Gia đình nàng cũng rất đau đớn bởi đại nạn bất ngờ này.
"Cháu là thần tượng của Joohyun phải không? Bác đã thấy cháu trên TV rất nhiều lần, và cả những poster khổ lớn mà con bé dán trong phòng riêng nữa." Ba của Joohyun nói với tôi.
"Dạ. Cháu rất vui vì bác đã biết tới." Tôi ngượng ngùng cúi gập người.
Ba mẹ nàng đến bệnh viện khi trời đã tối hẳn. Và trong khi để nàng cùng mẹ có không gian riêng, tôi và ba nàng đã lên sân thượng của bệnh viện.
Những ngón tay thô ráp của người trụ cột gia đình ấy lúc này đang bấu chặt vào lan can để thể hiện sự bất lực khiến lòng tôi thắt lại.
"Joohyun rất yêu ballet." Ba nàng nói. Và tôi biết bác ấy đã phải rất cố gắng để có thể kìm nén run rẩy nơi cổ họng. "Ngay từ khi bốn tuổi, con bé đã bắt đầu theo đuổi bộ môn nghệ thuật này rồi."
"Dạ." Thanh âm tôi cũng dần lạc đi. Trong đầu tưởng tượng cảnh người bạn nhỏ Joohyun chăm chỉ tập luyện.
"Bằng niềm đam mê mãnh liệt của mình, con bé chưa từng bỏ sót bất cứ buổi luyện tập nào. Và kết quả nhận được đương nhiên là những tấm huy chương cùng bằng khen do ban tổ chức trong nước và quốc tế trao tặng. Ngay cả việc Joohyun bước vào cánh cửa đại học, cũng là được đặc cách cho qua."
Người đàn ông quan trọng của nàng nói đầy tự hào. Tuy nhiên nước mắt đã trực trào trên mi: "Hai bác không thể ngờ ông trời lại tàn nhẫn như thế."
Phải. Ông trời thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn tới mức sẵn sàng cướp đi tất cả mà chẳng chừa lại chút hy vọng cứu vãn nào.
Tôi mặc kệ gió đêm thổi vào mặt lạnh buốt. Hồi lâu sau, tôi mới mạnh dạn nói với bác ấy: "Bác trai, cháu có thể hỏi bác một chuyện được không ạ?"
"Đương nhiên là có thể."
"Bác và bác gái... ủng hộ hay phản đối tình yêu đồng tính?"
Sau khi dứt lời, tôi đã thấy ba nàng trầm mặc nhìn tôi.
Thế rồi bác ấy khẽ cười: "Cháu và Joohyun yêu nhau rồi phải không?"
Toàn thân bỗng nóng lên, tôi theo bản năng ngập ngừng đáp: "Dạ..."
"Kì thực bác và mẹ Joohyun sớm đã hoài nghi về giới tính của con bé. Đặc biệt là sau khi con bé chia tay bạn trai." Ba nàng vừa trả lời vừa hướng ánh nhìn về nơi xa. "Ngoài bác ra, con bé không còn tình nguyện tiếp xúc với đàn ông nữa. Thậm chí nhiều lần bác còn cảm nhận được việc con bé nổi cáu rồi ghét bỏ họ."
"Cho nên..." Tôi dò hỏi, lòng vui như mở cờ.
"Cho nên Joohyun yêu ai, dù trai hay gái hai bác đều không quản. Hai bác chỉ cần con bé hạnh phúc và đối tượng của con bé biết trân trọng con bé là tốt rồi."
"Cháu nhất định sẽ làm được." Tôi khẽ thì thầm.
***
Nửa đêm. Sau khi chờ ba mẹ nàng vào phòng nghỉ bên cạnh, nàng mới nhỏ giọng nói với tôi: "Em mau về nghỉ ngơi mai còn đi làm."
"Em vừa dời toàn bộ lịch trình của ngày mai." Tôi vừa nói vừa ngồi xuống cạnh nàng. "Chị ngủ đi."
"Chị không buồn ngủ." Joohyun lắc đầu.
"Vậy có muốn em hát cho chị nghe không?"
Nàng bỗng nhích người chừa cho tôi khoảng trống bên cạnh. Sau đó ý bảo tôi hãy nằm lên.
Cẩn thận ngả lưng xuống bên trái nàng, bấy giờ nàng mới nép vào lòng tôi. Chúng tôi liền đắp chung một chăn, nằm chung một gối.
