CHƯƠNG 58
Ánh mắt Từ Tử Dung phút chốc xiết chặt, mục quang tựa như mũi tên vùn vụt bắn về phía La Đại Cước.
La Đại Cước dường như chẳng chút ý thức bản thân vừa mới đạp bay cửa chính nhà người ta, tùy tiện tiêu sái đến bên giường, dùng sức chen chúc, dồn Từ Tử Dung qua một bên, đoạn vỗ bả vai Từ Tử Nham: "Đồ đệ ngốc, đạo kiếp lôi thứ nhất bên trong lôi kiếp trận cảm giác thế nào hả?"
Trên mặt Từ Tử Nham tối sầm, biểu tình của Từ Tử Dung cũng trở nên rất khó coi.
Vị sư phụ này của bọn họ thật sự là chẳng biết cái gì nên nói cái gì không, vô luận là Từ Tử Nham hay Từ Tử Dung, đều chính vì sự kiện này mà đang sầu não, ấy vậy mà gã lại cố tình muốn nhắc tới đề tài này.
"Sao hả? Con không phải là ngay cả đạo kiếp lôi thứ nhất cũng không chịu đựng nổi đấy chứ?" La Đại Cước đầy kinh ngạc hỏi.
Phát giác thần tình trên mặt La Đại Cước không giống đang giở trò, Từ Tử Nham nhất thời có điểm chột dạ, chẳng lẽ Lôi kiếp trận này thật sự không có khó như vậy? Chính là bản thân không tìm được bí quyết ư?
"Ca ca đã hôn mê ba ngày trong tĩnh thất." Từ Tử Dung lạnh giọng nói, mục quang lạnh như băng nhìn về phía La Đại Cước, tựa hồ đang đợi gã giải thích.
"Ba ngày? Không tồi, thành tích lần đầu cũng tính là tạm ổn." La Đại Cước xoa xoa mấy sợi râu lún phún trên cằm, gật gù đắc ý nói.
Từ Tử Dung nhất thời nổi cáu, hôn mê ba ngày mà thành tích không tồi? ? Đạo lôi thứ nhất đã hôn mê lâu như vậy, nếu tiếp tục kéo dài, chẳng phải là muốn đánh ca ca thành mảnh vụn sao?
Y kiếp trước tuy là Ma tu, song mạng người trên tay cũng không nhiều, ngoại trừ Từ gia bị y tuyệt diệt, cũng chỉ có những kẻ thèm khát nhan sắc mang ý đồ xấu xa chết trên tay y. Nhưng dù như vậy, lôi kiếp lên Kim đan của y cũng thiếu chút nữa lấy mất nửa mạng, nếu không phải y đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, lại thêm địa điểm độ kiếp thực bí ẩn, cho dù không bị lôi kiếp chém thành tro bụi, thì sau khi bị trọng thương, cũng đã bị chết trên tay những tu sĩ xưng là chính đạo kia rồi.
Uy lực lôi kiếp người bình thường há có thể chịu đựng được? Lôi kiếp trận này tuy rằng chỉ là mô phỏng, nhưng uy lực cũng không thể khinh thường, La Đại Cước đây là muốn tống ca ca vào chỗ chết sao?
Mục quang Từ Tử Dung nhìn về phía La Đại Cước đã gợn đầy sát ý, La Đại Cước tin tưởng, giả như tiểu tử này hiện tại đánh thắng được gã, khẳng định hận không thể lập tức xông đến tiêu diệt gã.
Bất quá... Ôi chao cảm giác khi dễ đồ đệ sao lại sướиɠ thế này chứ? So với đồ đệ ngoan ngoãn, cảm giác thành tựu khi dễ nghiệt đồ này phải nói là không thể cân đo đong đếm*.
*Nguyên văn: 爆表 ( bạo biểu): Có bạn nào đọc Dragonball, nhớ cái đoạn đám Saiyan xuống trái đất, đứa nào cũng đeo một cái đồng hồ đo trị số sức mạnh trên mắt không. Cái từ "bạo biểu" này chính là lấy nguồn gốc từ sự kiện khi trị số sức mạnh quá cao thì cái đồng hồ đó sẽ nổ tung.
