Bỗng nhiên, video được nối.
Lance hưng phấn mà kêu to: "Hoàng huynh, khi nào anh trở về vậy? ! Chúng em đều đói..."
Còn chưa nói xong đã thấy Randall thần sắc lạnh lùng nói: "Nhanh! Thu dọn đồ đạc, lấy cơ giáp ra! Chúng ta có phiền toái!"
"Ah?" Lance còn không có kịp phản ứng, video đã bị chặt đứt.
Trong lòng Hạ Mạt dâng lên một dự cảm không tốt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Randall rời đi, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm dần dâng lên một sắc màu xam xám, mảng màu xám kia lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng khuếch trương, trong chớp mắt liền có xu thế ùn ùn kéo đến.
Hạ Mạt kéo vạt áo Lance.
Lance quay đầu, nhíu lông mày: "Có chuyện sao?"
Hạ Mạt chỉ chỉ chân trời, nuốt xuống nước bọt, dùng thanh âm không xác định hỏi thăm: "Đúng vậy, kia là đàn kiến cánh đúng không?"
Lance, Vu Triết: "..!!"
Sinh hoạt quả thực không thể càng đặc sắc, cái câu nói vượt qua một lớp thì lại đến một lớp khác là đang nói bọn họ đúng không?!
Lance cùng Vu Triết vô cùng thuần thục lấy cơ giáp ra, có cơ giáp bảo vệ, chỉ cần không phải bị đám kiến cánh vây công thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Thế nhưng Hạ Mạt làm thế nào bây giờ?!
Lance cùng Vu Triết đều thuộc về loại cơ giáp cấp 1, loại cơ giáp này nếu so sánh với cơ giáp cấp 2 thì thể lượng nhỏ bé, lực công kích yếu hơn nhiều, nhưng nó lại có khả năng phòng thủ rất mạnh, thích hợp để cho Omega thao tác.
Tuy nhiên nó lại giống với cơ giáp cấp 2, sau khi kích hoạt hoàn toàn thì không có đủ không gian để chứa thêm một người nữa, nói cách khác, bọn họ căn bản không bảo vệ được Hạ Mạt!
Tốc độ điều khiển cơ giáp cấp 2 của Randall cực nhanh, ý đồ dùng tốc độ vứt bỏ đám kiến này, nhưng đám kiến này cũng không chậm, huống chi địa thế thảo nguyên bằng phẳng, Randall thực sự là không thể trốn được!
Trong chớp mắt, cơ giáp màu xanh da trời nhạt mà Randall điều khiển đã đến trước cây tùng.
Ba người nối liền video trò chuyện.
Lance nói: "Hoàng huynh! Hạ Mạt làm sao bây giờ?"
"Các em không cần phải để ý cậu ấy, chỉ cần chạy về phía nam!" Vừa nói chuyện Randall vừa nắm lấy Hạ Mạt, cũng thêm nhanh chóng chạy về phía nam.
Hạ Mạt bị cánh tay cứng rắn của cơ giáp ôm chặt lấy hông, mặc dù cậu có thể cảm nhận được động tác của Randall đã vô cùng ôn nhu nhưng mà lật đi lật lại trên một phạm vi lớn làm cho cậu vô cùng khó chịu!
Tốt!
Cậu quyết định, chuyện đầu tiên khi trở thành cơ giáp chế tạo sư cao cấp chính là cải tiến số người mà cơ giáp có thể chứa được!
Ba chiếc cơ giáp chạy như bay về phía nam, trăm mét sau lưng là cả một đống kiến cánh, hình ảnh đấy làm cho người ta còn kinh sợ hơn cả đám sâm thử.
Vu Triết vốn nhỏ hơn năm tuổi nên kỹ thuật điều khiển không thể bằng được Lance với Randall, rất nhanh liền rơi vào phía sau đội ngũ.
Randall tận lực thả chậm tốc độ, thúc giục nói: "Động tác nhanh!"
Vu Triết luống cuống tay chân điều khiển cơ giáp, suy nghĩ cả nửa ngày, tốc độ không những không tăng lên mà ngược lại lại có xu thế giảm xuống.
Randall trầm giọng quát: "Cậu đang làm gì đó?"
Vu Triết vừa nóng vừa giận, hốc mắt đều biến đỏ: "Em.. Em bình thường không hay dùng đống sắt lớn này, căn bản không biết điều khiển như thế nào!”
