"Nói chuyện gì?" Vu Triết nghiêng đầu, nói: "Triết học nhân sinh nửa tàn phế?"
Sắc mặt Hạ Mạt sững sờ, rất nhanh lại bày ra tư thế của người từng trải,
"Thân là Omega, ngươi biết điều quan trọng nhất là gì không?"
"Trí tuệ?" Vu Triết chỉ đầu nhỏ của mình.
Hạ Mạt nhắm mắt lắc đầu.
"Mỹ mạo?" Vu Triết chỉ mặt của mình.
Hạ Mạt vẫn lắc đầu như trước.
Vu Triết hiển nhiên có chút không quá tin lời nói của Hạ Mạt, hơi không kiên nhẫn hỏi: "Nếu không thì là cái gì?"
Hạ Mạt cười thần bí, nói ra hai chữ: "Tuổi."
"Ah?"
"Ví dụ như cậu và Randall! Randall điện hạ năm nay 18 tuổi, đã thuận lợi vượt qua kỳ sinh lý lần thứ nhất… Nói cách khác, y là người trưởng thành rồi.
Mà cậu, năm nay 13 tuổi, cách trưởng thành còn có 5 năm! Chờ đến khi cậu trưởng thành, Randall điện hạ liệu vẫn còn độc thân không?"
Vu Triết nhăn lại đôi lông mày nhỏ, thần sắc nghiêm túc.
Hạ Mạt thấy thế, biết mục đích của mình đã đạt đến, vì vậy tổng kết nói:
"Cho nên, Omega quan trọng nhất là phải tìm được một Alpha phù hợp với tuổi của mình, hai bên tình nguyện, mà không phải một mực coi trọng một Alpha ưu tú nhất.
Cậu hiểu chưa?"
Vu Triết phờ phạc mà gật đầu.
Hạ Mạt thấy bộ dạng mệt mỏi này của hắn thì không đành lòng, lại nói bổ sung: "Đại điện hạ đương nhiên là Alpha ưu tú nhất Lahu tinh cầu, nhưng chênh lệch về tuổi giữa hắn và cậu vẫn quá lớn, hai người các ngươi làm người yêu không thích hợp
Thế nhưng có thể làm bạn, làm đồng đội, về sau lên chiến trường, còn có thể trở thành chiến hữu gửi gắm sinh tử với nhau, như vậy không phải cũng rất tốt sao?"
"Anh nói rất đúng." Vu Triết nắm chặt nắm tay nhỏ đầy thịt, sau một lúc lâu, lại nghiêng đầu nói với Hạ Mạt: "Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra anh cũng rất thông minh nhỉ?"
Hạ Mạt hắc tuyến.
Trước kia...
Hai đời cộng lại hai chúng ta mới nhận thức không đến một tuần được chứ, cái đứa nhỏ mới 13 tuổi như ngươi rốt cuộc lấy cảm giác tang thương từ đâu ra?
Bữa cơm thứ nhất trên thảo nguyên, do đại vương tử của tinh cầu Lahu tự tay nấu, tiểu đội sáu người ăn vô cùng thỏa mãn.
Đợi Hạ Mạt nuốt xong một miếng nấm mỹ vị cuối cùng vào bụng, Trương Lợi vỗ vỗ tay: "Các vị mời chú ý, nhiệm vụ kế tiếp của chúng ta chính là tìm ra tổ của kiến cánh. Trước khi tìm được tổ của kiến cánh thì tốc độ không phải là điều quan trọng.
Đương nhiên, nếu như chúng ta có thể sớm hoàn thành huấn luyện thì không còn gì tốt hơn, mọi người nhất định cũng giống tôi, đã không kịp đợi muốn trở về chiếc giường mềm mại ấm áp ngủ nướng!"
Lời này lập tức đạt được Hạ Mạt, Lance cùng Vu Triết nhất trí chấp nhận.