Chứng kiến bộ dạng giận dữ muốn chết song bởi vì đánh không lại gã mà chỉ có thể nín nhịn của đối phương kia, La Đại Cước liền cảm thấy một trận khoan khoái sung sướиɠ, dường như cổ bình Nguyên anh hậu kỳ cũng liền có vài phần nới rộng.
Cố ý giả bộ như không phát hiện ánh mắt gϊếŧ người của Từ Tử Dung, La Đại Cước đầy mặt tán dương nhìn Từ Tử Nham: "Không tồi, rất có tiềm lực. Nhớ tới trước đây thời điểm một vị sư huynh của ta luyện tập Tàng lôi, cũng có chủ ý trộm từ Lôi kiếp trận, bất quá hắn còn thảm hơn so với con, hắn chính là ước chừng hôn mê non nửa năm mới tỉnh lại đó."
Mặt Từ Tử Nham không chút thay đổi nhìn La Đại Cước, sư phụ người nói lời này thật là đang khích lệ con sao? Chính là vì cái gì con nghe xong lại rất muốn đánh người thế này?
Tựa hồ là phát hiện bản thân lỡ lời, La Đại Cước vội vàng cười ha ha: "Aha ha ha..... Sư phụ không phải là vô trách nhiệm với con, bất quá tính khí vị sư huynh kia của ta có phần kiêu ngạo, thời điểm hắn lần đầu tiên đi tiếp xúc Lôi kiếp trận, mới có tu vi Luyện khí cấp năm. Ta nghĩ con đã Luyện khí đại viên mãn, khẳng định sẽ không thê thảm như vậy."
Từ Tử Nham triệt để cạn lời để nói, Lôi kiếp trận chuẩn bị cho tu sĩ Ngưng mạch kỳ, một tu sĩ Luyện khí cấp năm lại đi khiêu chiến, đầu óc vị sư huynh kia của sư phụ thật sự là bình thường đấy chứ?
La Đại Cước cũng không để ý tới sự ngờ vực của Từ Tử Nham gã cẩn thận hỏi một lượt tiến trình Từ Tử Nham bị sét đánh, sau đó lại suy tính một phen.
Kỳ thật La Đại Cước cũng không phải vô trách nhiệm, cuốn Tàng lôi công pháp là một loại công pháp cực kỳ cao cấp của Lưu Quang Tông, uy lực của nó vô cùng lớn, nhưng lại có yêu cầu cực cao đối với thể chất. Nếu không phải Từ Tử Nham vừa vặn là lôi linh căn, hơn nữa thể chất cũng phi thường cường tráng, La Đại Cước khẳng định sẽ không đề nghị anh tu luyện cuốn công pháp kia.
Hơn nữa cuốn công pháp còn có thể trở thành đòn sát thủ của Từ Tử Nham, bởi Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham là đem linh lực trong cơ thể ngưng tụ thành hình dạng mũi tên. Nếu như anh có thể luyện Tàng lôi đến cảnh giới cao nhất, như vậy anh hoàn toàn có thể đem thần lôi trong cơ thể hóa thành Lôi linh tiễn bắn ra.
Linh lực thông thường tuyệt đối không thể so sánh nổi cùng uy lực thần lôi, đối phương nếu đã quen uy lực của Lôi linh tiễn bình thường, khi gặp phải Lôi linh tiễn do thần lôi biến hóa thành, khẳng định sẽ bị bất ngờ. La Đại Cước thậm chí dám nói, dùng Lôi linh tiễn hình thành từ thần lôi, nói không chừng có thể khiến những tu sĩ cao hơn anh một bậc đều phải chịu thua kém.
Kết hợp kinh nghiệm cảm nhận của Từ Tử Nham, La Đại Cước thêm vào trong kết quả suy tính của mình, rất nhanh, gã liền đưa ra một phương pháp chuyên biệt dùng để chống đỡ kiếp lôi.
Loại phương pháp này nếu vận dụng tốt, hoàn toàn có thể dùng tu vi Luyện khí kỳ miễn cưỡng chống chọi lại sự công kích của lôi kiếp, bất quá cũng chỉ giới hạn với người mang thể chất lôi linh căn như Từ Tử Nham là có thể làm được.
Có thể nói, loại phương pháp này chính là La Đại Cước đặc biệt sáng tạo ra vì Từ Tử Nham, ngoại trừ anh, bất luận kẻ nào khác cũng không phù hợp.
