Hậu Bách Niên

Chương 14: Vội vã

"Tiểu thư, Triệu thiếu gia đang chờ ngài."

Một vị nam nhân tây trang chỉnh tề hướng về Giang Thiển cúi đầu cung kính, mà hắn cũng chính là tay chân của Triệu Tử Húc, biểu ca của nàng.

Sở dĩ Triệu Tử Húc họ Triệu là vì hắn ta vốn dĩ là con của cô cô nàng. Cũng bởi lý do vấp phải phản đối của lão gia tử trong cuộc hôn nhân giữa cô cô và Triệu thúc, cô cô liền không chút nào do dự chọn ly khai Giang gia để bắt lấy hạnh phúc của mình. Sau khi hạ sinh Triệu Tử Húc, cô cô và Triệu thúc không hề trở về Trung Quốc nữa. Mười năm trước cả hai đều mất trong một tai nạn xe cộ, duy chỉ có Triệu Tử Húc sống sót kỳ diệu, cho nên mới được lão phật gia Giang Quý nhặt về nuôi. Bất quá hắn lớn hơn Giang Thiển ba tuổi, tâm tư lại âm trầm, phong cách làm việc cũng quỷ dị khiến Giang Quý sinh dị tâm liền an bài hắn ở Ireland phụ trách kho vũ khí hạng nặng của Giang thị.

Hắn từ nhỏ rất thích bám lấy Giang Thiển, nàng càng vô pháp từ chối hắn. Dù sao Giang gia cũng đề cao ràng buộc gia đình, Giang Thiển không có cách nào tỏ rõ thành kiến với Triệu Tử Húc.

Một tuần trước kho vũ khí xảy ra vấn đề, buộc Giang Thiển phải thân chinh từ Tây An đến đây giải quyết. Nàng dùng mấy ngày muốn tìm hiểu tận gốc nguyên nhân, lại trì trệ đến hôm nay vẫn chưa có kết quả. Dĩ nhiên, nhạy bén như Giang Thiển liền không khỏi nghi ngờ có nội gián chỉ điểm che mắt, khiến Giang thị lâm nguy.

Đôi con ngươi Giang Thiển siết chặt đặt lên mấy phần giấy cáo buộc từ phía toà Tư Pháp Ireland, thuỷ chung không có tâm trạng đi tiếp đón Triệu Tử Húc. Tên nam nhân cảm thấy không thể đánh động được nữ nhân trước mắt, liền lặng lẽ lui ra ngoài, lại bất ngờ đυ.ng phải Triệu Tử Húc.

"Triệu thiếu gia, nàng..."

Triệu Tử Húc vội vã phất tay, tên thuộc hạ liền hiểu ý im lặng lui xuống. Hắn chờ Giang Thiển hơn một tiếng vẫn chưa thấy mặt, liền phải đến tận thư phòng tìm nàng. Trên mặt bày ra nụ cười công nghiệp pha chút chân thành, hắn đẩy cửa vào, thanh âm lớn tiếng đánh động Giang Thiển đang tựa vào ghế lớn sau bàn gỗ giữa thư phòng.

"Tiểu Thiển! Bên bộ Tư Pháp tiến triển đến đâu rồi?"

Hắn không có đến gần Giang Thiển mà chọn một chỗ an vị trên sofa lớn êm dịu, ánh mắt lộ ra vài phân ưu tư hướng về nữ nhân cao cao tại thượng kia. Chỉ thấy Giang Thiển chợt dời tầm mắt khỏi mấy phần tài liệu đem đến quan sát biểu tình của hắn, Triệu Tử Húc càng cố gắng bày bộ mặt chân tình ra.

"Vụ này quả nhiên không đơn giản."

Triệu Tử Húc phân tích vẻ mặt ngạo mạn của Giang Thiển, hắn âm thầm giật mình một chút, nhưng rất nhanh gạt gỏ nghi ngờ bản thân mình.

"Vậy em đã đoán ra người chỉ điểm phía sau?"

