Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 27: Mật mã gốc

Vu Triết nửa khép con mắt, cái cằm nâng lên, im lặng không lên tiếng, thế nhưng khóe miệng lại khả nghi nâng lên, rõ ràng tâm tình rất không tồi lại cứ lại cố ý làm ra vẻ mặt cao lãnh.

Hạ Mạt không đợi được trả lời nhưng vẫn không hề hốt hoảng như lúc đầu, "Đồng đội của em đâu?"

Vu Triết hừ một tiếng, cái cằm nâng đến cao hơn: "Tôi không muốn tổ đội cùng với một đám đần độn."

Nói xong: "Cạch cạch cạch" chạy đến bên người Randall, mắt sáng lên nói: "Tôi muốn cùng tổ đội với Đại điện hạ! Tôi chỉ đi theo Đại điện hạ!"

Khóe miệng Hạ Mạt giật giật, cái loại cảm xúc xúc động muốn đánh người này là như thế nào...

Trương Lợi hợp thời chen vào nói: "Chúng ta cũng biết ngươi nghĩ cùng Đại điện hạ tổ đội. Bất quá bây giờ nhất có lẽ suy tính là thế nào từ nơi này ra ngoài.

Chúng ta đã ở tại đây dừng lại hai ngày, nếu không tăng thêm tốc độ, chỉ sợ không có cách nào tại quy định thời gian hoàn thành yêu cầu."

Vu Triết lão đại bất mãn quyệt miệng, dịch về phía Randall.

Loại khoảng cách vi diệu này là thế nào?

Mí mắt của Hạ Mạt hơi híp, thầm nghĩ tên này chính là Omega, chẳng lẽ gia trưởng không nói cho hắn không thể đến quá gần Alpha lạ mặt sao?

Randall cúi đầu liếc thiếu niên đến eo của mình một cái, nhạt nói: "Nói xem ra ngoài như thế nào đi."

Vu Triết lập tức khéo léo trả lời: "Ý của em là như thế này! Bây giờ chúng ta đang trốn ở bên trong quả cầu kim loại, nếu như muốn đi ra ngoài thì phải thay đổi mật mã gốc, đào một cái đường hầm từ bên trong quả cầu, mặc dù năng lực khống chế của em có hạn, nhưng em có thể vừa đi vừa xây đường hầm, từ đó tránh đi đám sâm thử."

"Không được." Trương Lợi đánh gãy: "Đào động là bản năng của chuột, hơn nữa ngũ giác của chúng phi thường phi phàm, một khi phát hiện dị trạng ở dưới thì chắc chắn sẽ hợp lực tấn công chúng ta.

Trừ phi cậu có thể vừa đi vừa tạo đường hầm thép! Thế nhưng cho dù cậu có làm được thì cũng khó có thể bảo đảm nhóm sâm thử sẽ tha cho miếng thịt mỡ sắp tới tay."

Vu Triết ngượng ngùng, khô cằn nói: "Trước mắt tôi còn chưa làm được vừa đi vừa tạo đường hầm thép."

Hạ Mạt thử dò xét nói: "Chúng ta trước tiên làm xong đường hầm rồi mới đi ra thì sao? Đường hầm này cũng không cần phong kín, chỉ cần gia cố mặt đường hầm là được rồi, hơn nữa xây dựng khi đứng im sẽ dễ dàng hơn đúng không?"

Vu Triết lắc đầu, mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không nói: "Trước mắt tôi vẫn không thể thay đổi mật mã gốc trong một phạm vi lớn! Hơn nữa..."

Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đỉnh trên của viên cầu, nói: "Mật mã gốc xảy ra thay đổi, lập trình viên lập tức sẽ phát hiện ra! Nói không chừng hiện tại bọn họ đang trong quá trình sửa đổi mật mã gốc rồi!

Một khi sửa đổi thành công, tôi sẽ lại phải tốn không ít thời gian để giải mã nó."

Hạ Mạt tựa hồ hiểu cái gì, cực không xác định hỏi: "Nói cách khác, nếu như chúng ta không thừa dịp ra ngoài vào lúc này thì chờ đến khi hoàn thành xong việc sửa đổi mã gốc, chúng ta rất có thể bị vây ở bên trong quả cầu kim loại này..."

Trương Lợi ném cho cậu một ánh mắt khó được thông minh một lần.

Hạ Mạt: "..."

"Cực hạn mà cậu có thể khống chế là bao nhiêu?" Randall luôn không nói lời nào bỗng nhiên lên tiếng.

Vu Triết: "Đường kính 15m."

"Đường kính của quả cầu kim loại này ước chừng 15m! Nếu như đúng như tôi đoán, bây giờ bên ngoài tất cả đều là sâm thử! Nói một cách khác, mặt ngoài hình cầu có mấy ngàn con chuột."

Lance cùng Hạ Mạt đồng thời chán ghét xoa cánh tay.