Tuy rằng nội tâm cực độ bất mãn đối với La Đại Cước, nhưng Từ Tử Dung cũng không cắt ngang cuộc thảo luận giữa đối phương cùng Từ Tử Nham.
Ngoại trừ chút phẫn nộ còn lại từ ban đầu, lát sau Từ Tử Dung cũng không kiềm được nghe đến mê mẩn.
Huyết ma kiếp trước sở hữu một thân tu vi Nguyên anh kỳ, song các phương diện kinh nghiệm cùng từng trải lại kém La Vân đại quân xa không chỉ một con phố. Tại thời điểm La Đại Cước giảng giải cho Từ Tử Nham, Từ Tử Dung cũng bất tri bất giác chiếm được lợi ích cực đại.
Càng nghe, nội tâm Từ Tử Dung càng thêm sửng sốt, thời điểm La Đại Cước giảng giải cho Từ Tử Nham phương thức sử dụng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, phi thường rõ ràng, ngay cả y cũng thu hoạch được không ít.
La Đại Cước này rốt cuộc là ......
Từ Tử Dung thoáng hiện lên một nét nghi hoặc, sự kiêng dè đối với La Đại Cước cũng càng thêm sâu.
***
Từ sau lúc La Đại Cước đặc biệt vì Từ Tử Nham sáng tạo ra một bộ thần công 'Ai lôi phách' độc đáo, anh liền bắt đầu kiếp tu luyện bi ai.
Tiến vào Lôi kiếp trận —— bị sét đánh —— hôn mê —— tỉnh lại —— dưỡng thương —— tiếp tục bị sét đánh
Thông qua quá trình không ngừng lặp lại như vậy, anh thực kinh hỉ phát hiện, sau khi bản thân bị kiếp lôi đánh trúng, thời gian hôn mê càng ngày càng rút ngắn.
Tại ngày thứ mười bảy, anh rốt cục cũng thanh tỉnh chống chọi qua đạo kiếp lôi thứ nhất, một hồi hoan hỉ qua đi, anh lại bắt đầu lặp lại quá trình như vậy.
Từ Tử Dung dẫu phi thường thương xót ca ca mỗi ngày phải chịu đựng tra tấn như vậy, nhưng y cũng biết, tại Tu Chân Giới này, không có thực lực là tuyệt đối không xong.
Bởi vậy, y chính là yên lặng xử lý hết thảy vì ca ca, tất cả nhiệm vụ La Đại Cước giao xuống y đều một mình gánh vác. Dù sao với y mà nói, tu luyện bất quá là tích lũy linh lực, sở hữu kí ức kiếp trước, căn bản không có bất cứ nút thắt cổ bình gì, chỉ cần tu vi tới, y liền bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Suốt thời gian nửa năm, Từ Tử Nham đã trải qua mấy lần nguy hiểm, cuối cùng là thành công —— trộm được một tia Thanh tiêu thần lôi. _(:з" ∠)_
Nhìn lôi quang sắc xanh dạo chơi qua lại trong lòng bàn tay mình như du long, Từ Tử Nham có loại xúc động lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác mỗi ngày bị sét đánh. Ai! Hiểu! Được! Đây!
Hiện giờ anh nhìn thấy sét đánh dưới mưa đều có kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn xông về phía lôi quang nghênh đón.......
"Không tồi, thời gian nửa năm đã liền lấy được, phi thường không tồi." La Đại Cước nhìn tia lôi quang phục tùng dạo chơi trên ngón tay Từ Tử Nham, trên mặt lộ nét khen ngợi.
Lúc trước gã định ra kế hoạch này cho Từ Tử Nham, trong đó cũng có không ít phần mạo hiểm, chính là lợi ích của công pháp Tàng lôi đối với Từ Tử Nham không chỉ vẻn vẹn chỉ có Thanh tiêu thần lôi này, mà theo tu vi nâng cao, lôi linh căn của anh dưới sự rèn luyện Tàng lôi công pháp sẽ càng lúc càng hoàn mỹ. Thậm chí ngay tại thời điểm Phi thăng, cũng có tỷ lệ nhất định thôn tính lôi kiếp Phi thăng!
Đương nhiên, loại tỷ lệ này nhỏ đến khó tin, bất quá sức đề kháng đối với lôi kiếp của thân thể anh lại càng thêm rành mạch.
