CHƯƠNG 64
Từ Tử Nham vuốt cằm suy tư một hồi, quay đầu lại hỏi: "Chúng ta đã từng đắc tội hắn à?"
Từ Tử Dung nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Đúng vậy, vốn dĩ là không ấn tượng, thời điểm sát hạch lúc trước, các sư huynh đều là mang theo mặt nạ bảo hộ, y sao có thể nhận ra được. Đối phương bị y treo lên cây, sau đó lại bị quẳng xuống là Hắc y nhân đó cơ mà? ╮(╯_╰)╭
Từ Tử Dung tỏ ý, bản thân hoàn toàn không biết gã là ai, thì sao có khả năng đắc tội gã chứ.
Từ Tử Nham à một tiếng, anh cũng không nhớ nổi bản thân có đắc tội vị sư huynh này, khả năng duy nhất chính là đã đυ.ng độ trong lúc sát hạch nội môn, nhưng anh nhớ rõ người lúc trước mình tập kích bên bờ sông, hẳn phải là sư tỷ...... chứ nhỉ?
Bỏ đi, mặc kệ, nếu vị sư huynh này chẳng hề muốn gặp mình, thì cùng lắm cách người ta xa một chút, không tất yếu phải đi chuốc thêm cái ghét vào mình.
"Từ Tử Nham." Lặc Hổ sau khi nhìn thấy Từ Tử Nham, liền sải bước tiến tới.
Hắn luôn luôn trầm mặc kiệm lời tại Lưu Quang Tông không bất cứ bằng hữu gì. Có lẽ là bởi vì thân phận man tộc tây bắc của hắn có phần đặc thù, hơn nữa diện mạo y phục hắn đều mang theo phong vị man tộc nồng đậm, khiến hắn ở Lưu Quang Tông hơi có chút không ăn khớp.
"Hey, Lặc Hổ, đã lâu không gặp." Quan hệ của Từ Tử Nham cùng Lặc Hổ rất tốt, dẫu Lặc Hổ không ưa nói chuyện, song Từ Tử Nham lại biết hắn là loại bản tính không thích dùng ngôn ngữ biểu đạt, mà là trực tiếp hành động.
Làm bằng hữu cùng người như thế, là một chuyện phi thường khiến người dễ chịu.
Lặc Hổ trầm mặc gật gật đầu, hắn là chân chính quán triệt bốn chữ kiệm lời như vàng này —— đương nhiên, cũng có khả năng là vì nguyên do hắn đối với ngôn ngữ Trung Nguyên không quá thuần thục.......
Từ Tử Dung im lặng đứng sau lưng Từ Tử Nham, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
Đại đa số thời điểm, y đối với người khác ngoại trừ ca ca đều bảo trì thái độ như vậy, Lặc Hổ cũng chẳng để bụng, chỉ gật gật đầu với y.
Từ Tử Dung yên lặng xiết nắm tay, y không thích Lặc Hổ này, đối phương thoạt nhìn bộ dáng ngu si ngốc nghếch, nhưng một chút cũng không ngốc. Hơn nữa cũng không biết vì cái gì, hắn vô cớ chặn đầu ca ca, thế nhưng lại trở thành bằng hữu rất tốt của ca ca.
Từ Tử Dung đối với chuyện này bảo trì sự khắc chế nhất định, y đương nhiên muốn độc chiếm ca ca, thậm chí giấu kín hắn đi không cho ai nhìn thấy, song y cũng biết mình căn bản không thể làm được điều này.
Nếu làm không được, vậy chỉ có thể nhẫn nại, may sao hiện tại trong lòng ca ca y thủy chung chiếm địa vị quan trọng nhất, cũng chính bởi vậy, y mới có thể miễn cưỡng dung thứ, cho những người này đứng bên cạnh ca ca.
"Đi chung chứ?" Lặc Hổ hỏi Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham nghĩ nghĩ, gật gật đầu đồng ý.
