"Tần tổng, hiện tại Tần gia chỉ còn mình chị... Việc bàn giao tài sản..."
Hứa luật sư có chút ái ngại nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng đối với việc quản lí tài sản này dường như không hứng thú cho lắm. Từ đầu đến cuối chỉ giữ nguyên dáng vẻ kiêu sa, lãnh đạm của mình.
Kể từ sự cố bất ngờ lần trước, Hứa Khải vô cùng lo lắng cho sự an nguy của nàng. Mặc dù Tần Lam sở hữu tư duy vô cùng sắc bén. Thế nhưng những thế lực bên ngoài luôn rình rập nàng giống như hổ đói, nàng dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, bởi vậy vẫn phải nên tính đến chuyện lâu dài.
Tần Lam chưa lấy chồng, cũng chưa sinh con. Ngộ nhỡ nàng bất ngờ xảy ra chuyện, số tài sản ngút trời này của nàng sẽ do ai quản lí đây?
"Tạm thời tôi chưa muốn nói đến chuyện này. Chờ khi tôi an bài xong xuôi, tôi nhất định sẽ tới tìm cậu." Tần Lam hơi siết chặt cây bút trong tay, khẽ thở dài một tiếng rồi trả lời.
Hứa Khải biết nàng đang có ý tiễn khách. Đành đứng dậy gật đầu: "Tỷ tỷ, lần này tỷ đắc tội với cả Tửu Lâu Quán và Vương Gia... Lão hồ ly Vương Viện Kháng chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Em nghĩ tỷ tỷ nên tìm một chỗ để nhờ cậy, cũng như để chia sẻ khó khăn trước mắt."
Tần Lam gật đầu. Song cũng không nói gì thêm.
***
Nàng ngồi trước màn hình máy tính suy nghĩ đến xuất thần. Cuối cùng không nhịn được mà gọi: "Tô Thanh..."
Sau đó nàng mới nhận ra, Tô Thanh đã không còn nữa... Thư kí mới của nàng hiện tại tên Bùi Khả Nhi.
Tần Lam ép mình giấu đi sự bức bách trong lòng, mở miệng gọi: "Thư kí Bùi."
Bùi Khả Nhi lập tức mở cửa, sau đó cung kính nói: "Chủ tịch có gì phân phó?"
"Tới phòng kế toán nói trưởng phòng Ngô tới đây gặp tôi."
Tần Lam ngẩng đầu nhìn Bùi Khả Nhi, lạnh lùng nói ra vài chữ.
Bùi Khả Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ gật đầu "dạ" một tiếng, sau đó lặng lẽ rời đi.
Tần Lam thở dài. Bùi Khả Nhi tác phong làm việc rất tốt... chỉ có điều vĩnh viễn không thể thay thế được Tô Thanh.
Nàng không giận Tô Thanh vì đã phản bội nàng, càng không giận Tô Thanh vì đã lạnh lùng chỉa súng vào người nàng... Bởi vì nàng sớm đã nhận ra Tô Thanh là người của Vương Viện Kháng, lão hồ ly đó nhân lúc nàng chân ướt chân ráo, gấp rút ngồi lên cương vị Chủ tịch của Chấn Hưng mà âm thầm xuống tay.
Khá khen cho sự nhẫn nại của lão.
Cha mẹ nàng năm đó chết dưới tay lão. Hôm nay nàng từ từ đoạt hết những người thân yêu bên cạnh lão. Nàng muốn lão phải nếm trải cảm giác đau đớn giống như nàng. Tốt nhất là lão nên chết vì đau đớn.
Vương Viện Khả - cánh tay đắc lực duy nhất của lão ở Vương gia, nay đã chết rồi.
Nàng từ nhỏ tới lớn đôi tay chưa từng dính máu, nàng cũng không muốn nhẫn tâm gϊếŧ người. Thế nhưng phàm những chuyện trên đời đều có luật nhân quả. Những gì nàng làm hôm nay đều do lão hồ ly Vương Viện Kháng khơi mào trước.
Hiện tại Tần gia chỉ còn mình nàng... Mà người duy nhất nàng đặt hết tâm tư, chỉ có duy nhất cô bé Ngô Cẩn Ngôn.
***
"Tần tổng."
Người đàn ông trung niên gõ cửa vài cái rồi tiến vào.
Tần Lam mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy pha trà, nhẹ giọng nói: "Bác Ngô, cứ gọi cháu là Tần Lam."
"Không được... như vậy có hơi..." Ngô Cẩn Nguyên xua xua tay. "Tôi vẫn nên gọi cô là Tần tổng."
Tần Lam thấy Ngô Cẩn Nguyên khó xử cũng thôi không ép buộc. Nàng đặt tách trà vừa pha xuống trước mặt ông, sau đó ngồi xuống phía đối diện, không xa không gần mỉm cười: "Thực ra hôm nay cháu tìm bác là muốn nhờ một chuyện."