Có lẽ bản thân Từ Tử Nham cũng biết chỗ kỳ diệu của Tàng lôi, cho nên mới chịu khó như vậy, thế nhưng trong thời gian nửa năm ngắn ngủi liền tu luyện thành công tầng thứ nhất. Hơn nữa đạo thần lôi thứ nhất anh hấp thụ lại là Thanh tiêu thần lôi chuẩn mực, điều này không khác gì đã xây dựng nền móng phi thường kiên cố cho anh.
Trải qua nửa năm nỗ lực, Từ Tử Nham nắm giữ phần thưởng Thanh tiêu thần lôi, mà Từ Tử Dung thì lại phi thường săn sóc thông qua các đủ loại việc vặt, bồi hoàn hết phần cống hiến môn phái Từ Tử Nham thiếu nợ lúc trước......
Đối với chuyện này, Từ Tử Nham áy náy thật lâu, Từ Tử Dung lại nói với anh, y thông qua những việc vặt vãnh này đạt được sự tôi luyện, lại thêm một lần ngộ đạo, hiện giờ đã muốn thăng tu vi Luyện khí đại viên mãn rồi.
Bởi hai người huynh đệ bọn họ đều đã muốn đạt đến yêu cầu Trúc cơ, dựa theo quy định, có thể xin môn phái Trúc cơ đan, nhưng La Đại Cước lại không tán thành cho hai người bọn họ sử dụng.
Trong mắt gã, vô luận là Từ Tử Nham hay Từ Tử Dung, đều là hạng thiên phú xuất chúng, Trúc cơ nho nhỏ sao có khả năng ngăn được bọn họ. So với dùng Trúc cơ đan, lợi dụng cơ hội tiến vào Kỳ lân tháp xông thẳng vào Trúc cơ, giả sử không sử dụng Trúc cơ đan mà thăng Trúc cơ thành công, như vậy thành tựu tương lai của bọn họ lại càng thêm không thể tưởng tượng.
Đối với đề nghị của La Đại Cước, huynh đệ Từ gia đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Từ Tử Dung khỏi cần phải nói, nếu không phải sợ quá mức gây chú ý, y đã sớm lên Trúc cơ. Mà Từ Tử Nham cũng muốn thử một chút, dẫu sao dù cho thất bại, còn có thể dùng Trúc cơ đan, chính là nếu ngay cả thử cũng không dám, anh là có chút không cam lòng.
Kỳ lân tháp tọa lạc tại sườn một ngọn núi của Lưu Quang Tông, tên ngọn núi này nguyên bản đã sớm bị quên lãng, nhưng bởi vì Kỳ lân tháp đặt tại chốn này, nên liền được gọi là Kỳ lân phong.
Độ cao của Kỳ lân phong không nhiều lắm, hai người Từ Tử Nham chỉ tốn thời gian rất ngắn liền đi tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi là một quảng trường làm từ một phiến đá, chính giữa là một tòa bảo tháp làm từ gỗ vẻn vẹn gồm bảy tầng.
Bảo tháp không cao nhưng uy nghiêm tột đỉnh, chỉ từ xa nhìn lại, liền có thể cảm giác được một luồng khí tức cổ xưa truyền đến từ bên trên.
Khí tức cổ xưa này rộng lớn khổng lồ, Từ Tử Nham thậm chí bất giác run rẩy, trong mắt cũng toát ra vài phần hoảng sợ.
Nghe nói Kỳ lân tháp này là sử dụng xương máu của một con thần thú kỳ lân đã chết mà đúc thành, không nghĩ tới thần thú kia lìa đời đã lâu như vậy, khí tức của nó lại vẫn còn mãnh liệt như cũ, làm cho anh cảm thấy kính sợ cực độ.
Biểu hiện của Từ Tử Dung không khác biệt lắm với Từ Tử Nham, cho dù y kiếp trước cũng từng tiếp xúc qua rất nhiều tu sĩ cấp sao, song không ai có thể mang đến cho y cảm giác chấn động sánh được với Kỳ lân tháp này.
Càng đừng nói Kỳ lân tháp này chỉ là vật chết, chỉ dựa vào đây cũng có thể tưởng tượng, thần thú lúc trước là có uy thế lớn đến bao nhiêu.