Quả cầu kim loại lập tức phân giải, lộ ra hình dáng một thiếu niên tóc đỏ cuộn mình, cùng lúc đó, khôi giáp trên người Randall cùng với thổ nhưỡng đều đột nhiên biến mất!
Sự việc phát sinh quá đột ngột, năm người không hề có điềm báo rơi ra khỏi mặt đất.
Randall phản ứng nhanh chóng, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy Lance.
Trương Lợi đạp không hai bước, ý đồ bổ nhào qua tiếp lấy Hạ Mạt cùng tóc đỏ, lại không nghĩ hắn tiếp xong tóc đỏ cũng vô pháp mượn lực nhảy đến bên người Hạ Mạt!
Hạ Mạt giờ phút này đã gần như sắp ngất, cậu có thể cảm giác được thân thể đang nhanh chóng rơi xuống, không có lực cản lại.
Cậu miễn cưỡng mở mắt theo dõi thân ảnh quen thuộc kia, trong tầm mắt mơ hồ, Randall giống như đang ôm Lance.
Cũng may, hai người bọn họ không có việc gì.
Cũng may, cậu cứu được omega kia ra, hắn không phải cái gì cũng sai... Trong phòng quan sát của rừng rậm mô phỏng.
Omega tóc đỏ đột nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn số liệu trên màn hình.
Tóc bạc nâng mí mắt lên nhìn hắn, nói: "Tiểu hỗn đản làm sao vậy?"
"Không... Không phải."
"Vậy là ai?" Còn có ai có thể hấp dẫn lực chú ý của nam nhân nhà mình? Tóc bạc lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình tìm hiểu.
"Thật bất khả tư nghị, quả thực thật bất khả tư nghị." Tóc đỏ rất nhanh điều tra tư liệu của Hạ Mạt, nói: "Cậu ta trước kia không có bất cứ một kinh nghiệm nào về chế tạo cơ giáp, lại đột nhiên có thể đột phá cực hạn làm được chuyện mà chỉ có chế tạo sư cao cấp mới có thể làm!
Hơn nữa phạm vi ảnh hưởng tinh thần xúc giác của cậu ta có đường kính 10m! Mà ngay cả chế tạo sư cao cấp cũng không nhất định có thể đạt đến phạm vi này! Thiên phú! Nhất định là thiên phú!"
Tóc bạc nhìn chằm chằm hố sâu trong màn hình, chua chua quay mặt tóc đỏ lại, nói: "Anh không cho phép em nhìn chằm chằm hắn như vậy."
"Đừng ồn ào! Em đang nói chính sự."
"Anh biết! Nhưng anh vẫn không vui."
Tóc đỏ bất đắc dĩ lắc đầu, thanh âm không tự chủ nhu hòa xuống, "Anh cho là mình vẫn là tiểu hài tử sao?"
—— ——
Đau! Toàn thân đều đang đau.
Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh đen nhánh! Cậu đã chết sao? Ngã chết dưới đáy động rồi hả?
Cậu hé miệng, dây thanh chấn động, phát ra âm thanh khàn khàn khác thường.
Bỗng nhiên, bên cạnh có một hồi thanh âm huyên náo, ngay sau đó liền ngửi thấy được một hương lạnh nhàn nhạt... Là Randall?
Làm sao lại như vậy? Randall cũng té chết với cậu?
Hạ Mạt hối hận sắp chết, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt! Đã nói sẽ hộ giá cho ra, lại không nghĩ rằng hảo ý của cậu lại trở thành bùa đòi mạng?
Chẳng lẽ trong mệnh của cậu mang sát tinh chuyên khắc Randall?
"Tỉnh?"
Âm thanh của Randall bị ép tới rất thấp, khi nói chuyện hơi thở bổ nhào vào trên mặt Hạ Mạt, không khỏi làm cho cậu càng thêm hối hận.
"Tại sao không nói chuyện?"
Hắn đã đến gần chút ít, con mắt màu xanh lam vẫn sáng người như trước, chỉ là màu sắc tựa hồ sâu hơn một ít, càng ngày càng thâm thúy mê người.
Hạ Mạt nằm nghiêng, mím môi, dùng lực nuốt lấy tiếng khóc.
