Chương 20
Mà cũng kỳ, cứ tưởng trở ngại lớn nhất là ông Năm nhưng ai ngờ lại là Hoàng. Cậu ấy nhất nhất không chịu cùng lên thành phố với cậu, không phải Hoàng không tha lỗi cho cậu, bằng chứng là bây giờ hai đứa lại đang nằm trong vòng tay nhau đu đưa ở cái võng quen thuộc.- Hoàng, cậu vẫn còn giận tui sao? – Thanh ảo não than thở hỏi.
- Không có, hết giận rồi. – Hoàng thành thật trả lời.
- Vậy sao không chịu sống chung với tui?
- Vợ chồng mới sống chung mà. – Hoàng cũng rất thành thật trả lời. – Tui với cậu không phải.
Thanh đẩy Hoàng một phát bật dậy, kéo Hoàng mặt đối mặt mình. Cậu trừng lớn hai con mắt.
- Tui với cậu là vợ chồng, không được nói không. Không cho phép cậu nói vậy.
- Không phải, chẳng phải vợ chồng là giống như trong phim lần trước cậu mang về cho tui coi đó. Cậu nói như vậy mà, nhớ không.
Thanh nghĩ nghĩ một hồi, nhớ cái phim đen cậu mang về cho Hoàng coi vốn muốn dạy Hoàng chuyện phòng the, cậu đã nói vợ chồng phải làm như vậy mới là vợ chồng.
- Nhớ...ớ!!!! – Thanh dài giọng trả lời. Không sao phản bác được.
- Tui với cậu đâu có làm giống như vậy đâu. Không phải vợ chồng, không cần sống chung.
Thanh lần này đúng là gậy ông đập lưng ông một phát chết ngắc. Cậu thực không biết nên khóc hay nên cười. Nói gì với Hoàng đây, cậu từng mừng rỡ vì chưa có quan hệ thể xác với Hoàng và bây giờ cậu vô cùng hối hận khi đã từng mừng vì điều đó.
Đang ảo não bỗng Hoàng lên tiếng:
- …Nhưng… cậu với cái cậu đó là vợ chồng rồi phải không? Tui mỗi lần đọc tới câu đó đều đau, thì ra cậu thân với người khác hơn tui nhiều lắm.
- Không có, không có tui không có. – Thanh vội vội vàng vàng thanh minh.
- Không có? Cậu viết rõ ràng, tui không học cao nhưng đọc chữ đâu có trật – Hoàng cau mày, nếu mấy lá thư không bị đốt hết thì cậu sẽ mang ra làm chứng.
Thanh cuống cả lên khi Hoàng bắt bẻ cậu một cách vô cùng chặt chẽ không có đường cho cậu thoát. Hoàng còn đau lòng vì nghĩ cậu thân mật với ai khác chứ không phải Hoàng. Vì vậy mà Hoàng sợ cậu sẽ lần nữa không thương Hoàng.
Trong cái khó ló cái khôn, du học mấy năm chỉ xài có lúc này. Một tia sáng cứu mạng xẹt qua đầu Thanh.
- Hoàng! Hoàng! Cậu cũng nói là tui nói “hai chúng ta là vợ chồng” dù chúng ta chứa có làm chuyện đó, chuyện giống trong phim đó.
Hoàng mất vài giây để tiếp thu ý Thanh muốn nói. Cậu gật đầu xác nhận.
- Tui nói hai đứa mình là vợ chồng nhưng hai đứa mình chưa có thân nhau như “vợ chồng” đúng không? Cho nên khi tui nói “tui với cái người kia là vợ chồng” nhưng tui cũng không có thân như “trong phim” đâu.
Hoàng lại mất mấy giây để xử lý thông tin Thanh đưa cho cậu.
- Vậy là tui không hề thân với người đó giống như cậu nghĩ đâu. Hiểu không? – Thanh vội vàng xác minh xem Hoàng đã hiểu ý cậu nói chưa.
- ...
- Hiểu không? – Thanh hồi hộp chờ câu trả lời của Hoàng. – Tui chỉ ôm người ta một cái để chụp hình thôi. – Dĩ nhiên cậu giấu nhẹm những chuyện thân thiết khác, nhưng cậu không dối Hoàng chuyện cậu không có quan hệ thể xác với Đường Quân.
