Vệ sĩ bên cạnh Tần Lam đều là những tinh hoa bách chiến. Khi bọn họ phát hiện tình huống không ổn, lập tức rút súng lên cò.
Nhưng lần này, bọn họ kì thực đã hành động chậm một bước.
Một nòng súng đen ngòm chỉa thẳng vào trái tim Tần Lam. Chỉ cần người phụ nữ kia nhẹ nhàng bóp cò, trái tim của nàng sẽ lập tức nát bấy.
Người phụ nữ cầm súng là người mặc đồ công sở màu đen. Cũng là người khiến cho đám vệ sĩ nhất thời trở nên kinh ngạc.
Nếu như đây là một trường hợp khác, họ chắc chắn sẽ nghĩ hai cô gái này đang diễn kịch.
Nhưng không. Tô Thanh - tâm phúc duy nhất của Tần Lam. Người Tần Lam tin tưởng gần như tuyệt đối lại nhẫn tâm chỉa súng vào ngực nàng.
Cô ta bị điên rồi? Hay là đang bị kích động?
Thế nhưng giọng nói lạnh lùng của Tô Thanh tuyệt nhiên không phải đang đùa giỡn.
Đám vệ sĩ vô cùng rối loạn. Họ đã được đào tạo rất nhiều năm, làm việc chuyên nghiệp, bày binh bố trận đến độ một con muỗi cũng không thể tiếp cận chủ tịch.
Thế nhưng họ không ngờ, người ở ngay bên cạnh chủ tịch, cũng là người mà họ kính trọng gọi là "Tô Thanh tỷ tỷ", lại là một phản đồ.
"Tô Thanh, cô có biết mình đang làm gì không? Mau thả súng xuống."
A Thất - một trong số tám vệ sĩ quát lên.
A Thất và Tô Thanh không lạ gì nhau. Một người là đội trưởng đội vệ sĩ, một người là cánh tay đắc lực của chủ tịch. Nói theo cách cổ đại thì họ chính là tướng văn và tướng võ. Bình thường hai người làm việc với nhau rất nhiều. Tuy A Thất ít nói nhưng cũng có tình cảm với cô gái cực kỳ ưu tú trên các phương diện này, song anh đã nhiều lần thử dò xét nhưng vẫn không thấy cô gái này có phản ứng. Sau khi nhận ra hình như cả tâm tư của cô gái này đặt hết lên việc trợ giúp Chủ tịch, A Thất mới từ bỏ chút tình cảm này của mình.
Thế nhưng như thế không có nghĩa anh ta không quan tâm tới Tô Thanh.
Khi nhìn thấy Tô Thanh làm chuyện đại nghịch bất đạo, người giật mình kinh hãi nhất đương nhiên chính là A Thất.
"Cô có nghe thấy không? Hãy mau bỏ súng xuống. Cô bỏ súng xuống cho tôi." Bàn tay cầm súng của A Thất ướt đẫm mồ hôi, nòng súng chỉ thẳng vào đầu Tô Thanh, bàn tay anh nổi gân xanh, thở hổn hển, quát to. Bản thân là một vệ sĩ, bản thân là một đội trưởng đội vệ sĩ, anh có trách nhiệm bảo vệ chủ nhân Tần Lam không bị tổn hại. Thế nhưng nếu vì thế mà anh ta phải nổ súng với một cô gái, một phút trước còn là người một nhà như Tô Thanh.
A Thất thật sự rất đau khổ.
Dường như Tô Thanh không nghe thấy lời nói của A Thất, như không nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ kinh hãi bốn phía xung quanh. Tô Thanh vẫn giữ sự tĩnh táo, bình thản cầm súng chỉ thẳng vào vị trí trái tim của Tần Lam.
"Đây thực sự buồn cười chết đi được. Tần Lam, nghe nói cô là đệ nhất mỹ nữ trong giới thương nhân. Cũng là đệ nhất tài nữ, bình thường tính toán rất chu đáo, không sơ sót. Không chuyện gì có thể dấu được cô. Bất quá có phải lần này cô không tính được người cô tin tưởng nhất thật ra là một nội gián, phải không?"
Đàm Trác há miệng cười như muốn nghẹt thở.
Tĩnh lặng, kiêu ngạo, trầm mặc.
Đó là tất cả những gì người ta có thể thấy ở Tần Lam lúc này.
"Đây là chủ ý của Vương Viện Khả?"
Khi Tần Lam hỏi, nàng vẫn không quay người, sắc mặt vẫn như vậy nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu nàng đang chất vấn Tô Thanh.
"Không phải." Tô Thanh nói.
"Vậy ai?"
"Chẳng ai cả."
"Điều kiện của người đó là gì?"
"Cô."
Một người hỏi ngắn, một người trả lời gọn. Một người thản nhiên, một người vô tình.
Tần Lam dừng lại một chút. Sau đó tiếp tục hỏi: "Cô muốn gϊếŧ tôi?"
"Đây là mệnh lệnh tôi nhận được."
"Còn ai có thể đủ tư cách để ra lệnh cho cô?"
"Cô biết tôi sẽ không nói."
"Xem ra cô trung thành với ông ta hơn tôi nhiều."
Tô Thanh không trả lời.
"Lam Lam, tôi đã nói em nên đính hôn với tôi."
Vương Viện Khả bây giờ mới lên tiếng.
Tần Lam thậm chí còn không cả nhìn nàng.
