"Nguyên đường chủ!"
Lúc Nguyên Lạc hối hả dẫm giày cao gót đến bệnh viện, toàn bộ thuộc hạ đi theo Giang Thiển trong chuyến công du đã trật tự ngồi ở hai hàng ghế kế phòng cấp cứu, sắc mặt âm trầm cùng sợ hãi đến đỉnh điểm. Có ai mà không biết Giang Thiển là huyết mạch duy nhất còn sót lại của cả một gia tộc đồ sộ như Giang thị chứ? Chuyện này đến tai lão phật gia, bọn hắn khẳng định không có chỗ tốt.
Nguyên Lạc không kịp ổn định nhịp thở đã trực tiếp nắm lấy áo Trần ca, đôi mày nàng nhíu chặt ẩn chứa tia phẫn nộ áp bách mọi phản kháng.
"Các ngươi bảo vệ tiểu thư như vậy sao?"
Thanh âm không lớn, nhưng lại thập phần đe doạ đến bầu không khí vốn đã căng thẳng. Bọn hắn một lũ gϊếŧ người cũng không chớp mắt lúc này lại khϊếp đảm nhìn về phía đèn phòng cấp cứu, chỉ mong Giang Thiển không có việc gì nghiêm trọng thôi.
Người gọi Trần ca cũng rất bất đắc dĩ cúi đầu, đối với khiển trách của Nguyên Lạc không một tia oán hận. Rõ ràng bảo vệ Giang Thiển là trách nhiệm của hắn, hắn lại không thể hoàn thành!
Nguyên Lạc tức giận buông Trần ca ra, liền đi đến chỗ trống ngồi xuống trầm mặc. Nàng không tin được một lũ thuộc hạ cũng không bảo vệ nổi Giang Thiển, càng không tin một người thập phần cẩn thận như nàng ta lại xảy ra tai nạn ngớ ngẩn này.
Trong lúc mỗi người đều chìm vào dòng suy tư riêng, đèn phòng cấp cứu bất ngờ tắt vụt. Nguyên Lạc và Trần ca là người đầu tiên đứng dậy tiếp vị bác sĩ bước ra, Nguyên Lạc không giấu được tia khẩn trương mà kích động lớn tiếng.
"Nàng thế nào?"
Ngữ khí cao ngạo không đầu không đuôi khiến trong mắt vị bác sĩ có phần kinh ngạc, bất quá nàng rất nhanh lấy lại điềm tĩnh, kéo khẩu trang xuống.
"Bệnh nhân không có tổn thương nghiêm trọng, chỉ là tay trái bị nứt xương một chút mà thôi. Ngoài ra toàn bộ là vết thương ngoài da."
Nguyên Lạc rốt cuộc cũng muốn thở ra một hơi sau cơn kiềm nén mấy tiếng qua, sắc mặt trở nên hoà hoãn rất nhiều. Nàng vội vàng phân phó đám hạ nhân trở lại Giang thị, chỉ giữ lại bốn người canh chừng trong bệnh viện. Mặt khác, Trần ca rất tinh tế đi mang thủ tục nhập viện xử lý sạch sẽ.
Giang Thiển là ai? Nàng là người thừa kế Giang gia, cho dù hôm nay nhập viện đột xuất cũng phải xử lí tin tức triệt để, tránh để kẻ thù lợi dụng thời cơ làm khó dễ Giang thị.
Phòng bệnh của Giang Thiển nằm ở tầng cao nhất bệnh viện Tây An, cũng là khu biệt lập với các khoa điều trị khác. Nguyên Lạc ngồi bên giường bệnh, thần tình không chỉ có đăm chiêu phân tích lại một lần mọi chuyện xảy ta trong một tháng qua.
Đầu tiên là sinh ý với Lục gia bị dòm ngó, sau đó là chuyện kho vũ khí lục đυ.c đến Bộ tư pháp, bây giờ là tai nạn của Giang Thiển. Người nhạy cảm như nàng ta không lý nào không biết đề phòng, Nguyên Lạc dù từ nhỏ lớn lên cùng Giang Thiển, bất quá nàng đoán không ra tâm tư sâu tựa biển của nàng ta.
"Tiểu Nhiên...Tiểu Nhiên..."
Trong lúc Nguyên Lạc còn đang suy tư thất thần, bên giường lại đột nhiên vang lên thanh âm đánh động nàng.
"Thiển Thiển?"
Nàng không vội gọi dậy Giang Thiển còn đang mơ hồ vì thuốc an thần, chỉ đơn giản tiến lại gần hơn xem xét dung nhan nhăn nhó của người trên giường. Đợi Giang Thiển nhíu mi tỉnh lại, Nguyên Lạc đã khôi phục bộ dáng tâm đại khí ngạo tựa vào ghế.
