng ai giống chúng ta cả."

Nàng miết nhẹ bát sứ đang cầm trên tay, hồi lâu mới lên tiếng đáp: "Cô muốn nghe sự thật, hay là lời nói dối?"

"Tôi luôn thích nghe sự thật."

"Được." Tần Lam gật đầu. "Sự thật là bởi vì tôi luôn nghĩ mình nhất định phải đối xử tốt với cô, bởi cô mang đến cho tôi trải nghiệm hoàn toàn khác so với những người tôi từng tiếp xúc, bao gồm cả Tống Lam."

"Giống như lần trước tôi từng hỏi cô rằng có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi hay không? Phải, tôi cũng giống như cô, trái tim tôi đều sẽ nhói đau khi trông thấy dàn hoa giấy trước cửa giảng đường, bản thân tôi cũng luôn vì cái tên, hay thậm chí là khuôn mặt cô mà thổn thức."

"Vào cái đêm cô bất ngờ òa khóc rồi gọi tôi là Lam Lam, toàn thân tôi tựa hồ chết lặng. Sau đó một tuần tôi vẫn không tài nào thoát khỏi mớ bòng bong vẫn luôn vây hãm lấy cảm xúc của chính mình. Tôi thương cô, đồng thời cũng thực oán hận cô."

Nhìn đôi mắt dần ngập đầy nước của nàng, Ngô Cẩn Ngôn nhất thời trở nên lúng túng.

"Thực xin lỗi." Cô khẽ nói.

"Không, tôi biết không phải lỗi của cô." Tần Lam cúi đầu, cố gắng đè nén tiếng nghẹn ngào của mình. "Cô dùng bữa đi, tôi ra ngoài một lát."

***

Thời điểm cô ăn sáng xong rồi tự thu dọn một lượt, bấy giờ nàng mới trở lại cùng viền mắt sưng đỏ, hiển nhiên lúc nãy đã khóc một trận.

Hai người lặng im một hồi, sau đó nàng mở tủ lạnh lấy ra vài chiếc hộp được bọc cẩn thận đặt vào tay cô.

"Đây là đồ ăn vặt hôm qua tôi làm, còn có bánh quy để ăn dọc đường. Chúc cô thuận buồm xuôi gió, thu được nhiều ảnh hợp ý."

Ngô Cẩn Ngôn ngơ ngẩn nhìn nàng, sau đó chậm rì rì vươn tay nhận lấy.

"Cô đi chưa? Tôi tiễn cô đi."

Nghe Tần Lam ân cần hỏi xong, cô lập tức lắc đầu từ chối: "Đừng... cô đừng... đừng như vậy nữa..."

Cô thừa nhận giờ phút này cả hai đều đang rất hoảng loạn, và cô càng tin rằng nàng cũng giống như mình. Do đó điều cần làm nhất hiện tại là tạm thời cách nhau ra một chút, để bản thân và đối phương có thời gian tiếp nhận những chuyện phát sinh vốn được xếp vào loại đường đột.

"Nếu thế thì cô nhớ bảo trọng." Tần Lam cũng chẳng hề ép buộc Ngô Cẩn Ngôn, nàng lùi lại vài bước nhường lối. "Thời tiết ở Mông Cổ rất khắc nghiệt, đừng vì quá đam mê mà làm tổn hại sức khỏe."

"Tôi biết rồi, cô và Nhạc Nhạc ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào Giáng Sinh."

Cẩn thận cầm quà của nàng cùng vali rời đi. Một đường mãi đến khi đóng cánh cửa chính, tâm trạng căng thẳng đang treo ngược trong lòng cô mới phần nào được thả lỏng.

Mà vẫn đứng chôn chân tại phòng khách, ánh mắt của Tần Lam thủy chung chưa hề thoát khỏi người vừa mới khuất xa.

Ngô Cẩn Ngôn, Ngô Cẩn Ngôn...

Thực sự đây chính là chấp niệm cả đời của nàng, cũng chính là cái tên làm thay đổi toàn bộ trật tự nhân sinh của nàng.

Khẽ thở dài một tiếng, nàng nhanh chóng trở về phòng, cố gắng ép bản thân phải ngủ thêm một chút để ngày mai còn tới trường.

***

Tiết học của Tần Lam kết thúc cùng lúc với tiết học của Tống Lam. Do đó tại khoảnh khắc bước ra khỏi giảng đường, nàng đã trông thấy bóng lưng lén lén lút lút chạy theo sau Tống lão sư.

Lại là Đoàn Phương Ngôn, nữ sinh thường xuyên bỏ khoa của mình để chạy sang khoa Văn các nàng.

Lòng chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt phi thường quen thuộc, nét cười trên môi nàng cũng dần hạ xuống.

Mà Đoàn Phương Ngôn hiện tại chính là thủy chung giữ khoảng cách, vụиɠ ŧяộʍ bám sát Tống lão sư, dáng vẻ chẳng khác nào biếи ŧɦái điển hình.

Bước chân di chuyển đến dàn hoa giấy trước cửa giảng đường, chờ đến khi các sinh viên đã gần vãn hết, bấy giờ Tống Lam mới đột nhiên lên tiếng cảnh cáo: "Đoàn Phương Ngôn, em còn tiếp tục trốn học coi chừng chị cho em nhịn cơm."

Lè lè lưỡi, em dựa nửa vai vào tường, giả bộ ủy khuất đáp: "Ai bảo giọng Tống Lam lão sư hay quá khiến em dứt chẳng dứt được."

"Em đúng là dẻo miệng. Để xem lần thi kết thúc một kỳ này ai sẽ là người cứu được em." Nàng vừa nói vừa ngoắc ngoắc tay ý bảo em lại gần. Đoàn Phương Ngôn lập tức giống như chú cún nhỏ chạy đến theo lời của nàng.

Kết quả, mũi của chú cún nhỏ bị véo đến thảm thương.

"Tống Lam... a... Lam Lam, chị không thể cứ tùy tiện véo mũi em như vậy được. Mũi em rất cao nên rất dễ gãy đấy nhé." Em bắt đầu kêu la oai oái.

Tống Lam nhăn mặt: "Chị véo gãy mũi em luôn, tội khiến chị nhắc nhở rất nhiều lần nhưng em vẫn ngựa quen đường cũ."

"Không thể véo."

"Chị cứ coi là có thể."

"Không thể."

"Có thể."

"Không thể."

"Có thể."

"Được được được, Tống lão sư chị cứ véo đi, véo cho thật thoải mái. Véo gãy em sẽ đi nâng."