Để lại đủ thời gian cho mọi người vui sướиɠ, Trương Lợi nói tiếp: "Hạ Mạt! Tinh thần lực của cậu đã khôi phục hoàn toàn chưa?"
Hạ Mạt chưa hết thèm liếʍ môi một cái: "Đã hoàn toàn khôi phục."
"Vậy là tốt rồi! Nếu như chúng ta có thể tìm ra tổ kiến trong một thời gian ngắn thì vô cùng tốt, nếu như không thể, vậy có nghĩa là chúng la lại phải bắt đầu giằng co, trước khi Vu Triết giải mã được mật mã gốc, cậu chính là nguồn năng lượng bổ sung của cơ giáp duy nhất.
"Ây..."
Robot nhiên liệu bổ sung là môn học bắt buộc của cơ giáp chế tạo sư, cơ giáp chế tạo sư sơ cấp bình thường có thể sử dụng nguồn năng lượng sẵn có để bổ sung nhưng mà trên thảo nguyên căn bản không có nguồn năng lượng sẵn có!
Nói cách cậu phải dùng ion phân giải cùng với ion hợp thành để tạo ra nguồn năng lượng!
Ta đi!
Hạ Mạt yên lặng chửi bậy, bây giờ cậu ngay cả cơ giáp chế tạo sư sơ cấp cũng không phải thế mà liên tiếp bắt cậu làm những chuyện mà chỉ có cao cấp cơ giáp chế tạo sư mới có thể làm, đây là tiết tấu muốn bức tử cậu ah?
Trương Lợi không nhìn thẳng khuôn mặt mướp đắng của cậu, nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ: "Vu Triết!"
"Hả?"
"Nhiệm vụ duy nhất của cậu bây giờ chính là nhanh chóng phá giải mã gốc!
Nếu như tổ kiến khó tìm ra chỉ sợ cậu còn cần phải xâm nhập hệ thống mới được."
"Rõ."
Dựa theo an bài của Trương Lợi, tiểu đội sáu người liền xây dựng cơ sở tạm thời ở tại chỗ.
Lance, Hạ Mạt, Vu Triết ba người lưu thủ trận địa, mà Randall, Trần Khiết cùng Trương Lợi thì phụ trách tìm kiếm tung tích của tổ kiến ở phụ cận.
Xác định tốt phân công, ba người Randall lập tức trang bị cơ giáp, chạy về ba phía khác nhau.
Vu Triết ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, để quang não ở vị trí 30cm trước mặt.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, cái miệng mập mạp khẽ nhếch, con mắt nhanh chóng qua lại trên ra-đa quét hình.
Lance thân là đội quân y của đội ngũ bây giờ vô cùng rảnh rỗi, vật tư trên thảo nguyên phong phú, y rửa sạch sẽ những thực vật được dùng làm thuốc, thả dưới ánh mặt trời tự nhiên hong khô.
Hạ Mạt đại khái là người khổ não nhất trong ba người, bởi vì cậu căn bản không có một chút khái niệm nào với chuyện chuyển đổi nguồn năng lượng này thì làm sao có thể tiến hành chuyển đổi năng lượng? Xoắn xuýt hồi lâu, cậu len lén nhìn sang Vu Triết đang ngồi bên cạnh, nói: "Thân ái..."
"Làm cái gì vậy?" Vu Triết nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc hờ hững.
Hạ Mạt xoa xoa tay, nói: "Tôi, tôi muốn hỏi một chút cậu có tư liệu gì về chuyển đổi năng lượng không?"
"Cậu chưa từng học qua?”
"Không có."
Vu Triết giật mình, lông mi màu đỏ sậm nhướng cao , tự nhủ: "Đúng vậy, anh là hài tử nhà nghèo làm sao có thể học được tri thức về chế tạo cơ giáp..."
Hạ Mạt: "..."
Hạ Mạt thật vất vả mới lấy được tư liệu liên quan đến việc chuyển đổi năng lượng từ chỗ Vu Triết, yên lặng đi tới một bên cẩn thận tìm đọc.
