Son Seungwan đã ngồi trên sofa suốt cả buổi chiều, hai mắt lấp lánh lệ quang chỉ vì những lời nói thiếu quan tâm của mẹ.
Cô mới không cần đem nhà cho thuê.
Seungwannie muốn phòng riêng cơ...
Bae Joohyun nhìn 'thiếu nữ bán manh và con chó của cô ấy' trước mặt. Rốt cuộc lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
"Dù sao sau khi chúng ta đi... tuần trăng mật xong, tôi cũng phải tới đoàn làm phim. Tới lúc đó em có thể ngủ một mình mà."
"Bae sunbae-nim." Son Seungwan nâng tông giọng. "Khi chị tới đoàn làm phim của chị, thì tôi cũng có lịch trình của tôi."
"..."
Qua một lúc nghĩ ngợi thông suốt, Son Seungwan đột nhiên đứng dậy, nói: "Chúng ta không nên cãi nhau vì chuyện này."
Bae Joohyun gật đầu.
"Chị biết nấu cơm chứ?"
Bae Joohyun lắc đầu.
Từ nhỏ đến giờ số lần vào bếp của nàng chỉ tính trên đầu ngón tay. Cho nên dù có tài giỏi cỡ nào, thì trù nghệ của nàng cũng vô cùng đáng thương dừng ở mức số âm.
Son Seungwan liếc mắt đánh giá Bae Joohyun từ trên xuống dưới. Thầm cảm thán thì ra ảnh hậu cũng có điểm yếu.
Thảo nào cô chưa từng thấy nàng đi show liên quan tới bếp núc.
"Em biết nấu ăn sao?" Bae Joohyun ngập ngừng hỏi.
"Đương nhiên rồi. Thời gian 1 mình du học ở Canada, tôi thường xuyên vào bếp." Son Seungwan tự hào khoe mẽ. "Chị muốn nếm thử trù nghệ của tôi không?"
Gật gật.
"Vậy chờ chút, đợi tôi sắp xếp đồ đạc xong, rồi sẽ nấu bữa tối cho chị."
Son Seungwan vừa nói vừa mang theo vali lên tầng.
Đi được vài bước. Cô chợt dừng lại.
"Mà này, chị dẫn đường đi. Tôi chưa tới đây bao giờ."
Thế là Bae nữ thần đành phải làm hoa tiêu bất đắc dĩ cho đạo diễn Son.
***
Phòng ngủ của hai người nằm trên lầu hai, được thiết kế theo phong cách baroque*, đồng thời lấy tông trắng làm chủ đạo.
Son Seungwan thầm cảm thán mức độ 'chịu chơi' của Bae Joohyun trước số nội thất toàn bộ được làm bằng thủ công này.
"Tôi cũng không biết thẩm mĩ của em như thế nào. Cho nên tôi đành chủ động lên ý tưởng." Bae Joohyun nói khi trông thấy cô đang ngẩn người đánh giá thật lâu.
"À..." Khôi phục sự tỉnh táo, Son Seungwan thật lòng nhận xét. "Đẹp lắm. Chị từng nghiên cứu qua nội thất ư?"
"Không hẳn, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì xem qua."
Im lặng...
Bae Joohyun ngồi xuống sofa, còn Son Seungwan đành lầm lũi kéo vali tới tủ quần áo.
"Bên nào là của chị?"
"Ba mẹ nói không nên mua tủ có ngăn..." Nàng nhìn cô. "Cho nên chúng ta dùng chung một tủ. Tôi đã xếp bên trái, em dùng bên phải đi."
"..." Đạo diễn Son lại hướng nàng phóng ánh mắt ghét bỏ.
"Dường như chị rất nghe lời ba mẹ?"
"Chỉ là không muốn làm trái mà thôi."
Son Seungwan đối với người vợ ảnh hậu mới rước về thật không biết nói thêm điều gì nữa.
