Trong Từng Khoảnh Khắc [Wenrene]

Chương 13

Thời điểm mặt trời vừa lên cao, tôi đã phải tìm chỗ lánh đi bởi có rất nhiều đồng nghiệp cùng học sinh của Joohyun đến thăm bệnh.

Trước đó nàng đã nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt quyến luyến khiến trái tim tôi mềm nhũn.

Nàng hỏi tôi: "Em vẫn còn muốn trốn tránh sao?"

Nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, tôi kiên nhẫn đáp: "Không, em không muốn trốn tránh. Chỉ là em nghĩ hiện tại chưa phải lúc chúng ta có thể công khai."

"Ý chị không phải vấn đề này. Bởi thực ra khi đã xác định ở bên cạnh em, chị cũng xác định rằng chúng mình chẳng cần công khai." Joohyun chân thành nhìn tôi. "Chỉ là chị lo bởi mỗi lần có người tới, em đều phải mệt mỏi tìm chỗ trốn như vậy."

"Em không sao mà." Ôm nàng, vuốt ve tấm lưng gầy đến trơ xương ấy, lòng tôi dần thắt lại. "Joohyun, chờ em, em nhất định sẽ tìm cách giải quyết ổn thỏa nhất để có thể cho chị danh phận."

"Vâng, chị tin Seungwan." Nàng ngẩng đầu nhìn tôi. Nụ cười chân thành dù trước đó tôi đã từng xoay lưng phản bội vẫn xuất hiện trên đôi môi nàng.

"Em thực lòng xin lỗi, Joohyunie..."

"Chị chấp nhận lời xin lỗi này. Và chị yêu em, Seungwan à." Nàng hôn nhẹ lên má tôi.

Cho nên tôi đã tránh vào một tiệm cà phê vắng người trong lúc nàng có khách.

Chừng mười rưỡi trưa, tôi nhận được tin nhắn của Seulgi. Tôi dám cá hẳn cậu ấy đã biết mọi chuyện giữa chúng tôi từ chỗ nàng.

Quả nhiên nội dung tin nhắn của cậu ấy chính là việc thông báo rằng phòng bệnh đã hết người, cậu ấy giục tôi mau về để dỗ Joohyunie ăn cơm. Bởi vì cô gái xinh đẹp nhà tôi cứ liên tục nói chờ tôi về rồi ăn.

Lòng tràn đầy cảm giác ấm áp. Tôi nhanh chóng ngụy trang cẩn thận rồi sải bước trở về.

Vừa đặt chân tới cửa, ba mẹ nàng đã mỉm cười nhìn tôi, thậm chí bác gái còn giục tôi mau vào trong dùng bữa với nàng.

Họ thật sự đã coi tôi như thành viên trong gia đình. À không, phải nói rõ hơn là thành viên trong gia đình nhỏ sau này của Joohyun.

Kang Seulgi trông thấy tôi toàn thân kín mít xuất hiện, lừ lừ quan sát một lúc rồi hỏi: "Hôm nọ có sưng lên không?"

Ý cậu ấy là lần trước cậu ấy xuống tay mạnh như vậy, mặt tôi liệu có bị biến dạng hay không...

Tôi vừa cởi mũ và khẩu trang vừa lắc đầu trả lời: "Không hề, chắc do da mặt mình dày."

"Em còn nói." Joohyun bỗng nhíu mày nhìn chúng tôi. "Ngày hôm sau chị vẫn còn thấy vết móng tay đọng trên má Seungwan. Kang Seulgi, nếu lần sau em còn dám đánh em ấy đau như thế, chị chắc chắn sẽ không tha cho em."

"Em xin lỗi..." Ddeulgi luôn nổi giận với tôi bỗng ngoan như cún. Quả nhiên Joohyunie vẫn là đỉnh nhất.

Ba người chúng tôi dùng bữa cùng nhau do bác trai bác gái đã ăn từ trước. Đại khái họ rất tinh tế tạo không gian riêng cho tôi và Joohyun. Đương nhiên tôi rất biết ơn hai bác, và đồng thời cảm ơn hai bác vì đã sinh ra cô gái hoàn mỹ nhất trên thế giới này - đối với tôi.

Joohyun cau mày, phụng phịu nhìn đồ ăn trên bàn.

"Chị sao thế?" Tôi ngẩng đầu hỏi nàng.