Hạ Mạt bị Randall ôm ở bên người, tuy không nghe được cuộc nói chuyện giữa Randall và Vu Triết, thế nhưng cậu cũng có thể nhận ra tình huống của Vu Triết bây giờ rất không ổn!
Phải biết hai cái càng của đám kiến cánh này cũng không phải để chơi , đây chính là lưỡi dao sắc bén hàng thật giá thật ah!
Thấy bên Vu Triết bây giờ không có biện pháp tăng tốc, lấy tốc độ này của hắn không đến mười phút nữa sẽ bị đuổi theo, Randall dứt khoát giao Hạ Mạt cho Lance.
"Mang theo Hạ Mạt cùng Vu Triết chạy về phía nam, càng xa càng tốt!"
"Vậy hoàng huynh thì phải làm sao bây giờ?" Lance vội hỏi.
Randall không trả lời y, nhanh nhẹn quay người, tay phải giương lên, một lưỡi đao dài màu bạc xuất hiện!
Lance thấy thế, cắn răng một cái, ôm lấy Hạ Mạt, gọi Vu Triết, nói: "Đi mau!"
Vu Triết do dự một chút, quay đầu đuổi kịp Lance.
Hạ Mạt bị Lance vác ở trên lưng, cậu quay đầu nhìn Randall bị rơi lại phía sau, vô cùng thống hận sự bất lực cùng nhỏ yếu của mình. Nếu như cậu có thể trở nên lợi hại hơn, cho dù như Lance cùng Vu Triết thôi, cũng tốt hơn nhiều chuyện gặp phải đàn thú mà không làm được cái gì cả!
Có Randall ở phía sau ngăn cản đám kiến cánh tiến lên, ba người Hạ Mạt rất nhanh liền biến mất không thấy.
Liên tục chạy trốn gần nửa giờ, Vu Triết đã mệt mỏi đến nỗi đầu đầy mồ hôi, tinh thần lực hao hết hơn phân nửa! Hắn kết nối trò chuyện, thở hồng hộc nói: "Nhị điện hạ, chúng ta còn phải chạy bao lâu?"
Lance nhìn thời gian, chậm dần tốc độ, nói: "Bổn cung cũng không rõ."
Vu Triết đưa tay lau vệt mồ hôi, "Đại điện hạ hiện tại nhất định không có cách thoát ra, hay là chúng ta liên hệ Trương Lợi và Trần Khiết trước?"
"Cũng tốt."
Lance chạy về phía trước với tốc độ thấp, chuyển tiếp với quang não của Trương Lợi.
Quang não lập loè một hồi lâu mới có thể chuyển tiếp được, hình ảnh thay đổi, Lance lập tức kinh hãi, chỉ thấy Trương Lợi chán chường bên cạnh cơ giáp bị trầy xước đủ chỗ, sắc mặt tái nhợt, bờ môi phát tím, nhìn cũng biết là tinh thần lực khô kiệt!
"Cậu làm sao vậy?"
"Hiện tại không có thời gian giải thích, các cậu ở chỗ nào?"
"Đàn kiến cánh đến, hoàng huynh bảo chúng tớ chạy về phía nam."
"Đại điện hạ..."
"Tốc độ của Vu Triết không theo kịp, hoàng huynh lưu lại ngăn trở bầy kiến, để cho chúng tớ chạy trước."
Trương Lợi trầm mặc một lát: "Vốn đại điện hạ là người đầu tiên phát hiện ra tung tích của bầy kiến cánh, hắn nói muốn dẫn bầy kiến về phía nam, để cho tớ và Trần Khiết tập kích tổ kiến! Hiện tại tổ kiến đã bị đánh tan, chỗ đại điện hạ lại liên lạc không được..."
Lance đột nhiên nâng cao âm lượng, nói: "Hoàng huynh mất liên lạc?"
"Nhị điện hạ đừng có gấp, tớ cùng với Trần Khiết sẽ đi về phía nam ngay đây."
"Bọn tớ cũng trở về!"
"Được! Thế nhưng toàn bộ hành động đều cần phải đặt an toàn của các cậu lên đầu tiên, nếu như đυ.ng tới bầy kiến số lượng lớn thì cần phải chạy trốn!"
"Bổn cung hiểu!"
Cắt đứt trò chuyện, Lance lập tức thuật lại tình huống cho Hạ Mạt cùng Vu Triết.
Hạ Mạt nắm chặt nắm đấm, đại điện hạ không thể có chuyện gì!