Khi vươn tay mở tủ quần áo, lại bay vào mũi cô là mùi xả vải Downy các loại.
"Sunbae-nim..." Son Seungwan yếu lòng muốn khóc. "Những mùi này..."
"Thực xin lỗi nếu chúng gây ảnh hưởng đến em." Bae Joohyun chân thành đáp. "Nhưng tôi không thể không có Downy."
Son Seungwan:
Được rồi, bởi vì bản thân là một con người tôi luyện nhân cách tốt. Cho nên cô sẽ quyết định chịu đựng mà đem quần áo của mình xếp vào trong.
***
Xong xuôi đã gần sáu giờ tối.
Son Seungwan phủi phủi tay rồi hướng Bae Joohyun - người vẫn luôn im lặng học thuộc kịch bản kia, nói: "Bây giờ tôi chuẩn bị nấu cơm. Chị muốn ăn gì?"
Nàng ngẩng đầu nhìn cô: "Tùy em chọn."
Đạo diễn Son tiếp tục tỉ mỉ giống như bức cung: "Chị có kén ăn không? Có dị ứng với thứ gì không?"
"Tôi dị ứng với thịt gà." Bae Joohyun thành thật đáp.
Son Seungwan gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó cô cũng không dông dài mà nhanh chóng rời đi.
Thời điểm Bae Joohyun mang theo kịch bản xuống phòng bếp. Son Seungwan đang bận rộn với nồi nước hầm và rau củ.
"Trong tủ chỉ còn xương bò và chút khoai tây. Cho nên tối nay chúng ta ăn canh xương bò hầm."
Nàng "ừ" một tiếng, sau đó cũng giúp cô dọn dẹp bàn ăn.
Qua một hồi lâu nhưng vẫn không nghe thấy tiếng xếp bát đũa. Son Seungwan liền nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Thật không ngờ, trước mắt cô là cảnh Bae nữ thần đứng chết trân tại chỗ, còn cách đó không xa, là con trai cô đang không ngừng gầm gừ với nàng.
"Babo." Son Seungwan ngượng ngùng đem anh bạn lắm lông đuổi ra ngoài. "Thật xin lỗi, bình thường ở nhà tôi cũng hay thả thằng bé tự do."
Bae Joohyun không đáp.
"Tiền bối Bae. Chị giận sao?" Đạo diễn Son cũng không phải người hay chối bỏ trách nhiệm. "Thành thật xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý quản lý Babo tốt hơn."
Bae Joohyun: "Ừ."
Cái tiếng "ừ" đầy miễn cưỡng của nàng, khi lọt vào tai cô gái họ Son hai mươi sáu tuổi nhạy cảm, thì chúng chẳng khác nào như đang nhiệt tình cà khịa.
Son Seungwan dỗi.
Kết quả, bữa tối đầu tiên của hai người trôi qua trong bầu không khí u ám vô cùng đáng sợ.
Sau khi dùng cơm xong, Bae Joohyun ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV. Trước mặt nàng còn đặt sẵn đĩa hoa quả vừa mới gọt.
Chờ Son Seungwan dọn dẹp mọi thứ rồi trở ra. Thời điểm cả hai trông thấy nhau, nàng chỉ chỉ vào đĩa hoa quả hỏi cô: "Em có muốn ăn không?"
"Không ăn." Vẫn chưa hết giận vì câu chuyện cà khịa cách đây một tiếng. Son Seungwan lạnh lùng trả lời rồi đem Babo tới công viên nhỏ trong tiểu khu tản bộ.
***
Son Seungwan rời khỏi nhà với tâm trạng vô cùng tụt dốc.
"Tại con đấy." Cô cầm quả bóng nhỏ gõ gõ vào đầu Babo.
Anh bạn lắm lông nâng mi nhìn cô, ánh nhìn giống như: "Còn không phải do mẹ tự kiếm chuyện sao?"
Son Seungwan tùy tiện ném quả bóng về phía trước. Babo đương nhiên vô cùng phấn khích chạy theo.