Hôn nhẹ mái tóc thơm mềm. Tôi tựa cằm lêи đỉиɦ đầu nàng, tay nhẹ nhàng vòng qua vỗ về cơ thể mong manh.
"Khi em khép đôi mắt lại, mọi thứ dần trở nên thật rõ ràng
Chẳng lời lẽ nào có thể giải thích toàn bộ những điều ấy
Mình em độc bước trên nền băng buốt giá này
Có lẽ em đã khiến trái tim người tổn thương
Em vẫn luôn ở đây, còn người đâu nào biết?
Em nhớ người rất nhiều, và đã chờ đợi người thật lâu
Dù cho em chẳng thể nắm lấy tay người
Dù cho em vẫn đứng một mình nơi đây
Tạm biệt, tạm biệt
Tạm biệt, tình yêu của em..."
***
Joohyun khép mi, hơi thở ấm áp của nàng phả vào cổ tôi khiến tôi khẽ rùng mình.
"Seungwan..." Nàng thì thầm.
"Em đây."
"Em sẽ không tiếp tục trêu đùa chị, phải không?"
Nghe câu hỏi tràn đầy cảm giác đề phòng của nàng, trái tim tôi như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
"Sẽ không. Không bao giờ." Tôi siết cái ôm mạnh hơn. "Không bao giờ em làm vậy nữa. Joohyun, trước kia em tránh chị, cũng bởi em sợ nếu tình cảm của chúng ta phát triển quá xa, sự nghiệp của chị sẽ bị ảnh hưởng mất."
"Nhưng bây giờ chị chẳng còn sự nghiệp nữa rồi." Nàng bỗng ngẩng mặt nhìn tôi. Đôi mắt ầng ậng nước. "Chị chẳng còn gì cả, Seungwan à..."
"Chị vẫn còn em mà." Vuốt ve đôi gò má tái nhợt của nàng, tôi kiên định lặp lại lần hai. "Từ nay về sau chị không phải riêng chị, em không phải riêng phải em, mà mỗi bước đường trong tương lai đều là chúng ta."
Tôi đã mất rất nhiều thời gian để có thể trấn an cô gái nhỏ tôi yêu nhất trên đời. May mắn thay, nàng sụt sịt thêm một lúc rồi cũng mệt mỏi thϊếp đi trong vòng tay tôi.
Yên bình trải qua một đêm cùng nhau. Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi chuông điện thoại của quản lý.
"Sức khỏe của em thế nào rồi? Có tốt hơn không? Cần chị đưa đi khám không?"
Bởi lấy tạm lý do bị cảm để nhờ quản lý dời toàn bộ lịch, cho nên hiện tại tôi phải tiếp tục phối hợp diễn.
"Em đỡ hơn rồi chị ạ, ngày mai em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
"Ừ, thật may mắn vì buổi biểu diễn kết hợp của em đã kết thúc nên em có nhiều thời gian rảnh hơn mọi khi. Thôi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi nhé. Nếu mệt quá nhớ phải gọi chị đấy."
"Dạ, em biết rồi."
Cúp điện thoại, lại cúi đầu nhìn người trong lòng đang nhíu mày tìm cách nhúc nhích. Tôi khẽ âu yếm hôn lên trán nàng.
"Em đánh thức chị hả?" Tôi hỏi.
Joohyun lắc đầu. Hàng mi dài rũ xuống, nghèn nghẹn đáp: "Tay và chân chị rất đau."
"Ngoan, mấy hôm nữa tháo bột em sẽ giúp chị xoa bóp. Không đau không đau." Tôi ôm nàng, cẩn thận chạm lên lớp thạch cao cứng ngắc đang trụ ở tay trái. "Tay hư này, tay hư này, sao lại làm Joohyunie đau?"
Nàng bị hành động này của tôi làm cho bật cười.
"Vừa khóc vừa cười là xấu." Tôi bĩu môi, bắt chước giọng điệu nàng thường dùng để gọi mình. "Vì thế chị nhất định chỉ được cười thôi, Joohyun à."
Tôi chỉ hy vọng ttrong mọi khoảnh khắc về sau, dù đớn đau hay bệnh tật, dù hạnh phúc hay biệt ly. Tôi đều mong có thể cùng nàng mười ngón tay tương khấu vượt qua.