- Hiểu.
Cuối cùng Hoàng cười tươi trả lời Thanh.
- Thực hiểu chứ?
- Tui khờ một chút chứ không có ngốc.
- “Vậy khờ với ngốc có khác gì nhau?” – Thanh nghĩ thầm trong bụng.
- Cậu muốn nói cậu chỉ ôm cậu ta một chút giống như hồi đó ôm tui là nói cả hai là vợ chồng chứ gì?
- Đúng, đúng, đúng. Cậu hiểu tui muốn nói gì rồi đó. Tui thật sự không làm chuyện đó với ai hết mà. Chuyện đó chỉ khi nào hai đứa sống cùng nhau mới làm thôi.
Lần này là Thanh trợn mắt nói dối nè, đúng là từ hồi cậu quen Hoàng thì cậu không có quan hệ với ai hết thật nhưng trước đó là có nha, chưa kể nhiều lần với nhiều người khác nhau nữa. Mà cậu có đợi phải sống chung gì đâu.
- Thật? – Hoàng hỏi lại để khẳng định lần nữa.
- Thật, chẳng phải người ta làm đám cưới rồi mới được về sống chung sao. Vậy mới ngủ chung, mới làm chuyện đó được.
Cậu không biết cậu được nước làm tới lại tự hại mình thêm một lần nữa.
...
Cuối cùng Hoàng cũng cười vui vẻ bên Thanh không còn nhớ chuyện cậu từng “vợ chồng” với người khác. Nhưng cậu lại rất kiên quyết chuyện phải học xong để phòng hờ chuyện Thanh lại lỡ thích người nào đó khác. Cậu khờ nên cứ nghĩ học như Thanh sẽ giỏi giống Thanh sẽ giàu như Thanh sẽ không bị Thanh chê, Thanh sẽ không bao giờ nói rằng cậu quê mùa dốt nát mà bỏ cậu lần nữa. Không biết rằng xã hội còn có muôn ngàn mặt khác nhau không hẳn đi hết A thì sẽ tới B.
Lần này Thanh tức hai ông nội quá chừng, tại sao lại giải thích cặn kẽ tới như vậy để bây giờ Hoàng nhất định phải học, học cho bằng người ta, cho bằng cậu mới thôi.
Không thuyết phục được Hoàng, Thanh ở lỳ không thèm về. Dù gì cậu cũng đang trong giai đoạn không học hành không việc làm. Ở nhà chăn heo cho Hoàng.
Đàn ông con trai chính hiệu con “trâu vàng” lâu ngày xa người yêu, tương tư vừa mới giải tỏa dĩ nhiên mấy chuyện nhu cầu tự nhiên lại tới. Thanh tính rồi, Hoàng tin hai người là vợ chồng thì mới sống chung hay sống chung là vợ chồng gì gì đó. Cậu nhất quyết lên kế hoạch biến cả hai chính thức thành vợ chồng, lúc đó bắt Hoàng đồng ý về ở chung sẽ không khó khăn nữa. Hihi
Buổi tối hai đứa thường ngồi ôm nhau thật lâu, thường là sau khi hai ông nội ngủ hết rồi cả hai mới chịu buông nhau ra. Hôm nay trăng sáng Thanh kiếm chuyện lôi Hoàng ra đống rơm chỗ lần trước hành sự bất thành ngồi ngắm trăng tâm sự. Nhưng thật ra vừa ngồi xuống cậu đã ra tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hoàng rồi. Thanh đâu phải kẻ không có kinh nghiệm, cậu nhanh chóng làm cho cậu nhỏ của Hoàng dựng đứng, bản thân cũng vất vả với cậu nhỏ của mình, cứ ầm ầm đòi phải được giải tỏa.
Đã lâu cậu không được thân mật như thế này với Hoàng thật khó mà khống chế. Môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, cả hai ôm chặt nhau ngã xuống đệm rơm êm ái âu yếm cho nhau.
Từng chút từng chút trút bỏ hết những mảnh vải vướng víu trên người, khi mà da chạm da, hơi thở hòa quyện vào nhau cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ ùn ùn kéo tới.