Nghĩ thế nào cũng thấy bực - Son Seungwan vò đầu. Rõ ràng cô đã xin lỗi hai lần liên tục còn gì? Thế nhưng nàng thậm chí còn nói không nổi một câu tử tế với cô.
"Ừ? Ừ cái đầu chị ấy. Đúng là tảng băng di động."
Nghĩ tới việc vài ngày tiếp theo phải cùng nàng đi cái gì mà tuần trăng mật. Son Seungwan chỉ hận không thể đập đầu vào gối tự tử.
***
Lầm lầm lì lì trở về nhà. Rồi lại lầm lầm lì lì lấy quần áo đi tắm.
Hàng loạt động tác của cô, cũng không ảnh hưởng tới việc chiến tranh lạnh đang có xu hướng kéo dài giữa hai người.
Khi Son Seungwan tắm xong. Lại bắt gặp Bae Joohyun một tay đang khoanh trước ngực, tay còn lại nghe điện thoại. Nàng dựa vào cửa kính lớn chạm đất, vừa nhàn nhã ngắm cảnh vừa cùng quản lý bàn bạc về vấn đề sắp xếp công việc.
Son Seungwan vụиɠ ŧяộʍ ném cho nàng ánh nhìn thù hận rồi nằm xuống giường.
Lăn qua lăn lại vài vòng. Cô quyết định ngồi dậy, đem toàn bộ gối lớn gối nhỏ đặt vào chính giữa. Nhằm tạo thành bức tường kiên cố phân rõ ranh giới.
Thời điểm Bae Joohyun gọi điện thoại xong và xoay người lại. Đương nhiên nàng có thể bắt gặp kiệt tác do 'người trẻ tuổi giận dữ' nào đó tạo ra.
Kì thực Joohyun vẫn không hiểu vì sao Seungwan lại đột nhiên sinh khí với nàng?
Nàng không giận cô vì Babo, lúc đó bởi vì sợ, cho nên ngoại trừ "ừ" ra, thì nàng chẳng thể nói thêm điều gì khác.
Sở dĩ Joohyun sợ chó, là bởi vì lúc nhỏ hàng xóm bên cạnh nhà nàng nuôi một em Poodle trắng trông rất xinh đẹp.
Chủ em Poodle ấy nói rằng: "Joohyun ah, em cứ lại chơi đi, nó không cắn đâu."
Ảnh hậu thời vẫn còn phèn của chúng ta đã nghe theo.
Cuối cùng thì sao? Nàng nhập viện với phần bắp chân bị cắn sâu hoắm. Trải qua vài lần đi phẫu thuật thẩm mĩ mới có thể hồi phục lại được.
Đây là câu chuyện về sự tích ghét chó của Joohyunie.
***
Nhẹ nhàng nằm xuống giường, Bae Joohyun nhìn đống gối được xếp thành hàng trước mặt.
Nàng khẽ thở dài rồi tắt đèn ngủ.
Đêm đầu tiên với bạn cùng giường, đã vô tình biến thành cuộc chiến nội bộ giữa hai đảng phái.
Đảng yêu chó và đảng sợ chó.
Những mẩu chuyện ngắn đi kèm:
🐰 Seungwannie chẳng biết thông cảm với vợ gì cả.
🐹 Nhưng Babo cũng là con trai em.
🐰 Cái gì? Yah Son Seungwan, Babo chỉ là chó thôi. Nếu em thích, chị cũng có thể sinh con cho em. Trai gái gì cũng được.
🐹 *nói thầm* Ukay, mọi người à. Mẻ vừa lườm tui rồi. Cho nên vì hạnh phúc gia đình và tương lai được ngủ trên giường. Tui sẽ không cùng mẻ tranh luận nữa.
Ngày đăng: 30.06.2019
Me: Hẹn gặp mọi người vào lúc 0 giờ hôm nay =))))