Phụt...
Ngô Cẩn Ngôn chẳng còn bận tâm tới mặt mũi, trực tiếp phun ngụm trà vừa mới nhấp vào xuống đất. Sau đó hốt hoảng giải thích: "Không, không, ý tôi không phải vậy đâu..."
Người môi giới ái ngại nhìn vị chủ nhà trẻ tuổi trước mặt, lòng thầm nghĩ giới trẻ bây giờ có phải hay không đều chuyển qua dùng cách khạc nhổ để thay lời chào hỏi?
Mà ở một bên, Tần Lam cố gắng nín cười bởi chiếc băng đô tai gấu cô đang đeo trên đầu. Nàng thừa nhận bản thân có chút bất ngờ vì cách ăn mặc ở nhà ngập tràn nữ tính, khác hẳn khi ra ngoài của cô.
Ngoại trừ băng đô, còn có chiếc áo phông rộng thùng thình chẳng khác nào lấy của ba, kết hợp cùng quần đùi hoa màu đỏ và đôi dép bông màu nâu hình mặt khỉ.
Thật không còn lời nào để diễn tả cảm xúc hiện tại trong lòng nàng.
Thực ra là do buổi trưa trở về cô dọn dẹp nhà cửa, sau đó tùy tiện kiếm đồ đi tắm. Cũng bởi vận động toát mồ hôi, cho nên khi ấy cô chỉ muốn tìm đại quần áo nào để mặc cho thoải mái, chứ không hề nghĩ sẽ gặp Tần Lam trong hoàn cảnh này.
Ai mà đoán được nàng chính là người xem nhà của cô?
"À... ừ, hai người vào đi."
Ân cần xếp bốn chiếc dép ngay ngắn, Ngô Cẩn Ngôn dáng vẻ ngượng ngùng chỉ chỉ xuống đất, ý bảo hai người còn đang đứng ngoài hãy mau thay giày.
Nhà cô nằm trên tầng mười lăm, độ cao vừa đủ để bao quát khung cảnh bên dưới. Gồm ba phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách, tuyệt vời nhất là công trình phụ hoàn toàn khép kín.
Thời điểm quyết định mua nó cũng là lúc cô mới dọn đến Bắc Kinh. Nguyên lai tòa chung cư này mới khánh thành chưa lâu, cho nên vẫn còn ít hộ dân sinh sống. Do đó giá cả mặt bằng rẻ hơn một chút so với xung quanh.
Đem tiền cho cô vay, mẹ cô còn không quên dặn nếu qua ba năm chưa trả đủ, bà chắc chắn sẽ cùng Khương Tử Tân đến phá nhà. Ai bảo đang yên đang lành cô đột nhiên dở chứng muốn dọn ra ngoài, hơn nữa còn dọn tới thủ đô cách Thượng Hải xa lắc xa lơ?
Người môi giới cùng Tần Lam nhanh chóng tiến vào, sau đó hắn ngồi trên ghế chờ, trong khi cô dẫn nàng tham quan xung quanh một vòng.
Rất nhiều lần Ngô Cẩn Ngôn muốn xoay người lại hỏi nàng tại sao lại muốn xem nhà? Chồng nàng đâu? Ấy thế nhưng chung quy lại, cô căn bản vẫn là không dám.
"Cô cảm thấy thế nào?" Thời điểm dừng tại phòng bếp, Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười hỏi. "Phòng ngủ lớn nhất là của tôi, hai phòng còn lại nếu như cô dọn tới, thì có thể chọn để tôi rời đồ đạc sang nơi khác."
"À còn nữa, đối với cô tôi sẽ giảm một nửa tiền nhà."
Tần Lam quan sát xung quanh. Vị trí nơi này rất tốt. Vừa không cách trường của nàng quá xa, lại vừa gần với trường Nhạc Nhạc.
Vả lại...
Nàng lập tức gật đầu: "Về phần tiền nhà cô không cần giảm cho tôi đâu. Bao giờ thì tôi có thể chuyển đến?"
"Ngay bây giờ nếu cô muốn." Đứng dựa vào cửa kính, Ngô Cẩn Ngôn dáng vẻ thờ ơ nhún nhún vai.
"Cô đã chườm đá chưa? Mặt cô sưng to lắm đó."
Tại khoảnh khắc bước ra ngoài để chuẩn bị thông báo với người môi giới, nàng đã hỏi một câu khiến Ngô Cẩn Ngôn chỉ muốn đào hố rồi chui xuống như vậy.
***
Như đã từng nói, duyên phận chính là một điều gì đó vô cùng đặc biệt.
