"Cái gì? Ngươi đem nhà cho thuê?"
Đầu dây bên kia, Khương Tử Tân thiếu chút nữa đã rống nổ điện thoại cô.
Ngô Cẩn Ngôn vô thức đem điện thoại cách xa một khoảng, sau đó mới tiếp tục nói: "Ừ, buổi chiều nay bên môi giới sẽ chủ động liên hệ xem nhà. Tiểu Tân, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy vô cùng trống vắng. Dù sao ta cũng thường xuyên đi công tác, có người dọn đến sống chung sẽ tốt hơn."
Nàng thở dài một tiếng, đáp: "Ta hiểu. Còn nữa, ngươi gặp Trương học tỷ chưa?"
"Đã gặp rồi."
"Chị ấy thế nào?"
"Còn thế nào được nữa? Việc chúng ta không thể quay lại, ai cũng biết điều đó mà." Cô vừa gửi ảnh qua mail cho khách vừa nói. "Ta sớm đã xác định rằng ta yêu chị ấy chỉ vì khí chất trên người chị ấy giống cô gái trong mơ của ta, do đó ta chẳng còn mặt mũi nào để cùng chị ấy đối diện cả."
Ngừng một lát, cô tiếp tục bày tỏ: "Chấm dứt mối quan hệ khi cảm thấy tội lỗi chính là quyết định đúng đắn nhất. Ta thực sự không muốn tạo thêm bất cứ nợ nần với Trương học tỷ nữa."
Khương Tử Tân trầm mặc nghe cô nói hết mới từ tốn trả lời: "Ta biết rồi. Ta và Hổ Phách từ nay sẽ không tiếp tục hỏi ngươi về chuyện này để tránh ép ngươi. Vậy còn vị lão sư giống nàng thì sao?"
"Ta cũng đã gặp nàng." Nhắc đến Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn hô hấp dần trở nên nặng nề. "Chỉ là... nàng đã có gia đình và một cô con gái."
Bầu không khí trầm mặc theo câu nói của cô, nhanh chóng bao quanh hai người. Thẳng tới khi Khương Tử Tân còn tưởng rằng Ngô Cẩn Ngôn đã tắt máy, thì cô lại đột nhiên lên tiếng:
"Ta có cảm giác giống như ta đã để lỡ nàng. Giống như đã để lỡ mùa hoa nở đẹp nhất nào đó. Ta thực sự rất đau lòng, thực sự đấy."
Mơ hồ nhận ra Ngô Cẩn Ngôn có thể sẽ lại phát điên rồi nhốt mình trong phòng. Nàng lập tức cảnh giác hỏi: "Ngươi đang ở đâu?"
"Ta đang ở quán trà cách trường đại học S không xa."
"Tốt rồi, còn ở ngoài là tốt rồi..." Nhỏ giọng lầm bầm, Khương Tử Tân mặc dù không muốn ngắt điện thoại, song hiện tại nàng đang trong giờ hành chính cùng cô gọi chui, nếu chẳng may bị phát hiện chắc chắn sẽ rất thảm. "Ngươi nhất định phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé. Chiều nay người thuê nhà đến xem hãy niềm nở với người ta, cứ bày ra bộ mặt chán nản cuộc sống sẽ không ai dám đủ kiên nhẫn để thuê đâu."
"Ta biết rồi mà." Cô uể oải đáp. "Ta cúp máy đây."
"Ừ, lão nương sẽ ghé thăm ngươi sau."
Nhẹ nhàng đặt điện thoại sang một bên, Ngô Cẩn Ngôn dùng thìa ngoáy ngoáy tách trà rồi đưa lên miệng nếm thử.
Thực rất hợp khẩu vị.
Do đang ngồi bên cửa kính, cho nên thời điểm trông thấy một bóng người lướt qua, cô thoáng nhướn mày kinh ngạc, kế tiếp vội vội vàng vàng cầm đồ đạc rời khỏi quán.
Đoàn Phương Ngôn co giò chạy trối chết, theo sau em là một nhóm năm người, phỏng chừng đều là một đám bất hảo.