Randall nhô đầu ra, đột nhiên trông thấy một viên hạt châu sáng trong rất nhanh xẹt qua mặt Hạ Mạt, hắn sững sờ, cứng rắn nói hỏi: "Tại sao khóc?"
Hạ Mạt cắn môi không nói lời nào.
Randall có chút nhăn đầu lông mày, nói: "Đừng cắn miệng."
Miệng vết thương trước thật vất vả mới không đổ máu...
Hạ Mạt không lên tiếng.
Randall trực tiếp đưa tay kìm lại cằm cậu, cưỡng ép mặt cậu quay lại đối thẳng với mình.
Hạ Mạt chống lại đôi mắt xinh đẹp kia, ảo não, áy náy, cực kỳ bi ai áp lực trong lòng như rốt cuộc tìm được chỗ đột phá, cậu rốt cục khống chế không nổi thấp giọng khóc nức nở.
Randall cả kinh, vội vàng buông tay ra, thần sắc thậm chí có chút ít luống cuống, nói: "Làm đau cậu sao?"
Hạ Mạt lắc đầu, hấp hấp cái mũi, không để ý thân thể xé đau, đột nhiên nhướng người lên ôm lấy Randall.
Randall triệt để ngơ ngẩn, hai tay cử động ở giữa không trung, vậy mà không biết nên để vào đâu. Hắn có thể cảm giác được run rẩy lúc người trong ngực thút thít, gương mặt xinh đẹp kia giờ phút này đang giấu trong l*иg ngực của hắn, cánh tay mảnh khảnh kia ôm lấy cổ hắn.
"Dù sao đều chết hết, để em phóng túng một hồi. Sau khi đầu thai có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp mặt nhưng em nhất định sẽ không uống canh Mạnh bà, nhất định sẽ không quên anh. Trong nội tâm của em luôn có một câu muốn nói với anh, nhưng trước kia luôn không có cơ hội, hiện tại nếu như em không nói, về sau có lẽ sẽ không có cơ hội rồi..."
Hết chương 59.
Chương 60: Không phải cố ý!
Randall: "..."
Hạ Mạt đang chuẩn bị lấy dũng khí nói ra ba chữ "Em yêu anh" thì trong không gian yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng "Phụt", ngay sau đó là hùng hài tử nào đó cuồng tiếu.
Hạ Mạt lăng lăng, nhìn theo phương hướng phát ra thanh âm, thần sắc mê mang, "Ở đây còn có tiểu quỷ?"
"Tiểu quỷ? Nói ta là tiểu quỷ? A ha ha ha Ha! Mau đến xem a, mau đến xem a, cái tên này ngã đần độn, đầu óc xảy ra vấn đề!"
Hạ Mạt vẻ mặt hắc tuyến.
Không khí tỏ tình tốt đẹp đột nhiên bị đánh phá.
Ai có thể nói cho cậu biết đây là tình huống nào? Âm phủ Địa Phủ lúc nào biến thành căn cứ bệnh thần kinh rồi hả?
Ngay sau đó, cậu nghe thấy hai thanh âm quen thuộc.
Một giọng tinh quái nói: "Hạ Mạt không có chuyện gì chứ?"
Một giọng âm dương quái khí nói: "Yên tâm, Đại điện hạ đã đỡ cậu ta rồi, làm sao có thể gặp chuyện không may?"
Hạ Mạt cứng đờ, đây là...
Lance cùng Trương Lợi?
Tất cả mọi người đã chết?
Rõ ràng không có khả năng.
Đều sống sót?
Hạ Mạt máy móc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con mắt màu xanh lạnh lùng sáng ngời kia, khó khăn kéo ra dáng tươi cười, "Tôi, tôi..." Tôi cả buổi, cậu đột nhiên phát hiện móng vuốt của mình còn đang ôm eo Randall, lập tức vùng ra giống như điện giật, đỏ bừng cả khuôn mặt nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý không phải cố ý!"
Randall thần tình lạnh nhạt, đứng dậy nói: "Nếu Hạ Mạt tỉnh, chúng ta nên cân nhắc vấn đề làm thế nào để thoát ra." Lời này hiển nhiên là nói với mấy người Lance.
Hạ Mạt xấu hổ vô cùng, cố gắng co rút bản thân thành một cục, giảm xuống cảm giác tồn tại.