"Bây giờ em nên lệnh cho thuộc hạ bỏ súng xuống và cút hết ra ngoài."
"Đã có người nào nói với cô chuyện này không?" Tần Lam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Vương Viện Khả hỏi.
"Chuyện gì?" Vương Viện Khả nghi hoặc.
"Nói cho cô biết cô rất ngu ngốc." Tần Lam đáp. "Tôi hạ lệnh cho người của tôi bỏ súng ra ngoài, để cho các người có thời gian và cơ hội gϊếŧ tôi sao?"
"Em biết tôi sẽ không gϊếŧ em." Vương Viện Khả thản nhiên nói.
Tần Lam cười nhạt: "A Thất, nếu như hôm nay tôi chết. Toàn bộ số tài sản tôi có được. Bao gồm hợp đồng khu thương mại Hoàn Cầu, tất cả đều đem quyên góp cho tôi."
"Tần Lam. Cô đừng bức người quá đáng." Đàm Trác tức giận quát lên một tiếng.
"Mặt khác, tôi đã chi ra một triệu USD để thuê hacker đánh sập toàn bộ hệ thống bảo mật của Vương Gia và Tửu Lâu Quán. Trước khi tới đây tôi đã nói với họ, nội trong vòng hai mươi tư giờ tới, nếu không có tin tức của tôi. Tất cả các tài liệu liên quan đến tham ô, hối lộ của cán bộ hai tập đoàn đều sẽ được chuyển thẳng tới cục cảnh sát."
Vừa lúc này thì điện thoại của Vương Viện Khả vang lên. Đầu dây bên kia hiện ra hai chữ Ông Nội.
Vương Viện Khả nhận điện thoại, sau đó sắc mặt hơi biến đổi. Nàng run run nói ra ba từ "con xin lỗi" rồi ngắt máy.
"Tần Lam." Vương Viện Khả gật gật đầu. "Ban đầu tôi còn tưởng hai chúng ta thực xứng là đối thủ. Nhưng thật không ngờ đầu óc của em... đã vượt quá xa tôi rồi."
"Em đi nước cờ đôi quá hay. Một mặt biết rõ Tô Thanh là người mà ông nội tôi gài vào Chấn Hưng, vậy mà vẫn kiên nhẫn giữ cô ta lại bên cạnh suốt 5 năm trời. Thậm chí còn giao cho cô ta những bản hợp đồng bí mật của công ty. Em làm như không biết, sau đó dẫn chúng tôi vào tròng... Đàm Trác và tôi... bại rồi."
"Tần Lam, cô thực sự không đồng ý giao bản hợp đồng khu thương mại Hoàn Cầu? Cô phải biết nếu hôm nay cô không giao nó ra..."
"Tôi sẽ chết đúng không?" Tần Lam cười, bình thản đối mặt với Đàm Trác."Tôi đã liên hệ với luật sư. Nếu như tôi chết, bản hợp đồng đó lập tức bị phong tỏa."
Người chết rồi, đồng nghĩa với việc chẳng thứ gì giữ lại được nữa.
"Tô Thanh, nổ súng." Vương Viện Khả đột nhiên nói. Nàng cảm nhận được tình hình có gì đó không ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn thì chính nàng cũng không biết.
Từ khi Vương Viện Khả nhìn thấy Tần Lam, nàng vẫn có cảm giác nguy hiểm. Hình như có một quái vật nguy hiểm ở bốn phí xung quanh đang giương mắt hổ nhìn nàng chằm chằm.
Cảm giác đó rất cổ quái. Theo lý mà nói phía nàng và Đàm Trác mới là con quái vật mang theo hơi thở khủng khϊếp và cái chết khiến người ta kinh hãi mới đúng chứ?
***
Tô Thanh nhìn Tần Lam, chần chừ.
"Tô Thanh, nổ súng." Một lần nữa Vương Viện Khả hô to: "Đừng quên nhiệm vụ của cô."
Sắc mặt Tô Thanh tái nhợt như tờ giấy trắng.
Trong đầu Tô Thanh xuất hiện một gương mặt già nua rồi cô ta hạ quyết tâm.
Đoàng.
Chủ tịch, không cần lo lắng.
"Tô Thanh..."
"Không..."
Đó là âm thanh của cò súng. Nhưng người ngã xuống không phải Tần Lam, mà là Tô Thanh.
Máu của Tô Thanh bắn lên khuôn mặt nàng...
Tô Thanh ngã xuống.
A Thất đau đớn hét lên.
A Cửu nhanh chóng lớn tiếng: "Bảo vệ tiểu thư."
Sau đó là tiếng chi viện của nàng tới giải cứu.
Nàng an toàn thoát khỏi vòng vây của Đàm Trác và Vương Viện Khả.
Nhưng nàng mất Tô Thanh rồi.
***
Tần Lam ra khỏi nhà hoang, lạnh lùng hạ lệnh: "Gϊếŧ toàn bộ."
Lời vừa dứt, tiếng súng nổ lập tức vang lên liên hồi. Một mình Tần gia thảm sát người của Tửu Lâu Quán và Vương Gia.
Nàng biết lần này mình đã tạo lên một trận đại phong ba. Nàng đắc tội với hai gia tộc lớn trong giới thương trường.
Hôm đó, nàng đã gϊếŧ chủ nhân của Tửu Lâu Quán, và cháu gái của lão hồ ly Vương Viện Kháng!