"Chị không thuận tay trái." Nàng nhìn đôi đũa trước mặt, biểu cảm hệt như sắp khóc đến nơi.

"Chờ em một lát." Tôi nhịn cười, dùng tốc độ nhanh nhất để lấp đầy cái bụng của mình, sau đó cầm thìa và đũa giúp nàng gắp thức ăn.

Đem cái thìa chứa cao ngất đồ ăn, tôi ra sức dỗ dành nàng: "Há miệng nhanh, a..."

Joohyun rõ ràng đang nín cười.

"Chị cười cái gì? Nếu chị không ăn thì em sẽ ăn hết đấy." Tôi giả bộ dọa nạt, đồng thời há to miệng như muốn nuốt toàn bộ thìa cơm này bất cứ lúc nào.

"Trông em lạ lắm, rất khác em khi đứng trên sân khấu." Nàng nói.

Seulgi ngồi đối diện chúng tôi lập tức phụ họa: "Đó là do chị chưa biết rồi. Bởi vì Son Seungwan còn nhiều điều khiến chị bất ngờ hơn cơ. Ví dụ như cậu ta thường để dành ghét của bản thân bằng cách hai hoặc ba ngày không tắm..."

Cả căn phòng lập tức im lặng...

Tôi rõ ràng thấy Joohyun cúi đầu, đôi tai đỏ lên, nóng bừng.

Chắc nàng thất vọng về tôi lắm. Song kì thực mọi chuyện cũng không phải đến mức đó. Chẳng qua mỗi lần chạy show về mệt mỏi, tôi lười không tẩy trang mà chọn cách ngủ luôn đến sáng mà thôi.

Vốn còn tự mình suy nghĩ, thì thanh âm của nàng đã kéo tôi về thực tại.

"Sau này chị sẽ giúp em chuẩn bị nước nóng. Đừng lo, Seungwannie."

Trước sự liếc mắt đưa tình giữa tôi và Joohyun, Seulgi rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa mà cuống quít tạm biệt.

"Lái xe cẩn thận nhé." Tiễn cậu ấy đi, tôi không quên nhướn mày - dáng vẻ tràn đầy thách thức.

"Vớ được tiên nữ nên cậu hả hê lắm chứ gì?" Seulgi lắc lắc vai tôi. "Nhất định phải đối xử với chị ấy thật tốt. Cậu xem, chị ấy thậm chí còn không chê cậu bẩn."

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, Ddeulgi." Tôi ôm lấy người bạn đã bên mình rất lâu này. "Tớ thực sự rất biết ơn cậu."

"Biết ơn tớ thì hãy sống thật hạnh phúc. Nhất định phải thật hạnh phúc."

Đôi mắt cười dần tít lại, Seulgi xoa xoa đầu tôi: "Vào đi, chị ấy đang chờ cậu."

"Ừ, vậy tớ vào trước nhé. Tạm biệt."

Nhìn bóng lưng Seulgi khuất xa, đột nhiên tôi rất muốn khóc.

Ba mẹ không ở cạnh tôi đã nhiều năm, vì thế thời gian đầu bên cạnh tôi chỉ có cô nàng vũ công hiền như cục đất ấy. Mặc dù tôi biết thỉnh thoảng cậu ấy sẽ nổi đóa vì sự ngốc nghếch của tôi.

"Sao mắt em lại ướt thế?"

Thời điểm trở lại cạnh Joohyun, không ngoài dự đoán, nàng lập tức phát hiện điểm khác thường của tôi.

Tôi sụt sịt đáp: "Em bỗng thấy mình thật hạnh phúc. Bởi vì bên cạnh em có những nguồn động lực rất lớn."

"Trong số đó có chị chứ?" Nàng dùng tay trái ôm lấy tôi.

"Đương nhiên, vị trí của chị là đặc biệt nhất." Tôi thuận tiện hôn lên má nàng. "Cho nên chị hãy mau bình phục và giữ tinh thần lạc quan để một ngày nào đó em còn cầu hôn chị, được chứ?"

Joohyun không trả lời, nhưng cái ôm giữa chúng tôi dần siết chặt hơn.

Tôi yêu nàng.

Tôi thực sự yêu nàng.

Tôi đã nghĩ đến tương lai, nhưng phải là một tương lai chắc chắn có nàng.