Nếu tất cả mọi người là đồng môn, tập trung một chỗ chung quy an toàn hơn một ít, tuy rằng Thanh linh bí cảnh này có phần an toàn, song đó cũng chỉ là tương đối. Cũng giống như trong cửa chùa Lưu Quang Tông, đại đa số địa phương cũng không có gì nguy hiểm, nhưng những chỗ như Tàng kinh các, Tàng bảo các thậm chí Kỳ lân tháp, nói là sát khí từng bước cũng không quá.
"Tử Nham." Vệ Kình thần thái cao ngạo tiêu sái tiến lại, trong lòng có chút bất mãn đối với Từ Tử Nham.
Là bằng hữu được Vệ Kình hắn chấp thuận, hắn thế nhưng chẳng chủ động tới gần mình, mà lại tụ tập gần gũi với tên man di kia như vậy, quả thực là quá đáng.
Từ Tử Nham mỗi lần chứng kiến bộ dáng thần thái cao ngạo kia của Vệ Kình liền có cảm giác nhức răng dày đặc. Lại nói cái thứ hùng hài tử này đến tột cùng là được giáo dục ra thế nào chứ? Loại ánh mắt cao ngạo này thật sự là rất gợi đòn.......
Nếu hắn là đệ đệ của anh, anh sớm đã chỉnh đốn rồi, đối xử với người không lễ phép như vậy, mông phải đánh cho sưng phồng lên.
Lúc này Từ Tử Nham liền lựa chọn bỏ qua, hiện tại trong thân thể này, anh kỳ thật so với Vệ Kình còn nhỏ hơn một tuổi đây......
Vệ Kình sau khi đi tới cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt như nhìn giun dế nhìn Lặc Hổ.
Lặc Hổ nhíu nhíu mày, sư phụ của hắn Vệ Ưng cũng là người của Vệ gia, nhưng sư phụ dù sao cũng mang tính cách tôn sư, lại còn có vống liếng để kiêu ngạo, còn tên tiểu tử kia là thế nào đây? Ánh mắt kinh thường này, là muốn đánh nhau phải không?
"Hừ!" Vệ Kình hừ lạnh một tiếng, đem tầm mắt từ trên người Lặc Hổ chuyển dời đến chỗ Từ Tử Nham.
Hắn vốn dĩ chẳng coi Lặc Hổ ra gì, một tên man di phương bắc, thì liệu có bản lĩnh gì đây? Thế nhưng lại dám cùng Từ Tử Nham xưng huynh gọi đệ, quả thực không biết tự lượng sức mình.
Vệ Kình đối với chuyện Từ Tử Nham cùng người như thế trở thành bằng hữu phi thường bất mãn.
Dưới mắt hắn, thực lực của Từ Tử Nham cùng với hắn là tương đương nhau, như vậy lựa chọn bằng hữu chí ít cũng phải gắng gượng chọn người ngang thưng với mình. Cho dù là có người muốn theo đuôi hắn, cũng chẳng thể không kiêng cữ* mà tùy tiện tiếp nhận, đặc biệt loại mọi rợ tây bắc, trên thân bọn họ ngay cả linh căn cũng ít đến thảm thương, tương lai còn có thể phát triển được gì đây!
*Nguyên văn: 荤素不忌 ( huân tố bất kị): Huân tố là để chỉ những món có chất tanh (còn gọi là đồ mặn).
Chán ghét thoáng liếc Lặc Hổ, Vệ Kình liền ngay cả trang phục của đối phương cũng rất không vừa mắt, tuy nói trong Lưu Quang Tông bốn mùa như xuân, nhưng Lặc Hổ lại vẫn bảo trì tập quán mặc da thú của vùng tây bắc.
Nếu chỉ là mặc da thú y còn chưa tính, lại còn khoe ngực lộ hàng, quả thực là vô sỉ!
"Muốn đánh nhau hả?" Lặc Hổ bị tầm mắt Vệ Kình chọc giận, trừng lớn mắt nói. Man tộc tây bắc vốn là là phần tử hiếu chiến, bằng không sẽ chẳng thể trở thành lực lượng chủ chốt chống đỡ yêu tu.
Nếu là bị người dùng ánh mắt trắng trợn như thế mà còn im lặng không lên tiếng, thì man tộc cũng đã không được gọi là man tộc rồi.