Một ngón tay Thanh chạm vào giữa hai mông Hoàng, Thanh cảm thấy Hoàng sợ hãi rụt lại. Dù không phản ứng mạnh nhưng Thanh cũng nhận ra chỗ đó của Hoàng cũng còn nhớ chuyện cũ, cái lý do mà cả hai phải ngừng lại lần trước.
Hoàng cảm thấy giữa hai mông mình ngứa ngứa, cảm nhận rõ ngón tay Thanh đang ở đó mân mê. Cậu ngay lập tức liên tưởng tới mấy cảnh trong phim, rồi cảm giác đau đớn khi ngón tay của Thanh đi vào trong cậu… hai chữ “vợ chồng” réo như còi tàu trong đầu cậu. Hoàng lập tức cảnh giác, cậu nhẹ nhàng kháng cự. Thật ra là rất muốn kháng cự nhưng lại rất muốn tiếp tục.
Thanh đã nếm qua không ít lần ân ái cho nên biết rõ tiếp theo sẽ có được cảm giác gì, hấp dẫn như thế nào, không như Hoàng ngây ngô còn có thể cố gắng kháng cự một chút nhưng Thanh là tên đã lên dây, cậu liên tục khao khát những cảm giác đê mê sẽ đến, nhất là cảm giác đó là do Hoàng mang lại thì cậu càng khát khao ham muốn hơn gấp trăm lần bình thường. Lúc này đây cùng với người mình yêu, không còn là giải quyết nhu cầu cơ thể mà là ân ái.
Cảm thấy Hoàng không có ý muốn cho cậu tiến vào mà chỉ muốn như mọi khi âu âu yếm yếm nhau Thanh đâm lính quýnh. Sự khát khao thúc đẩy cậu, ý muốn nhất định có được Hoàng, được trở thành một với Hoàng thúc đẩy cậu. Thanh không ngần ngại kéo tay Hoàng đặt giữa mông mình, ấn vào.
Vòng tay cậu xiết chặt người Hoàng, môi không ngừng hôn xuống khắp cơ thể Hoàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ nhưng nơi nhạy cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khi Hoàng không thể khống chế bản thân nữa chỉ muốn cùng cậu tiến tới hết đoạn đường đã bắt đầu.
Hoàng làm sao đấu lại Thanh trong cái khoản này, chẳng tốn mấy phút đã bị Thanh làm cho đầu óc mù mờ, cậu chỉ muốn Thanh ôm mình chặt hơn nữa, da thịt muốn được ma sát mạnh hơn nữa. Cậu muốn Thanh nhiều hơn không đơn giản chỉ là những cái ôm, những nụ hôn. Cậu đã quên mất vừa mới đây chính cậu đã nhất quyết không chịu cùng Thanh thân thiết, cậu chỉ biết rằng giờ đây cơ thể cậu đang khao khát làm cái việc mà cậu cho là không làm khi chưa phải vợ chồng.
Những ngón tay Hoàng vụng về di chuyển theo sự hướng dẫn của Thanh, đi vào trong Thanh. Những ngón tay ngọ ngoạy, ma sát, di chuyển làm cho Thanh liên tục cau mày, nhưng Hoàng lại ôm chặt lấy cậu đòi hỏi làm cho Thanh cũng mụ mị đi. Cậu giờ phút này chỉ nhớ một điều “chỉ cần hai người kết hợp” cậu có thể danh chính ngôn thuận mang Hoàng đi mà không bị Hoàng viện lý này lý nọ nữa. Viễn cảnh được sống cùng Hoàng rồi mỗi ngày đều có thể thấy Hoàng, sáng thức dậy nhìn thấy Hoàng, tối ngủ được ôm Hoàng, làm mọi việc đều có sự hiện diện của Hoàng làm cho những cái cau mày cũng dần giãn ra và chỉ còn tiếng thở nặng nề cố gắng làm quen với vật lạ đang xâm nhập vào mình.