Làm cái gì mà bị côn đồ đuổi đến tận đây vậy?
Đem balo chỉnh lại một lần, Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng đuổi sát lưng đám người đó.
"Này này này, có biết đuổi nhau trên phố gây ảnh hưởng đến trật tự công cộng lắm không? Mấy người tưởng mình đang đóng phim hành động hả?"
"Tránh qua một bên đi a di."
"A di?" Cô há to miệng, nghĩ ngần thế nào liền chạy sát lại tên béo vừa gọi mình là a di, trực tiếp dùng chân phải ngáng ngang chân hắn.
Cuối cùng, cả hai đều bị cuốn vào nhau rồi ngã lăn ra đất.
"Ô?" Đoàn Phương Ngôn ngoảnh đầu nhìn, nhận thấy vị đang nằm kia là người quen. Em lập tức tháo túi xách vã vào từng người một.
Một màn ẩu đả cứ như vậy trực tiếp xảy ra...
"Đánh nhau cái gì hả đám nhóc hư đốn này?"
Lồm cồm đứng dậy, Ngô Cẩn Ngôn xen vào giữa gã trai đang định đánh Đoàn Phương Ngôn. Mũi chân xoay một vòng, đá thẳng vào cằm hắn.
"Tuyệt vời." Đoàn Phương Ngôn xúc động, thiếu chút nữa đã ở nơi này trực tiếp ngả mũ cảm phục.
"Đại ca, cảnh sát đến." Chẳng biết ai đóng vai trò làm cái loa lớn hô lên. May mắn thay vì cô sắp bị đám nhóc này hạ đo ván rồi.
"Đoàn Phương Ngôn, chạy."
Tìm kiếm em trong đống hỗn loạn, Ngô Cẩn Ngôn mạnh mẽ kéo bàn tay mảnh khảnh của em rồi lao nhanh khỏi đám côn đồ, đồng thời trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.
Cô thì không sao, cùng lắm là nộp phạt. Nhưng Đoàn Phương Ngôn dù gì cũng là sinh viên, để đến tai nhà trường kết quả nhất định sẽ không tốt.
Hai người chạy thẳng đến con đường cách ngã tư lúc nãy thật xa. Sau khi dừng lại, chống tay thở hổn hển, bấy giờ cô mới hồng hộc hỏi: "Làm gì... để... bị chúng nó... đuổi cho... không còn mạng... hả?"
Em vò vò mái tóc dài ngang vai, thờ ơ đáp: "Vài ngày trước lỡ tay xử lý nữ nhân xấu xa cùng phòng. Ai ngờ cậu ta quả thực làm gái, cho nên dựa vào mối quan hệ với mấy gã côn đồ mà cho người tìm em dạy dỗ."
Đưa mắt nhìn cô, bấy giờ em mới kinh ngạc thốt lên rằng: "Này, mặt chị..."
Ngô Cẩn Ngôn theo phản xạ sờ sờ lên mặt, lại phát hiện dưới đuôi mắt bị người ta đấm rách, hiện tại sớm đã sưng thành một cục.
"Không sao, lát nữa trở về chườm đá liền hết. Em còn không mau lăn về trường đi, trốn học hả?"
Đoàn Phương Ngôn bĩu môi đáp: "Em đâu muốn đi học? Vả lại..."
Lời còn chưa kịp nói hết, tầm mắt của em đã dừng trên hai người phụ nữ mới ra khỏi chiếc xe con màu trắng.
Ngẩng đầu nhìn về phía ấy, cô thiếu chút nữa đã muốn đấm thật mạnh vào phần mặt còn lại của mình để đau đớn nhân đôi giúp lấy lại tỉnh táo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, Tần Lam cũng di dời sự chú ý sang cô.
Trong thoáng chốc, nụ cười dần hiện hữu trên môi nàng.
Ấy thế nhưng đó không phải những gì khiến Ngô Cẩn Ngôn ngơ ngác. Mà là cô ngơ ngác vì nữ nhân ngồi ghế phụ xe của nàng.