Một giọng có vẻ còn non nớt nói: "Cái này không đơn giản sao, bảo Hạ Mạt phân giải đám sâm thử bên ngoài kia là được rồi."
Phân giải sâm thử? !
Hạ Mạt trừng to mắt, hiện tại ngay cả người cậu còn không lo nổi làm sao còn có tâm tình đi điều động tinh thần lực? ! Đây không phải lấy mạng của cậu sao?
Nói lời này rõ ràng chính là người lúc trước cười nhạo mình, chỉ tiếc xung quanh quá đen, nếu không cậu nhất định phải nhìn xem người kia có bộ dáng như thế nào mà lại có thể nói ra những lời không khách khí như thế.
Cũng may Randall giải vây thay cậu, "Vì cứu cậu, tinh thần lực của cậu ấy đã bị lấy hết."
Hùng hài tử lập tức không lên tiếng.
Hạ Mạt cảm kích nhìn thoáng qua Randall.
Trương Lợi nói: "Hiện tại Trần Khiết vẫn còn ở bên ngoài, Hạ Mạt cơ bản cơ bản mất đi sức chiến đấu, hai vị điện hạ cùng với tôi còn không có bị thương, thế nhưng cho dù chúng ta có toàn lực ứng phó cũng không nhất định có thể mang theo Hạ Mạt cùng Vu Triết thuận lợi đột phá đám sâm thử này."
Vu Triết?
Hạ Mạt nghĩ thầm, đây chính là tên của hùng hài tử kia đi.
Vu Triết bĩu môi, hấp tấp chạy đến trước mặt, ngửa đầu nhìn hắn, mắt bốc những vì sao nói: "Đại điện hạ, em có thể điều khiển thiết bị của rừng rậm mô phỏng dẫn dắt bọn sâm thử này rời đi."
Hạ Mạt không tự chủ hỏi "Không phải cậu là cơ giáp chế tạo sư sao?"
"Cậu nói tôi?" Vu Triết nghiêng cái đầu nhỏ, tròn mắt to tròn trịa nhìn cậu.
Cũng may thị lực của Hạ Mạt kém hơn alpha, nếu không Hạ Mạt sẽ tức giận đến xuất huyết bởi ánh mắt khinh bỉ của Vu Triết. Vì vậy cậu lại hỏi: "Cậu có thể điều khiển ion, chẳng lẽ không phải cơ giáp chế tạo sư?"
Vu Triết quay đầu chỗ khác, hai cánh tay còn chưa phát dục hoàn toàn ôm ngực, một bộ ngạo kiều ta không muốn phản ứng đồ đần.
May là Lance khéo hiểu lòng người, chủ động giải thích nói: "Vu Triết là tân sinh của khoa công trình ion, mặc dù có thể điều khiển ion thế nhưng đó là do em ấy giải ra mã gốc của rừng rậm."
Giải mã gốc?!
Nếu như coi rừng rậm mô phỏng là một trò chơi điện tử cao cấp thì mật mã gốc chính là chương trình của trò chơi này, thông qua thay đổi chương trình có thể thay đổi tất cả đồ vật trong rừng rậm. Thế nhưng rừng rậm mô phỏng đã tụ tập tất cả tâm huyết của các thiết kế sư cao cấp của Exxon, được tạo thành qua mấy chục năm nghiên cứu, mật mã gốc của nó cũng không phải là thứ mà một trò chơi điện tử có thể so sánh. Mà người trước mắt này, xem thần hình cùng lắm cũng chỉ hơn mười tuổi, lại có thể giải mã gốc của rừng rậm trung tâm trong một thời gian ngắn ? !
Nhân vật lợi hại như thế tại sao đời trước cậu vẫn chưa từng nghe nói qua? Theo lý mà nói không nên a.
Cùng với sự kinh sợ, trong nội tâm của Hạ Mạt còn có một niềm vui nho nhỏ, chỉ cần người này không phải chế tạo sư thì địa vị của cậu ở trong đoàn đội này sẽ không bị uy hϊếp! Chỉ trong nháy mắt, thái độ của cậu với tên hùng hài tử Vu Triết này đã thay đổi 180°.
"Em cũng thật là lợi hại." Hạ Mạt sùng bái nói.