Lần này Giang Thiển không trả lời, cũng không tiếp ánh mắt hắn đưa đến nữa mà chỉ tập trung vào phần tư liệu trên tay. Trên môi treo một nụ cười quỷ dị khiến Triệu Tử Húc sinh ra chút sợ hãi, nàng không nói hai lời liền đem một tờ giấy có chữ ký cùng dấu mộc Giang thị ném cho hắn, bản thân rất nhanh đã ly khai khỏi thư phòng.

"Biểu ca, phần còn lại phiền biểu ca một chút. Ta phải lập tức trở về Tây An một chuyến rồi."

Thân ảnh cao gầy của Giang Thiển vừa đi, Triệu Tử Húc mới giật mình nhận ra nội dung văn kiện trên tay hắn. Nhìn từng dòng chữ ngay ngắn trên giấy, tâm hắn liền phát lạnh mấy phần.

Cái vòng nhỏ hắn bày ra cho Giang Thiển, nguyên lai chỉ đủ để nàng ta chơi đùa trong mấy ngày liền quật khởi dưới dáy lên. Đến bước thu dọn hậu quả, nàng lại rất thẳng tay ném cho hắn. Nhìn bên ngoài chính là thập phần tín nhiệm, bất quá tâm tư âm trầm kia hắn cũng hiểu biết mấy phần, Giang Thiển chính là đang thử hắn!

Hắn quả nhiên xem thường Giang Thiển!

————

Giang Thiển không kịp chờ thu dọn quần áo đã trực tiếp lên phi cơ riêng trở về Tây An. Nàng rốt cuộc thoát khỏi mấy chuyện vụn vặt của Giang thị sau những chuỗi ngày không thể chợp mắt. Dù cho nhận được tin của Nguyên Lạc rằng Lý Nhiên đã được đưa về lại biệt thự an toàn, tình hình theo Lưu di báo cáo thì đã khả quan hơn một tuần trước rất nhiều nhưng nàng vẫn không kiềm được lo lắng như thiêu đốt trong lòng.

"Tiểu thư, văn kiện này cần gấp để..."

"Cút, ta không muốn bất kỳ ai làm phiền."

Giang Thiển dựa vào ghế lớn trên phi cơ, hai tay gắt gao đan lấy nhau để thêm phần trấn định, bất quá dường như ánh mắt sâu thẳm của nàng hiển lộ quá rõ nét biến hoá, khiến cho những thuộc hạ đều tự giác yên lặng lui ra.

Mất mười tiếng mới về tới Tây An, Giang Thiển giống như một cơn gió lên xe chờ sẵn ở sân bay, trực tiếp kéo xuống tên tài xế chưa kịp hoàn hồn để đạp chân ga hết tốc lực về biệt thự ngoại ô.

———-

"Nguyên tiểu thư, tiểu Nhiên thế nào rồi?"

Lưu di vừa ân cần đem khăn nóng vừa được giặt sạch đặt một bên vừa nhíu mi hỏi thăm Nguyên Lạc. Lần đó Nguyên Lạc đến biệt thự ôm Lý Nhiên đi cũng không hề nói một câu dư thừa với bà, nếu không phải biết Nguyên Lạc là bằng hữu duy nhất có được tín nhiệm của Giang Thiển, bà đã liều sống liều chết với nữ nhân này rồi.

Mang Lý Nhiên trở lại là chuyện của hai ngày sau. Lúc lần nữa về đến biệt thự, sắc mặt Lý Nhiên quả thực tốt hơn rất nhiều so với quả bóng nóng bỏng tay hôm nọ. Cũng kể từ hôm đó, Nguyên Lạc sẽ định kỳ mỗi ngày đến thăm Lý Nhiên, còn mang theo đủ thứ loại thức ăn dành cho hài tử. Bà có chút nhìn không ra tâm tư của Nguyên Lạc, nàng luôn người che dấu rất tốt. Nhưng trong một lần tình cờ, bà dường như thấy được trong mắt Nguyên Lạc chút tự trách và tia nhu hoà hiếm có.