Đuôi lông mày Vệ Kình hơi nhướn lên, ngạo nghễ liếc Lặc Hổ, đầy mặt khinh thường. Động thủ cùng chúng nhân, quả thực là làm nhục thân phận của hắn.
Lặc Hổ khẽ cau mày, nâng tay liền đánh một quyền.
Vệ Kình chẳng ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, chưa kịp đề phòng, chỉ kịp tung ra một tầng linh khí bảo hộ mỏng manh.
Ầm một tiếng, khiên linh khí bị nắm đấm của Lặc Hổ đập nát, nắm tay lớn tựa niêu đất hung hăng nện lên mắt Vệ Kình, để lại một vành mắt đen thui cực đại.
Cả quảng trường nháy mắt yên lặng, tầm mắt mọi người đều tập trung vào người Vệ Kình.
Mang theo một vành mắt đen, Vệ Kình giận dữ đến mặt mũi vặn vẹo, nhất thời không cảnh giác thế nhưng bị tên man tộc tập kích, đều quả thực là mối nhục cực đại!!
Trên tay hắn bấm pháp quyết, một đạo hỏa long đỏ sậm bổ nhào về phía Lặc Hổ, thần sắc Lặc Hổ không thay đổi, từ sau lưng rút ra một thanh loan đao, vận chuyển linh lực trong cơ thể mình, hung hăng chém về phía hỏa long.
Hai người đánh nhau khiến cho một vài đệ tử xung quanh kinh hô, trong Lưu Quang Tông cấm đồng môn tư đấu, hai người này hẳn là điên rồi, thế nhưng lại động thủ ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Từ Tử Nham trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người nói đánh là liền đánh luôn, tức thì trong lòng khẩn trương.
Mắt thấy tu sĩ tiên phong sắp đến, nếu là bị người phát hiện hai người bọn họ dám tư đấu, khẳng định bọn họ sẽ phải ăn trái đắng.
"Hai đồ ngốc này!" Từ Tử Nham thầm mắng một tiếng, vội vàng rút trường cung, một mũi Lôi linh tiễn bắn tới. Vị trí anh bắn tới vừa vặn là điểm pháp thuật hai người sắp va chạm, đạo lôi quang ầm ầm nổ vang, chẳng những phá hủy hỏa long Vệ Kình thả ra, mà sóng khí bùng nổ thiếu chút nữa thổi Lặc Hổ ngã lộn nhào.
"Hai người các ngươi! Dừng tay!" Từ Tử Nham nghiến răng nghiến lợi xông tới, hung hăng gõ lên đầu hai người kia mỗi người một cái.
Hai đứa trẻ ranh, thực không khiến cho người ta bớt lo!
Từ Tử Nham ảo não nghĩ, sau đó đồng thời giận dữ trừng hai người bọn họ: "Đệ tử trong chùa cấm chỉ tư đấu, hai người các ngươi là sống quá sung sướиɠ rồi, muốn cảm thụ một chút cảm giác bị phạt phải không!"
Vệ Kình chống vành mắt đen, căm tức nhìn Lặc Hổ, nếu không phải tên hỗn đản này động thủ trước, hắn sao có khả năng xuất chiêu chứ.
Bộ dáng Lặc Hổ cũng thê thảm, dù sao hắn là dùng vũ khí để chống đỡ pháp thuật của Vệ Kình, lại thêm tu vi của hắn không bằng Vệ Kình, vừa rồi hỏa long kia nếu không phải có Từ Tử Nham ra tay can thiệp, tuyệt đối sẽ không vẻn vẹn chỉ thiêu trụi một ít tóc cùng lông mày của hắn.
Hai người nhếch nhác vô cùng căm tức nhìn nhau, Từ Tử Nham cực độ đau đầu. Nguyên bản còn tưởng rằng Lặc Hổ là đứa trẻ hiểu chuyện, nào ngờ cũng vẫn là một đứa hùng hài từ.
Chẳng lẽ anh xuyên qua đến thế giới này, chính là để dạy dỗ đám hùng hài tử này sao!!
"Ca ca, đừng nóng giận." Từ Tử Dung kéo ống tay áo Từ Tử Nham, ôn nhu nói.