Giang Thiển nhìn quanh nơi này một chút, phát hiện quả nhiên bản thân còn chưa có chết, liền âm thầm thở hắt một hơi cảm thán cho liều lĩnh lúc này.
Âm thầm quan sát biểu tình quá mức bình tĩnh của Giang Thiển, Nguyên Lạc bất chợt nhận ra tâm tư kia lại sâu đến nàng không có cách nào bì kịp. Nhưng mà đối với cách làm của Giang Thiển. Nguyên Lạc chung quy vẫn bất mãn trách cứ.
"Cậu chơi đùa hơi quá rồi."
Nguyên Lạc không đầu đuôi lên tiếng đánh vào tâm ý Giang Thiển, khiến cho người còn loay hoay với vết thương trên người không thể phản kháng được. Giang Thiển đơn giản hừ nhẹ, rất nhanh tiếp lời Nguyên Lạc.
"Là hắn không đủ kiên trì."
Thanh âm lãnh mạc bị rút hết tia xúc cảm vốn đã thiếu thốn, Giang Thiển nắm chặt lòng bàn tay đặt trên chăn mềm trắng toát, chậm rãi gằn từng tiếng vì bất mãn.
"Nguyên Lạc, chúng ta về."
Nguyên Lạc có chút ngoài ý muốn nhướn mi thăm dò biểu tình của đối phương, bất quá không cần hao tốn tâm tư đã có thể nhìn ra khẩn trương không che giấu được từ Giang Thiển. Nàng âm thầm phán đoán, mặt khác lại mong phán đoán của bản thân có thể sai.
"Được, tôi lập tức phân phó."
Lăn lộn hắc đạo gần mười năm, không có vết thương nào Giang Thiển chưa từng trải qua,mà cũng chính sự rèn giũa đó lại vô tình biến nàng trở nên vô cảm với đau đớn. Lòng của nàng lúc này chỉ hướng về một nơi, nếu không phải phối hợp diễn một màn kịch lưỡng bại câu thương này nhằm mục đích dụ rắn ra hang, nàng đã sớm được ôm Lý Nhiên vào lòng lúc này.
Không tới hai mươi phút sau, chiếc xe mercerdes đen lại tiếp tục băng băng trên đường trở lại lộ trình vốn có về biệt thự ngoại ô. Trong xe ngoại trừ tin tức kinh tế của đài phát thanh cũng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn của Nguyên Lạc và Giang Thiển.
Nguyên Lạc cầm lái vững chắc trên đường lớn, đôi con ngươi thỉnh thoảng nhìn về phía sườn mặt nhìn nghiêng của Giang Thiển. Không thể phủ nhận ngũ quan của Giang Thiển chính là sự kết hợp hoàn hảo của Giang ba và Giang mẹ, vừa có nét anh khí hơn người lại không mất phần nhu tính vốn có. Lông mi cong vυ't khẽ run rẩy tựa như mỹ nhân e thẹn trước hoa thường nguyệt lạc,bất quá đôi con ngươi lại sắc sảo cùng âm trầm một màu hổ phách điềm tĩnh. Nét đối lập đó tạo cho Giang Thiển điểm thu hút chết người đối với đám ruồi bọ xung quanh, kể cả chính Nguyên Lạc.
Bất quá, có những thứ vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt được. Nếu cường đoạt, chẳng qua là tự đánh mất thứ hạnh phúc còn lại thôi.
Xe dừng lại trước biệt thự lớn, Giang Thiển là người đầu tiên mở cửa vụt xuống lao vào cửa chính. Bước chân nàng vì nhiễm phải tầng khẩn trương mà mất đi nhịp ổn trọng vốn có, lại gia tăng mấy phần lảo đảo. Nguyên Lạc lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Giang Thiển, đôi mi tâm nhíu lại gắt gao không có nửa điểm buông lỏng bước theo sau.
Giang Thiển cảm thấy chỉ cần một giây nữa không thể gặp Lý Nhiên, nàng sẽ thật sự phát điên. Từng tế bào trong cơ thể nàng đang gào thét được kích phát, từng sợi cảm xúc nhỏ nhất cũng bị thân ảnh cùng hoài niệm lấp đầy triệt để. Nàng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bọn hạ nhân, liền lướt qua đi đến trước cánh cửa gỗ nặng trịch.
Ngón tay nàng đặt trên tay nắm cửa mơ hồ xuất ra một tầng mồ hôi mỏng rồi trở nên lạnh đi. Tim Giang Thiển đập rất nhanh, dường như có thứ cảm xúc kì lạ nào đó chảy ngang dòng ngổn ngang của nàng rồi một mực đọng lại vậy.