Vu Triết trầm mặt, tinh thần không tốt, thế nhưng hắn không sợ hãi một chút nào mà lại nhíu chặt lông mày, hết sức chăm chú nói: "Chúng ta phải trở về!"
Ba người nhanh chóng thống nhất ý kiến, nhanh chóng về viện binh.
—— ——
Hơn hai mươi phút đồng hồ sau.
Hạ Mạt, Lance cùng Vu Triết đứng ở trên đồng cỏ bị nhuộm đầy dịch nhờn màu xanh biếc, phóng tầm mắt nhìn tới, trên đất là thi hài khắp nơi, trong lòng bắt đầu sợ hãi
"Hoàng huynh đâu?"
Hạ Mạt quan sát một vòng, máu tanh mất trật tự kéo dài về phía đông, nói: "Các cậu xem, thi thể của đám kiến này kéo dài về phía đông! Nói cách khác Đại điện hạ đã dẫn bầy kiến đi về phía đông!"
Vu Triết: "Vậy chúng ta lập tức đi về phía đông?”
Hạ Mạt: "Không! Hay là trước tiên liên hệ cùng với bọn Trương Lợi, xem bọn họ đi đến đâu rồi."
"Được." Lance lập tức chuyển tiếp với quang não của Trương Lợi.
"Các cậu tìm được đại điện hạ rồi hả?"
"Không có! Bọn tớ vừa trở lại chỗ tách ra với hoàng huynh, nhìn xuống dấu vết trên mặt đất, hoàng huynh có lẽ đã đi về phía đông… Các cậu bây giờ đang ở chỗ nào?"
"Hướng phía đông?" Trương Lợi trầm ngâm vài giây, nói: "Các cậu đừng đi vội, đợi chúng tớ."
"Được, các cậu nhanh lên." Chặt đứt thông tin, Lance ngẩng đầu, nói: "Trương Lợi bảo chúng ta chờ."
Hạ Mạt nhìn thời gian bên trên quang não của Lance, vì vậy an ủi: "Đại điện hạ anh dũng thần võ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện."
"Ừm." Lance đóng lại quang não, miễn cưỡng cười với Hạ Mạt.
Không đầy ba phút, hai cỗ cơ giáp cấp 2 đã chạy về phía bên này.
Lance lập tức nói: "Bọn hắn tới! Chúng ta tranh thủ thời gian chuẩn bị xuất phát!"
Vừa mới nói xong, Lance cùng Vu Triết lập tức khởi động cơ giáp, Hạ Mạt vẫn ghé sau lưng Lance như trước! Năm người tụ hợp, không dám đứng lại tại chỗ, trực tiếp dọc theo đống thi thể của bầy kiến đi về phía đông.
Hạ Mạt ghé vào sau lưng cơ giáp, bởi vì tốc độ chạy của cơ giáp quá nhanh, gió mạnh chà xát làm cho cậu không thể mở mắt ra được, nhưng cậu vẫn ngược gió nhìn về phía trước như trước, chỉ sợ bỏ qua việc trở thành người đầu tiên phát hiên ra Randall!
Càng đi về phía đông, cảnh tượng càng ngày càng nhìn thấy mà giật mình. Nhìn ven đường trải đầy thi thể của đám kiến cánh, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình cảnh một mình Randall đối chọi với hàng vạn con kiến bay.
Randall, anh nhất định phải khỏe mạnh, nhất định phải!
Một đoàn người đi về phía đông gần một giờ, con đường được tạo thành bởi thi thể của đám kiến bay rốt cuộc đi đến cuối cùng! Trần Khiết đi ở phía trước đội ngũ bỗng nhiên dừng lại.
Trương Lợi cảnh giác hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Khiết hít hít mũi, có một mùi thuốc nổ thoang thoảng: "Nơi này có cổ quái."
Hạ Mạt mặc dù không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau nhưng mà chỉ từ tư thế của hai người cũng có thể nhìn ra được vấn đề, vì vậy cậu vội vàng nhắm mắt lại, thả ra tinh thần lực cẩn thận cảm giác bốn phía.
Xúc giác tinh thần lan ra xa, tất cả mọi sự vật lấy cậu làm trung tâm đều bắt đầu hiện ra, xúc giác chậm rãi mò về phương xa! Bỗng nhiên, cậu phát hiện ra trước mắt có một cái hố to đường kính 5m.