Đã hẹn với nhau rằng hôm nay Tần Lam có thể dọn đồ tới, cho nên cô dời toàn bộ lịch trong ngày để sẵn sàng sắp xếp lại nhà cửa nếu nàng cần.
Mà hiện tại, Tần Lam cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
"Em rốt cuộc muốn phát bệnh đến khi nào?"
Đinh Kiến Văn nói không nói được, đánh không đánh được. Thời gian qua hắn chỉ biết trơ mắt nhìn vợ mình dọn đồ rồi rời khỏi nhà.
"Tôi muốn ly hôn." Nàng vô thanh vô sắc đáp. "Năm năm đã quá đủ rồi, Đinh Kiến Văn ạ."
"Một câu Đinh Kiến Văn, hai câu Đinh Kiến Văn. Em có thể dùng loại thái độ khác để gọi tên anh được không? Dù sao cho đến giờ phút này, anh vẫn là chồng hợp pháp của em."
Dừng một lát, hắn bỗng đứng dậy nắm lấy bả vai nàng: "Tần Lam, chẳng lẽ cô giấu tôi ra ngoài ăn vụng?"
"Anh đã thấy người phụ nữ nào ra ngoài ăn vụng mà mang con gái theo bao giờ chưa?" Nàng trào phúng cười. "Đừng mở miệng thốt lên những điều bôi nhọ danh dự của người khác nữa. Đâu phải ai cũng giống như anh?"
"Cô..."
Tần Lam chẳng hề để hắn vào mắt, trực tiếp cúi đầu đem chiếc nhẫn cưới tháo xuống rồi đặt lên bàn.
"Nhẫn đây. Muốn cắm thì cắm, muốn vứt thì vứt. Chúng ta kết thúc rồi." Nàng đạm mạc giãi bày. "Tôi không cần một phân tiền hay đồ đạc nào của anh trong cái nhà này. Đinh Kiến Văn, tôi chỉ mong anh hãy để mẹ con tôi bình yên."
Nói dứt câu, nàng ra ngoài mở cửa để dịch vụ chuyển phát đem vali cùng một vài đồ dùng cá nhân toàn bộ mang đi.
Đinh Kiến Văn phát hiện Tần Lam sớm đã xé toàn bộ ảnh chụp gia đình ba người. Thảm hơn là nàng giữ lại con gái và mình, chỉ xé riêng phần hắn.
Tần Lam, nữ nhân đó...
Nàng nhẹ nhàng nắm tay Tần Cẩn Nhạc chuẩn bị ra khỏi cửa. Bé con hết ngoái lại nhìn ba trong phòng, rồi lại ngẩng đầu nhìn thái độ hờ hững của mẹ.
Kì thực tiểu Đan Đan học cùng lớp bé cũng giống như thế này. Các bạn đều nói ba mẹ tiểu Đan Đan không sống bên nhau.
"Nhạc Nhạc, mẹ xin lỗi." Dùng tay còn lại vuốt mái tóc con gái, nàng sâu kín thở dài. "Mẹ biết quyết định của mẹ thật ích kỷ, nhưng mẹ không biết phải làm thế nào khác."
Cái nắm tay chợt trở nên chặt hơn.
Cẩn Nhạc dùng tay còn lại áp lên mu bàn tay nàng, nhỏ giọng trả lời: "Mẹ đi đâu, Nhạc Nhạc nhất định sẽ theo mẹ tới đó."
Trái tim giống như tan chảy thành nước. Nàng khom lưng bế bé lên ôm vào lòng, mỉm cười thơm nhẹ một cái: "Cảm ơn con, Nhạc Nhạc."
***
Cửa đã mở sẵn chờ nàng dọn tới. Thậm chí Ngô Cẩn Ngôn còn thuận tiện bật vài bài hát cho có không khí.
Ước chừng 10 giờ sáng, từ bên ngoài rốt cuộc cũng truyền đến tiếng ồn ào.
"Dì chụp ảnh."
Tần Cẩn Nhạc cao hứng vẫy tay. Bé rất bất ngờ bởi vì người sống chung nhà với hai mẹ con là dì xinh đẹp lần trước đến trường mình chụp ảnh.
"Chào con." Cô lại gần, ngập ngừng một lát, vẫn là vươn tay bế bé lên ngang tầm mắt mình. "Bạn nhỏ cùng nhà."
Bé con tít mắt cười. Nụ cười ấy càng nhìn càng giống nàng.
Chậm rãi rời tầm mắt sang mẹ bé, Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồ đạc chỉ gồm vali đựng quần áo và phần lớn là sách, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Cô chỉ có thế này thôi hả?"