Thanh không quên hướng dẫn Hoàng từng chút từng chút làm cho bản thân mình mở rộng ra, cậu không muốn bị đau cũng không muốn làm Hoàng đau. Nếu như cậu đã nhất quyết phải kết hợp bằng “ép buộc” thì cậu sẽ nhận Hoàng. Nếu cậu miễn cưỡng xâm nhập Hoàng mà Hoàng không đồng ý sợ rằng cậu sẽ không còn con đường nào quay về, vả lại cậu đã phạm lỗi một lần rồi, hậu quả còn chưa giải quyết xong cơ mà… Cái này gọi là tự làm tự chịu, chính mình bỏ mất cơ hội danh chính ngôn thuận ăn người ta thì đành nhận vậy. Thế thì không ai có cớ bắt bẻ gì cậu kể cả Hoàng, nhưng ngược lại cậu thì có cớ ăn vạ Hoàng chứ chẳng chơi. Bắt cậu ta chịu trách nhiệm là cậu ta hết đường chạy. Hihi
Khi cảm giác “kinh dị” của ba ngón tay thô nhám, to đùng vì lao động nặng của Hoàng có thể thoải mái chuyển động bên trong mình, Thanh nắm lấy cậu nhỏ của Hoàng vuốt ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nó đứng thẳng lên, thật cứng rắn để có thể thuận lợi mà đi vào mình. Thanh nhìn Hoàng nằm dưới mình đang vì lần đầu nếm mùi vị tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt mà trở nên lúng túng thụ động mặc dù cậu ta đang ở vị trí “chủ động” mà tự cười mình. Trên đời chắc có lẽ chỉ mình cậu là làm cái chuyện kỳ quái này. Ép người ta “ăn” chính mình.
Cái đau của ba ngón tay không thấm gì so với nhân vật chính khi nó thực sự xâm nhập. Thanh mồ hôi nhỏ từng giọt từng giọt vì cố gắng đưa Hoàng vào trong mình.
- “Sao mà khó chịu như vậy chứ.” Thanh đang thực sự nghĩ xem người “chịu” như cậu đây có gì thú vị.
Thanh cũng chưa quên lần dở dang trước của cả hai, lúc đó cậu đã vào trong Hoàng một đoạn rồi nhưng Hoàng không chịu nổi liền bỏ chạy trước. Lần này cậu đã cảm nhận được cảm giác của Hoàng lần đó… thật là khó mà kham nổi, chỉ muốn bỏ cuộc.
Nhưng dù Thanh ngay lúc này có muốn bỏ cuộc cũng muộn rồi, Hoàng theo bản năng chỉ tham lam muốn tiến tới, chạy theo thứ cảm giác tê dại đến sung sướиɠ đang cuốn lấy cậu. Hoàng chỉ theo du͙© vọиɠ bản thân rướn người lên để có thể càng ngày càng đi sâu vào, tìm kiếm cảm giác sung sướиɠ thỏa mãn ngày càng mãnh liệt hơn.
Nhìn cái mặt Hoàng hưởng thụ sung sướиɠ tới phát ra tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ mà Thanh đâm tức muốn nín thở. Trong khi cậu đổ mồ hôi và “máu” thì cậu ta thảnh thơi hưởng thụ, Thanh nghĩ có nên ngay bây giờ “lật úp” cậu ta xuống không nhỉ... Nhưng nếu mang cái đau mà cậu đang cảm thụ chuyển qua cho Hoàng để thay thế bộ dạng sung sướиɠ đang hiện trên mặt Hoàng lúc này Thanh lại không nỡ, đành bụng bảo dạ “thôi nằm trên nằm dưới gì cũng được, miễn là Hoàng cảm thấy thoải mái là tốt nhất”.
Nghĩ vậy Thanh mạnh tay hơn ngồi xuống để ép cậu nhỏ của Hoàng vào sâu hơn trong mình, một tiếng rên sung sướиɠ bật khỏi miệng Hoàng, một cảm giác bỏng rát như bị xé da thịt tràn ngập cả người Thanh. Cuối cùng họ cũng chính thức kết hợp.
Lúc đó cơ thể cậu như bị chẻ làm đôi, để át cái đau đớn dường như không thể chịu đựng nổi đó Thanh chỉ cố gắng nghĩ từ ngày mai trở đi cậu sẽ chính thức ngày ngày sống cùng Hoàng cho dù cậu ta có học tới hơi thở cuối cùng cũng không sao. Trước cái viễn cảnh hạnh phúc đó thì đau đớn này có là gì.
.
.
.
.