"Tần tổng có gì cứ nói."
"Cháu muốn đưa Cẩn Ngôn - con gái của bác qua Mỹ du học."
Tần Lam vô cùng thẳng thắn đi vào vấn đề.
Ngô Cẩn Nguyên vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ vì sao Tần Lam lại biết tiểu Ngôn là con gái mình?
Lần trước Cẩn Ngôn có về nói chuyện, nói rằng hôm đó ở công ty va phải một lãnh đạo cấp cao...
Chẳng lẽ...
"Phải, cháu chính là người lần trước Cẩn Ngôn va vào." Tần Lam giống như đọc được suy nghĩ của Ngô Cẩn Nguyên, chậm rãi gật đầu khẳng định. "Thú thực, từ sau lần chạm mặt đó cháu đã để ý tới con gái bác. Giữa chúng cháu cũng xảy ra một số chuyện, thế nhưng cháu rất hài lòng về tác phong làm việc của Cẩn Ngôn. Bác Ngô, đào tạo một người tài không phải chuyện dễ. Mà Cẩn Ngôn lại vô cùng có năng lực, đứng trên lập trường là một hậu bối, cháu thỉnh cầu bác hãy giúp cháu."
Ngô Cẩn Nguyên rơi vào trầm mặc. Cẩn Ngôn là con gái duy nhất của ông. Nếu như để Cẩn Ngôn qua Mỹ du học, ông và bà nhà sẽ phải làm sao đây? Thế nhưng Tần Lam đã trực tiếp đưa ra đề nghị. Chắc chắn cũng sẽ che chắn cho con bé. Mà nếu được Tần Lam chống lưng, tiền đồ của Cẩn Ngôn nhất định sẽ vô cùng rộng mở.
"Tần tổng. Chuyện này cũng không thể nói bàn qua loa là qua loa được. Để tôi về thảo luận kĩ với mẹ của Cẩn Ngôn, sau đó sẽ đưa ra quyết định sau."
"Được. Hai ngày nữa hãy cho cháu câu trả lời."
Tần Lam không hề nhân nhượng, trực tiếp đưa ra con số hai ngày để Ngô Cẩn Nguyên chuẩn bị.
"À, còn thứ này nữa."
Tần Lam sực nhớ ra điều gì đó. Nàng đứng dậy lại gần bàn làm việc, mở ngăn kéo rồi lấy ra sấp tài liệu đưa cho Ngô Cẩn Nguyên.
"Bác Ngô, trước khi hoàn toàn đưa ra quyết định, bác nhất định phải xem thứ này."
***
Sau hai tháng, cuối cùng Khương Tử Tân cũng được xuất viện.
Ngô Cẩn Ngôn đẩy xe lăn đưa nàng tới quán cà phê. Cười nói: "Thế nào, mình chăm sóc Tiểu Tân Tân của cậu rất tốt phải không?"
"Ừ." Khương Tử Tân ánh mắt ngập tràn hạnh phúc gật đầu.
Hai tháng - khoảng thời gian nói dài không dài, nhưng ngắn cũng không phải ngắn. Nàng đã được Cẩn Ngôn hết lòng chăm sóc, cũng như được hưởng tất cả tình yêu của Cẩn Ngôn.
Chí ít thì người phụ nữ họ Tần đó không hề quấy rầy cuộc sống của hai người.
***
Ngô Cẩn Ngôn vừa giao ca xong thì điện thoại rung lên liên hồi.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Ngô Cẩn Ngôn nhận điện thoại. Mẹ nàng không thường gọi đến nóng cả máy như vậy, chắc chắn ở nhà đã xảy ra chuyện gấp.
"Đi về nhà ngay."
Bà Ngô giọng nói vô cùng tức giận. Tựa hồ chỉ cần Ngô Cẩn Ngôn hỏi thêm một câu nữa, chắc chắn bà sẽ lập tức bùng phát.
***
Ngô Cẩn Ngôn vừa mới đẩy cửa bước vào nhà thì một vật thể lạ đã bay tới trước mặt cô. Sau đó rơi tán loạn dưới chân.
"Ngô Cẩn Ngôn, bố mẹ không tiếc thứ gì hết mực nuông chiều cô. Đây là cách cô trả ơn bố mẹ sao?"
Bà Ngô vừa thấy con gái trở về liền tức giận đứng dậy chỉ tay vào mặt Ngô Cẩn Ngôn mà quát.
Ngô Cẩn Ngôn đầu óc rối bời cúi người nhặt những tờ giấy dưới chân lên xem. Sau đó ánh mắt dần tối lại...
Đây đều là số điểm thi tụt dốc không phanh của nàng. Còn có cả bản đánh dấu những ngày vắng mặt không lí do.
Ngô Cẩn Ngôn nuốt khan. Nhất thời không biết nói sao cho phải.
"Lập tức xin nghỉ làm ở quán cà phê. Chuẩn bị cho việc sang Mỹ du học."