Vu Triết xấu hổ kéo quần của mình: "Điện hạ không chừng đoán sai."

Trương Lợi nói: "Thời gian không đợi ta… Nếu thời gian không nhiều lắm, vậy chúng ta tranh thủ thời gian tính toán cẩn thận!

Đầu tiên, trong năm người chúng ta có hai người không thể chiến đấu, Hạ Mạt cùng Vu Triết, trong đó Hạ Mạt hành động khó khăn.

Có ba người có thể tham gia chiến đấu, tức hai vị điện hạ và tớ! Vì để đảm bảo an toàn cho các thành viên trong đoàn đội! Đại điện hạ phụ trách Hạ Mạt, tớ phụ trách Vu Triết."

"Cô..."

Năm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt, cậu vội vàng che bụng.

Một tiếng "Cô" này của Hạ Mạt giống như là nhạc khúc bắt đầu khúc nhạc dạo, trong lúc nhất thời, âm thanh xì xào liên tiếp.

Lông mi của Lance nhăn lại, dứt khoát ngồi dưới đất, nói: "Hoàng huynh! Bụng thật đói... Nhanh chết đói..."

Trương Lợi nghiêng đầu nói với Randall: "Năm giờ trước chúng ta nếm qua hoa quả, liên tiếp chạy lâu như vậy, một chút đồ vật kia đã sớm tiêu hóa."

"Hoa quả?" Hạ Mạt nuốt nước miếng, nói: "Tại sao tôi lại không thấy?"

Trương Lợi đồng tình nhìn cậu một cái, nói: "Trước khi cậu tình lại, Vu Triết lợi dụng mật mã gốc để cấu tạo ion."

"Ah..." Hạ Mạt lập tức không còn khí lực, xương sụn trùng xuống co quắp trên mặt đất.

Trần Khiết ngồi xổm xuống, hai ngón tay vê lên cát trên đất chà xát, "Khô ráo như vậy, chỉ sợ là ít có vật còn sống."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cả ăn tươi nuốt sống đều không có cơ hội rồi, chẳng lẽ muốn chết khát đói chết ở chỗ này?"

Lance níu ống quần phải của Randall lay động, nói: "Hoàng huynh, nghĩ một chút biện pháp ah..."

Randall cúi đầu nhàn nhạt nhìn y một cái, ánh mắt đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trên người Vu Triết, nói: "Lại một lần nữa giải mã mã gốc cần bao nhiêu thời gian?"

Vu Triết mở ra quang não nhanh chóng xem xét, lông mày màu đỏ sậm nhíu lên, "Ít nhất 6 giờ."

"Nói cách khác chúng ta phải kiên trì 6 giờ?" Lance tự lẩm bẩm.

Hạ Mạt nghe thấy lời này, con mắt liền trực tiếp đen, trời ạ, theo như lời nói của Randall, cậu đã hôn mê suốt cả hai ngày rồi, tính toán lại thêm năm giờ hôm nay, nói cách khác cậu đã không ăn bảy bữa cơm! Nếu bắt cậu phải kiên trì thêm sáu giờ, sợ rằng cậu đã sớm chết đói!

Mặt trời nóng hừng hực không chút lưu tình đánh lên làn da, Randall cùng Trần Khiết vẫn còn được, chỉ là cảm giác nóng lên một chút xíu, nhưng mà Lance, Hạ Mạt cùng Vu Triết đã lại vô cùng thê thảm, chỉ cần là chỗ bị lộ ra ngoài quần áo liền bị phơi đỏ.

Từ trước đến giờ sức quan sát của Randall đã rất nhạy cảm, đương nhiên phát hiện ra dị trạng của ba người. Thoáng suy tư, y nói: "Hạ Mạt."

"Ah?" Hạ Mạt ngẩng đầu, cả khuôn mặt đổ mồ hôi ròng ròng , mang theo màu trắng bệch của bệnh trạng.

"Tinh Thần lực khôi phục bao nhiêu?"

Hạ Mạt nhắm mắt cảm giác, nếu như coi lúc tinh thần lực dư thừa là một lọ đầy nước, như vậy bây giờ tinh thần lực chỉ còn lại một phần mười.

Hạ Mạt miêu tả xong tình huống của mình! Randall hơi nghĩ kĩ, nói: "Cậu có thể dùng tinh thần lực trọng cấu nước không?"

"Tôi..."

Hạ Mạt có phần do dự, từ nội tâm mà nói, chỉ cần là yêu cầu của Randall cậu có thể hoàn thành mà không cần hồi báo nhưng bây giờ cậu cũng không biết mình có thể làm được hay không.

Hai ngày trước kia, cậu dốt đặc cán mai chuyện chế tạo cơ giáp; hai ngày sau, cậu đã thành công khiêu chiến phân giải ion bây giờ đang tiếp tục khiêu chiến trọng cấu ion?