Thanh khóc không ra nước mắt nhìn thảm trạng của mình. Nếu là cậu hôm qua nằm trên chắc chắn sẽ vì Hoàng là lần đầu tiên mà đau lòng thương tiếc không dám mạnh tay, chắc chắn cũng sẽ cố gắng khống chế bản thân chỉ một lần rồi nghỉ. Nhưng phải là cậu ở trên cơ, đằng này cậu lại tình nguyện nằm dưới để cho cái tên không có một mẩu kinh nghiệm nào, không biết cái gì là dịu dàng chỉ hành động theo bản năng tàn sát cậu một trận không rủ chút lòng tội nghiệp cho cái thân cậu. Dù cậu không phải chưa từng quan hệ nhưng... cái “mông” của cậu chắc chắn trăm phần trăm thì đây là lần đầu tiên ra trận mà...
Thanh nằm bẹp dí trên giường không sao nhúc nhích nổi. Tiếng ông nội ở ngoài gọi cậu lo lắng.
- Thanh… bệnh hả con, sao giờ này chưa dậy?
Thanh không biết phải trả lời làm sao. Mặc dù ông nội biết chuyện cậu và Hoàng nhưng cũng không thể mở miệng nói với ông nội rằng cậu bị người ta ăn không chừa mẩu xương nên mới phải nằm chèo queo như vầy.
- Con thấy nhức đầu quá, muốn ngủ thêm một chút. – Thanh đành lấy cái cớ vô thưởng vô phạt để có thể nằm yên trên giường mà không làm ông nội lo lắng.
- Uống thuốc không, có trúng gió không đó?
Ông Hai lo lắng, ông biết thằng cháu ông tối nào cũng ngồi khuya lơ khuya lắc ngoài hiên không biết có trúng sương trúng gió gì không. Nó ở thành phố mà, không quen “sương to gió nặng”. Ông bước vào phòng muốn ngó thằng cháu một cái coi nó làm sao, có nóng sốt gì không mà chưa tới bên giường đã nghe Thanh cản.
- Con không sao, nội cứ ra ngoài đi. Con ngủ một chút là hết thôi.
- Rồi không ăn uống gì sao, gần trưa rồi.
- Lát Hoàng qua con sẽ nhờ Hoàng, con không sao đâu.
- Thằng Tí nó đi ruộng rồi. Không biết trưa nay có về không, tối nay nó đi học mà.
Thanh biết tối Hoàng đi học đồng nghĩa trưa đó Hoàng ở luôn ngoài ruộng tranh thủ làm xong việc để chiều về sớm đi học.
- Con muốn đói tới chiều luôn hả? – Chờ không thấy Thanh trả lời gì ông Hai tiếp tục. – Mệt? Có muốn ăn cháo không, ông nấu cháo cá cho mà ăn.
- Dạ!
Đành đồng ý thôi chứ biết làm sao, sau một đêm “lao lực” như ngày hôm qua thì cậu không thể nhịn đói tới chiều được.
Thanh nằm trong giường không ngủ lại được, cậu thấy rất ấm ức. Cậu vốn nghĩ sau một đêm mặn nồng như hôm qua thì sáng nay Hoàng hẳn là phải ở bên cạnh giường chờ cậu thức dậy mới giống như bình thường chứ, đằng này cậu ta đi ruộng, sinh hoạt học hành bình thường như không có chuyện gì, thật tình là quan tâm chuyện học hơn cả cậu rồi sao, nghỉ một ngày quan tâm cậu đang “thê thảm” nằm đây cũng đâu có bị đuổi học đâu. Thanh thật tủi thân mà…
Uổng công cậu hôm qua cắn rơm – nằm trên đống rơm mà – chịu đựng cái tên kia ra ra vào vào phía sau cậu, ép cậu đến không kịp lấy hơi để thở, đã vậy một tiếng cũng không dám để lọt ra khỏi miệng sợ nửa đêm thanh vắng bị nghe thấy.
Đêm qua Hoàng liên tiếp tấn công ba bốn đợt mới chịu dừng lại cõng cậu về nhà cho cậu nghỉ ngơi. “Trâu bò phát sợ” Thanh thầm rủa trong lòng, người nhìn khù khờ hiền lành như thế mà tới khi bản năng trỗi dậy thì gϊếŧ người, gϊếŧ người mà.