Nguồn năng lượng mà cơ giáp sử dụng là điện năng, bởi vì hình thể của cơ giáp lớn nên năng lượng hao phí cũng rất nhiều, dưới tình huống bình thường thường được người ta sử dụng năng lượng hạt nhân để bổ sung.
Trong phần tài liệu này chỉ đề cập đến chuyện chuyển đổi năng lượng hạt nhân thành điện năng, thế nhưng bằng vào trạng thái bây giờ của cậu, nếu như đi làm năng lượng hạt nhân, làm không tốt không những không thành công chuyển đổi điện năng mà có khi còn làm nguy hiểm đến cả tính mạng của mình.
Năng lượng hạt nhân quá nguy hiểm, vẫn là để qua một bên đi.
Ngoại trừ năng lượng hạt nhân, còn có thủy năng, gió, năng lượng mặt trời...
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn về phía thảo nguyên rộng lớn, sông nhỏ róc rách, sóng nước lấp loáng, nước chảy nhẹ nhàng, lượng nước nhỏ, thủy năng đổi thành điện là chuyện không thể nào.
Gió mát phơ phất, sức gió nhỏ, khi có khi không, gió có thể chuyển đổi điện năng cũng là không thể nào . Tính như vậy, cũng chỉ có năng lượng mặt trời thôi.
Năng lượng mặt trời ah...
Mở ra bàn tay, sáng sớm ánh mặt trời ở trên thảo nguyên cũng không mãnh liệt, thế nhưng trời quang mây tạnh, chắc hẳn đến trưa ánh sáng sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
Sự thật quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu, gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời trở nên chói mắt khác thường, trước mũi của ba người Hạ Mạt đã thấm đầy nước.
"Chúng ta nên tìm một nơi che nắng." Lance đưa tay che khuất ánh mặt trời, con mắt híp nửa, nhếch môi nói với Hạ Mạt và Vu Triết.
Hạ Mạt đứng lên: "Lúc trước tôi đã nhìn rồi, cũng chỉ có chỗ ba cây Hạn Tùng kia."
Hạn Tùng có mấy phần giống với loại cây tùng Bách Tán thế nhưng những tầng lá kim bên trên dày hơn nhiều, lá nhỏ mà dày đặc, thích hợp với khí hậu trên thảo nguyên hơn.
Lance nhìn theo hướng Hạ Mạt chỉ, chỉ thấy trong một mảng cỏ xanh thấp bé, ba cây tùng hạn cao khoảng 10m đang đón gió rêu rao, y bỗng nhiên cười ra tiếng, nới: "Làm sao lại có chút giống hạc giữa bầy gà a?"
Hạ Mạt cũng cười: "Chúng ta đi qua?"
"Tốt!"
"Tốt!"
Ba người có cùng ý kiến, lập tức thu hồi quang não, ôm lấy thảo dược đi đến chỗ cây tùng! Khoảng cách giữa cây tùng với bọn họ cũng chỉ có mấy trăm mét, không đầy hai phút bọn họ đã tới rồi.
Ba người dời tổ đến dưới cây tùng hạn, chợt cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Vu Triết sờ sờ bụng của mình, "Mấy người đại điện hạ lúc nào trở về? Tôi đói bụng rồi."
"Đúng vậy a, đã 11: 30 rồi, còn không có thấy bóng người đâu cả?" Lance đứng lên nhìn chung quanh.
Hạ Mạt đề nghị: "Nếu không thì truyền tin cho đại điện hạ?"
"Đúng rồi." Lance lập tức mở ra quang não , mở video ra.
"Bí bo... Bí bo... Bí bo..."
"Làm sao không tiếp a?" Lance nhíu mày.
Hạ Mạt an ủi: "Có lẽ ngài ấy đang trên đường trở về nên không tiện nghe máy."