Những thứ này đều là kỹ năng cần thiết của cơ giáp chế tạo sư cao cấp a, mặc dù sau khi sống lại có những thứ đã thay đổi nhưng vô sự tự thông uy mãnh tráng kiện như vậy thật không có vấn đề sao?!

Thấy Hạ Mạt không nói chuyện, Randall khó được kiên nhẫn giải thích: "Vu Triết cần ít nhất 6 giờ để giải mật mã gốc, trong đoạn thời gian này, chúng ta tuyệt đối không thể ở lại tại chỗ.

Nói cách khác, chúng ta phải đi về phía trước dưới ánh mặt trời! Nhưng mà muốn tiếp tục đi tới, không có nước là không thể nào làm được, nhất là ba người các cậu đã yếu như thế rồi."

Hạ Mạt liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, nước bọt trong miệng tựa hồ đã bị tiêu hao hết, lưỡi cùng bờ môi ma sát đến khô khốc.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lance co quắp trên mặt đất cùng với Vu Triết trốn đằng sau bóng của Randall, khàn khàn nói: "Được! T..Tôi thử xem."

Trong phòng điều khiển của rừng rậm mô phỏng.

Một người đàn ông trung niên tuổi chừng 40 ngồi trên ghế dựa, trước mặt là hình chiếu ba chiều của rừng rậm mô phỏng, trong màn hình, ngoại trừ Vu Triết chuyên tâm với quang não của mình ra, năm người Randall hoặc ngồi hoặc đứng, con mắt đều nhìn chằm chằm Hạ Mạt.

Hạ Mạt giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, trên trán đều là một tầng mồ hôi mịn. Mồ hôi kia không kịp kết thành giọt nhỏ xuống cũng đã bị không khí nóng bỏng bốc hơi.

Người đàn ông trung niên vuốt vuốt mái tóc màu xám của mình, "Hắn có thể thành công sao?"

Thanh niên tóc bạc: "Hết thảy đều có khả năng."

Người đàn ông trung niên cười mắng một câu, nói: "Cậu thật giống lão đầu tử nhà cậu, làm cho người ta chán ghét."

Tóc bạc khiêm tốn cười cười.

Người đàn ông trung niên cũng cười, chỉ chốc lát sau, sâu kín thở dài: "Theo ta thấy, hắn không làm được.

Lúc trước có thể làm được phân giải ion chính là do tinh thần lực cao hơn người thường, dưới cơ duyên xảo hợp mèo mù gặp phải chuột chết! Còn cái trọng cấu ion này, lại rất không có khả năng.

Trừ phi, cậu ta thật sự như lời của cậu nói, là thiên tài."

Người đàn ông trung niên vẫn cười cười, lắc đầu, nói: "Giới chế tạo cơ giáp đã có mấy trăm năm không cách tân rồi! Hôm nay, mặc dù là cơ giáp do cơ giáp chế tạo sư cao cấp tự tay chế tạo ra cũng không có một chút tiến bộ gì so với mấy thế kỷ trước.

Các loại hình phát triển của Lahu tinh cầu đều cần cơ giáp tiên tiến, mà việc cải tiến cơ giáp này cần những người có thiên phú!

Nhưng trên thế giới này làm gì tồn tại cái gọi là thiên tài! Nếu như có, ta cho dù cầu cũng muốn xin hắn làm đồ đệ của ta."

"Ngài quá nghiêm trọng rồi!

Địa vị của ngài ở trong giới chế tạo sư là không ai bằng, làm gì có người nào mơ ước trở thành cơ giáp chế tạo sư mà không muốn nhận ngài làm thầy?"

Lời của tóc bạc tuy có chút khoa trương, nhưng lại có mấy phần chân thật.

Người đàn ông trung niên liên tục khoát tay, nói: "Đừng có đội một cái mũ cao như vậy cho ta! Người đã già, không nghe được những lời khen tặng này a."

Tóc bạc dâng một chén trà cho hắn.

Người đàn ông trung niên tiếp nhận, lướt qua một ngụm, ánh mắt liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Hạ Mạt trên màn hình, không nhẫn nại nói: "Mà thôi, đừng có lại khó xử bọn họ, cho bọn họ một cái đường ra đi.

Mấy đứa này đều là đứa bé ngoan, đợi một thời gian tất thành châu báu, đừng để mấy người các cậu chỉnh cho tàn phế."

Hắn chậm rãi đặt tách trà xuống, đứng dậy, nói: "Ta phải trở về, còn có một đống học trò đang chờ."

"Lão sư đi thong thả." Tóc bạc cung kính thối lui đến một bên, hơi có không cam lòng nhìn thoáng qua màn hình, chỉ tiếc trong đó vẫn không có một chút biến hóa nào như trước.

Hắn tiễn người đàn ông trung niên ra ngoài cửa, chờ nam nhân ngồi phi thuyền rời khỏi liền trở lại trong phòng quan sát.

Chưa được mấy phút, cửa kim loại lại một lần nữa mở ra.