"Tôi sẽ mua đồ bổ sung sau." Tần Lam trả lời. "Hy vọng tương lai chúng ta sẽ sống chung hòa thuận, cảm ơn cô nhiều lắm."
Ngơ ngác trông từng động tác thay giày rồi chuyển đồ vào nhà. Cô vừa bế bạn nhỏ Tần Cẩn Nhạc vừa mơ mơ hồ hồ đáp: "Vâng, chắc chắn rồi."
Mất hơn hai giờ đồng hồ để phụ nàng dọn dẹp tạm ổn mọi thứ. Bé con sớm đã uống một hộp sữa rồi ngủ quên trên sofa, thành ra chỉ còn hai người lớn bốn mắt mở to đối nhau.
Ngô Cẩn Ngôn bấy giờ mới sực nhớ đến một vấn đề...
"Thật ngại quá, trong tủ lạnh chỉ còn chai nước ép và vài chai nước suối." Cô cười cười chữa ngượng. "Cô đói không? Chúng ta gọi đồ ăn đi."
"Cô thực sự rất không biết chăm sóc bản thân." Tần Lam lòng bỗng cảm thấy phi thường khó chịu, và nàng chẳng biết lý do tại sao mình lại như thế.
Có lẽ là do bản thân thành tâm không ủng hộ cách sống của người bạn cùng nhà này.
Kết quả theo đề nghị của cô, cả hai đành gọi mì tương đen cùng vài món ăn kèm. Còn bạn nhỏ Tần Cẩn Nhạc ngủ đến không biết trời trăng.
Người đã chuyển đến, đồ cũng đã sắp xếp đầy đủ. Đồng chí Ngô bấy giờ mới an tâm nghỉ ngơi đến chiều.
Ước chừng bốn giờ hơn, Hứa Khải nhắn tin nhắc cô ở studio còn một số việc cần phải giải quyết. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn đành tạm thời cùng chiếc giường thân yêu đóng cảnh chia ly. Sau đó thay đồ nghiêm chỉnh một lượt rồi an tâm rời khỏi phòng.
Điều khiến cô bất ngờ nhất là Tần Lam vẫn đang tiếp tục dọn dẹp phòng khách. Cả căn phòng hiện tại bị nàng xử lý đến độ bộ chén sứ trên bàn cũng phải chuyển thành tráng gương.
"Cô ở đây cả trưa ư?" Ngô Cẩn Ngôn há miệng kinh ngạc.
"Ừ, dù sao tôi cũng mới dọn tới, tạm thời chưa quen." Nàng mỉm cười đáp. "À, Ngô tiểu thư, cô có yêu cầu gì đối với khách thuê không? Chúng ta làm một vài lưu ý nhỏ."
Cô ngẫm một lát rồi lắc đầu: "Tôi thì không. Cô có hả?"
Nàng chỉ chỉ đồng hồ, nói: "Tôi thường hay làm việc đêm khuya, cho nên nếu được... cảm phiền cô đừng gây tiếng ồn. Bản thân tôi cũng sẽ cố gắng để không gây ảnh hưởng."
"Việc này cô không cần lo, các phòng trong nhà đều cách âm rất tốt." Ngô Cẩn Ngôn dễ dàng thỏa hiệp. "A, giờ thì tôi nghĩ được yêu cầu rồi. Do tôi thường hay đi công tác xa, mà tính tôi lại không thích người lạ tùy tiện đến nhà. Vì thế cô hạn chế đưa người ngoài về nhé."
"Đừng lo, tôi sẽ chú ý."
"Cảm ơn. Chào mừng cô tới vùng đất của Yan." Vui vẻ cười rộ lên, Ngô Cẩn Ngôn vẫy tay tạm biệt. "Tôi ghé qua studio một chút."
Tần Lam bỗng đứng dậy gọi với: "Ngô tiểu thư..."
Cước bộ thoáng ngừng lại. Cô quay đầu nhìn nàng nhắc nhở: "Thực ra cô không cần kêu tôi khách sáo như vậy đâu. Cứ gọi tôi là Cẩn Ngôn được rồi."
Nàng ngập ngừng một lúc, rốt cuộc cũng hé môi nói: "Vậy Cẩn Ngôn... tối nay cô có cùng chúng tôi dùng bữa không? Tôi sẽ đi siêu thị."
Tối nay cô có cùng chúng tôi dùng bữa không?
Đã bao lâu rồi cô chưa được ăn một bữa cơm gia đình?
Khóe môi dần cong lên, Ngô Cẩn Ngôn vui vẻ đáp: "Nếu vậy thì đương nhiên là có. Tần lão sư, bữa này tôi mạn phép làm phiền mẹ con cô."