Lý Nhiên dành đại thời gian dùng để ngủ sau cơn bệnh suýt nữa khiến nàng mất mạng, cho nên không phải lúc nào Nguyên Lạc cũng thấy đứa nhỏ tỉnh táo đối mặt. Điển hình như lúc này, sau khi uống thuốc, Lý Nhiên liền trầm trọng ngủ mất.

Nguyên Lạc dời tầm mắt khỏi ngũ quan Lý Nhiên, ngẩng đầu đối Lưu di làm cái biểu tình yên lặng. Cả hai hiểu ý đồng loạt ly khai căn phòng, trả lại cho đứa nhỏ không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

"Đã không có vấn đề rồi, chỉ là sức khoẻ của em ấy có chút không khả quan."

Nguyên Lạc dựa vào cửa gỗ, chậm rãi đem lời của Chung Viên Mẫn từ từ hồi tưởng. Dù không có máy móc tối tân như ở bệnh viện tại Đổng gia nhưng vị kia cũng có thể đoán được cơ thể Lý Nhiên tiềm ẩn rất nhiều bệnh trạng. Có lẽ là do thiếu dinh dưỡng trường kĩ khiến một bên thận nàng không phát triển toàn diện, cộng với việc thường xuyên sốt cao, phổi Lý Nhiên cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Nàng không có đem lời này nói cho Lưu di mà chỉ âm thầm giúp đứa nhỏ về khoản dinh dưỡng cho người bệnh, dù chỉ một chút thôi, nhưng Nguyên Lạc lại vô hình tồn tại cảm giác tự trách đối với Lý Nhiên.

Lưu di đứng một bên cũng không nhiều lời, bà thuỷ chung chưa từng hé ra một chút về chứng bệnh tâm lý của Giang Thiển mặc dù bản thân là người duy nhất biết được.

Không sai, Giang Thiển từ ngày mất đi ba mẹ, liền bị mắc chứng tâm lý cưỡng chế. Có khi nàng sẽ không kiểm soát được hành vi của mình, nhưng Lưu di vẫn mong một ngày nào đó Giang Thiển sẽ thoát ra được. Bà thừa nhận bà có phần ích kỷ khi không khuyên can Giang Thiển, cũng vì Lý Nhiên là người duy nhất có thể tác động mạnh mẽ đến nàng, cho nên bà tin tưởng có lẽ Lý Nhiên sẽ là người đó.

Cho đến mấy ngày trước nhìn đứa nhỏ chỉ còn lại nửa cái mạng, Lưu di không thể không cắn răng tuỳ tiện một lần.

Đột nhiên điện thoại Nguyên Lạc vang lên đánh gãy trầm mặc của hai người, chỉ là vừa tiếp cuộc gọi được chưa đến hai câu, sắc mặt Nguyên Lạc đã đại biến trở nên trắng bệch khó coi.

"Tôi lập tức đến."

Nguyên Lạc thậm chí không kịp giao phó đã vội vã chạy xuống lầu ra cửa, Lưu di cảm thấy có chút không ổn, liền nhấc điện thoại gọi cho Giang Thiển một lần. Bất quá đầu dây bên kia đều là không liên lạc được, nghi hoặc của Lưu di lúc này càng sâu. Bà nắm điện thoại gắt gao nhìn theo phương hướng Nguyên Lạc lái xe đi, âm thầm cầu mong đừng có việc gì xảy ra với Giang Thiển.

Nguyên Lạc phóng như mũi tên trên đường lớn hướng đến bệnh viện Tây An trong nội thành, giọt mồ hôi bên thái dương là nhân chứng tố cáo tâm tình thập phần khẩn trương của nàng lúc này. Có trời mới biết, lúc nhận được tin báo kia nàng có bao nhiêu hoảng sợ.

Giang Thiển, cái đồ chết tiệt! Cậu nhất định không được có chuyện gì!

P/s: Ôi chao tiểu Lạc dịu dàng của mẹ An, đúng là khác hẳn tiểu Thiển biếи ŧɦái mà :)))))) Giang Thiển mắc bệnh tâm lý, hơn nữa còn rất khó trị khỏi. Kỳ thực Tiểu Thiển với Giang gia cũng không phải quan hệ rất tốt, các chương sau sẽ rõ hơn nhé :))