"Đó là cặp đôi Song Lam nổi tiếng trường đại học S. Tần Lam lão sư và Tống Lam lão sư. Điểm trùng hợp giữa hai người này không chỉ là tên, mà còn là dung mạo cũng như vẻ dịu dàng của những người khoa Văn."
Nhân sinh của cô dạo gần đây thế nào lại quay cuồng mù mịt như vậy?
Hết Tần Lam, Cẩm Sắt, Đoàn Phương Ngôn, giờ lại tới cả Tống Lam?
Đương khi cô còn đang mải mê suy nghĩ, thì hai người phụ nữ ấy đã đồng thời bước tới trước mặt.
"Đoàn Phương Ngôn, em lại trốn tiết phải không?" Người vừa lên tiếng là Tống Lam.
Đoàn Phương Ngôn dáng vẻ ngang ngược sớm đã không còn nữa. Trái lại nom chẳng khác nào bị bắt gian: "Không... không ạ, hôm nay em... trống tiết..."
"Em còn dám nói dối ư?"
Tần Lam ở một bên âm thầm quan sát cô một lượt, rốt cuộc ngăn không được hỏi: "Ngô tiểu thư, mặt cô bị sao vậy?"
Câu hỏi của nàng đã thành công thu hút sự chú ý của Tống Lam.
"Người quen của chị à?" Nàng hỏi.
Tần Lam gật đầu đáp: "Hữu duyên gặp vài lần liền trở thành bằng hữu", sau đó tiếp tục đặt chú ý lên vết thương trên mặt cô.
Hai vị mỹ nữ thần thái giống hệt nhau, lại cùng tập trung nghiền ngẫm khiến Ngô Cẩn Ngôn chỉ muốn cụp đuôi chạy trốn. Tuy nhiên vì phép lịch sự, cho nên cô vẫn phải kiên nhẫn đáp: "Lúc nãy trên đường xảy ra chút chuyện, bị người ta vung tay nhầm thôi. Thế còn cô, cô đi đâu vậy?"
"Tôi cùng Tống Lam định tới thư viện thành phố." Tần Lam mỉm cười, kế tiếp lại nhìn Đoàn Phương Ngôn. "Sinh viên trốn tiết sang khoa Văn dự giờ, em còn không mau trở về đi kẻo tôi thực sự sẽ gọi điện cho chủ nhiệm khoa của em."
"Dạ dạ..." Tiểu nữ hài cúi gập người rồi hướng cô áy náy. "Chuyện hôm nay cảm ơn chị nhiều lắm. Chị nhớ về chườm đá lạnh nhé, nếu không hãy tới bệnh viện xử lý vết thương đi. Tiền viện phí em sẽ bồi thường sau khi đến studio tìm chị."
Dứt câu liền chạy biến.
Đoàn Phương Ngôn đi rồi, cũng khách sáo nói thêm vài câu, Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng tìm lý do cáo từ.
***
"Điên rồi, điên rồi."
Ngồi trong xe, cô liên tục đập đầu vào vô lăng.
Vì sao lại có những sự trùng hợp khó tin như thế? Vì sao cô cứ có cảm giác cuộc sống của Đoàn Phương Ngôn chính là bản sao của mình như thế?
Thực ra thì cô không thường xuyên đánh nhau, hồi học đại học của Thượng Hải cũng chưa bao giờ trốn tiết. Ấy thế nhưng hiện tại khi nhìn vào Đoàn Phương Ngôn, cô bỗng thấy rất nhiều hình ảnh quen thuộc.
Ngay cả cách em ấy nhìn Tống Lam cũng từng xuất hiện trong nỗi nhớ của cô.
Tần Lam... Tống Lam...
Ngô Cẩn Ngôn... Đoàn Phương Ngôn...
Sống lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Ngô Cẩn Ngôn cắn môi thật chặt, lấy di động gọi cho bên môi giới, một lần nữa trao đổi về thời gian gặp mặt.
Cô quyết định dùng việc thuê nhà này để đánh lạc suy nghĩ của bản thân. Đánh lạc toàn bộ, chạy trốn toàn bộ.
Bởi vì có những điều khi đối diện, bản thân sẽ chỉ càng thêm đau.