Giang Thiển đẩy nhẹ cửa vào, bên trong vẫn là mảnh yên tĩnh như thường lệ. Bước chân nàng nặng nề nhấc trên sàn cẩm thạch lạnh ngắt đi đến bên giường, dung nhan nàng ngày đêm nhớ mong không chút thu liễm hiện ra minh minh bạch bạch dưới ánh nắng trở nên phi thường diễm lệ.
Viền mắt nàng trở nên hồng hào vì xúc động, Giang Thiển quỳ gối bên giường, dùng cánh tay trái không bị bó bột ôm trọn lấy cơ thể Lý Nhiên.
Chỉ gần nửa tháng không gặp, Lý Nhiên của nàng dường như càng xinh đẹp thêm một phần.
"Lý Nhiên...Tiểu Nhiên...Tiểu Nhiên của tôi...Tiểu Nhiên..."
Bởi vì bị Giang Thiển vừa ôm vừa không ngừng lẩm bẩm như kẻ điên, Lý Nhiên đang ngủ ngon phải chậm rãi chuyển tỉnh vì quấy rầy. Mi mắt nàng run rẩy khép mở, đón lấy nàng lại là thân ảnh phóng đại của Giang Thiển đang chăm chú nhìn nàng, Lý Nhiên có chút giật mình bừng tỉnh.
"Giang...Giang Thiển?"
Thanh âm mới ngủ dậy còn bị khàn đặc vây lấy, bất quá vào tai Giang Thiển lại biến thành loại dụ hoặc không thể khống chế nổi. Nàng không trả lời mà trực tiếp áp lên người Lý Nhiên, dùng sức hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang câu dẫn lấy nàng.
Lúc nào nụ hôn của Giang Thiển cũng đầy tính xâm lược, ngay cả khi nàng ta cố gắng cho đi ôn nhu đi chăng nữa thì Lý Nhiên cũng vô phương cảm nhận. Môi lưỡi dây dưa, Giang Thiển giống như con thú bị thương đang tìm cho mình một nguồn an ủi mà thân cận Lý Nhiên. Mυ'ŧ môi đứa nhỏ, đưa lưỡi vào khoang miệng để cảm nhận được tư vị thanh thần mà nàng tưởng nhớ nửa tháng qua.
Lý Nhiên không có hồi đáp, đơn giản là bất động mặc cho Giang Thiển làm bừa trên cơ thể mình. Nàng cơ bản đã quen với loại phát tiết này, nhưng Nguyên Lạc thì không.
Cửa gỗ khép hờ đủ để Nguyên Lạc chứng kiến tất cả những gì cả hai đang làm trên giường. Nàng không định đi quấy rầy, nhưng thái độ của Giang Thiển với Lý Nhiên rất khiến người khác ngờ vực. Bởi lẽ một người lãnh đạm đến tàn khốc như Giang Thiển lại có thể gấp gáp đòi hỏi dưới sự xúc động lớn như vậy đã là không giống bình thường, thậm chí thái độ của Lý Nhiên cũng khiến Nguyên Lạc mơ hồ.
Đứa nhỏ không đáp trả, cũng không phản kháng, dường như từ sớm đã thành thói quen với những việc như vậy.
Phong cảnh kiều diễm cứ thế tiến triển, cho đến khi Giang Thiển đè lên tay phải làm đau chính mình, cả hai mới kéo ra một sợi chỉ bạc kết thúc nụ hôn dài.
Lý Nhiên mới bị bệnh nặng, cơ thể chưa kịp thích nghi với vận động nặng như vậy liền hào hển thở không ra hơi. Lúc cả hai trầm tĩnh lại một chút, nàng mới có cơ hội thấy những vết thương trên người Giang Thiển.
Gương mặt tinh xảo kí vốn dĩ trắng như ngọc trai lại có mấy đạo vết cứa vẫn còn đỏ ửng dấu vết bôi thuốc, trên cổ Giang Thiển cũng có vài vết trầy xước. Bất quá cánh tay phải gãy quá chói mắt, đã lập tức kɧıêυ ҡɧí©ɧ ánh mắt Lý Nhiên đưa đến.
"Tôi không sao, không có việc gì..."
Giang Thiển thấy ánh mắt Lý Nhiên chăm chú nhìn tay phải bị bó bột của nàng, liền không đợi được lên tiếng trấn an. Nàng sợ Lý Nhiên sẽ vì nàng mà lo lắng không vui.
Nhưng Giang Thiển không có nhìn thấy trong mắt Lý Nhiên một vệt hốt hoảng đan xen cùng bất an sâu sắc.
P/s: Ai ui tiểu Nhiên rõ ràng lo lắng cho tiểu Thiển mà lại làm bộ vô tâm :)) Còn tên họ Triệu kia, mi hãy liệu hồn :)