Mới nãy chứng kiến Lặc Hổ cùng Vệ Kình đánh lộn, y thập phần cao hứng, bởi vì hai người này không ngoại lệ đều chia sẻ sự chú ý của ca ca. Với y mà nói, hai người bọn họ đều là kẻ địch.
Hai kẻ địch đánh nhau, y hiển nhiên thực vui vẻ, trên thực tế, giả sử hai người bọn họ có thể đồng quy vu tận thì lại tốt hơn nữa.
Đáng tiếc nguyên bản tâm tình cực tốt tại một khắc chứng kiến Từ Tử Nham ra tay ngăn cản bọn họ đã triệt để tan biến mất tăm tích.
Y hơi hơi ngưng mắt, ở trong lòng đánh giá địa vị của hai người bọn họ trong lòng ca ca có phải đã được thăng cấp hay không, nếu như uy hϊếp từ bọn họ quá lớn, y cũng không ngại trộm tiêu diệt sạch cả đôi đâu.
Dù sao chuyện ngoài ý muốn tại Tu Chân Giới nhiều như vậy, một hai tu sĩ Trúc cơ thất thế quả thực chuyện hết sức bình thường.
Nhìn thấy ca ca vì bọn họ nhíu mày, tâm tình Từ Tử Dung lại càng không thoải mái. May sao y có thể từ biểu tình của Từ Tử Nham phân tích ra anh giờ phút này cũng không cao hứng, liền không ngừng tiến đến thể hiện bản thân.
Nghe được Từ Tử Dung dịu dàng an ủi mình, trong lòng Từ Tử Nham tức thì sảng khoái vô cùng. Quả nhiên, Vệ Kình cùng Lặc Hổ hư đốn như vậy, khẳng định là bởi vì bọn họ không có một ca ca tốt như ta vậy!!
Ánh mắt dương dương tự mãn của Từ Tử Nham bị Từ Tử Dung nhìn vào trong mắt, trong con ngươi y lóe lên một thoáng vui mừng, ôn nhu xoa dịu nói: "Ca ca, hai người bọn họ muốn đánh thì cứ để đánh đi, dù sao lát nữa sẽ có sư thúc dẫn đội đến đây, chứng kiến hai người bọn họ đánh nhau lợi hại như vậy, nói không chừng trực tiếp liền cấm bọn họ đi Thanh linh bí cảnh coi như là cho bọn họ một lần giáo huấn."
Lặc Hổ cùng Vệ Kình nghe vậy tức khắc nghiêm nghị, cơ hội đi Thanh linh bí cảnh tuyệt không thể để lỡ. Hiện tại bọn họ không biết dẫn đội là vị sư thúc nào, nếu thật sự là một vị sư thúc cứng nhắc bảo thủ, nói không chừng thật sự có thể bởi vì một trận đánh này của bọn họ mà tước đi mất cơ hội đi Thanh linh bí cảnh.
Hai người liếc nhìn nhau, sau khi trao đổi một ánh mắt tức tối, đồng lòng thu tay, bắt đầu chỉnh trang bản thân, tranh thủ trước khi sư thúc tiên phong đến đây chỉnh trang cho sạch sẽ.
Từ Tử Nham thấy hai người không còn gắt gao đấu mắt như chọi trâu nữa, trong lòng cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng cả hai đều là hùng hài tử, nhưng cũng không phải hư đốn triệt để.
Cơ hội đi đến Thanh linh bí cảnh khó giành biết bao nhiêu, anh đã từng nghe sư phụ nói qua, nếu bọn họ thật sự bởi vì nhất thời giận dữ mà bỏ lỡ, thì thật quá đáng tiếc.
May mắn trước khi sư thúc dẫn đội đến nơi, hai người cuối cùng đã chỉnh trang bản thân gọn gàng. Vành mắt đen của Vệ Kình sau khi thoa một tầng dược cao, rất nhanh liền biến mất, mà Lặc Hổ cũng cắt sạch đi phần tóc bị cháy sém, chỉ để lại một tầng hơi mỏng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai da...... Tôi cam đoan, chương kế tiếp nhất định sẽ để bọn họ tiến vào bí cảnh........