Bình Phàm

Chương 10

Không thể nằm tịnh dưỡng mãi ở nhà Phong Đình, với cả sau việc được anh đối xử ôn nhu mỗi khi tắm thì Dương Phàm cảm giác quá huyễn hoặc rồi. Cậu quyết liệt đòi đi làm lại.

"Sau một tháng nữa rồi hẵng đi làm", Phong Đình xoa nhẹ đầu cậu.

"Đừng đối xử với tôi như làm trẻ con như vậy...", Dương Phàm mặt ửng ửng hồng trở về giường ngủ mà chui rút làm con sâu lười. Cậu là dạng người dễ thích nghi, cùng với sự kiên trì của Phong Đình thì Dương Phàm cũng không bị hoảng loạn mỗi khi anh chạm vào.

"Cậu chỉ sợ khi người chạm vào cậu là nam nhân sao?", YinYi hỏi trong lúc kiểm tra vết thương đang dần lành của cậu. Dương Phàm thành thật gật đầu rồi lại lắc đầu "...hình như chỉ trừ Đình tổng...".

YinYi bật cười, "này thì tôi không ngạc nhiên đâu, người chăm sóc cậu thường xuyên là Phong Đình mà nên dần dần cũng ỷ lại vào anh ta thôi! Cái ý gợi ý hôm bữa tôi đưa ra cậu thấy thế nào?", YinYi thành thục thay băng ở vết thương cho Dương Phàm, cô phủi nhẹ tay và "xong!" một tiếng.

Dương Phàm khép vạt áo ngủ rộng của mình lại, vừa gài từng cúc vừa suy ngẫm lời của cô bác sĩ xinh đẹp này. Lợi dụng Phong Đình sau khi anh săn sóc cho mình tận tâm như thế này ư.. có hơi quá đáng rồi không?... Uy Nghi còn chẳng thèm thăm mình thường xuyên chỉ vì chạy PJ của công ty, chỉ có Phong Đình là tạm gác vào công tác không quan trọng mà chăm sóc mình thôi, chưa từng có người nào kiên nhẫn với mình như thế cả... Dương Phàm niết vạt áo chính mình.

"Chỉ là gợi ý nhỏ, nghe hay không đều do cậu quyết định thôi, mà bám vào Đình chỉ có lợi, không hại đâu nhé", YinYi xòe tay đếm đếm lợi ích Phong Đình đem lại khiến Dương Phàm cười không ngớt.

"Nhưng sao chị muốn tôi phải lợi dụng Phong Đình như thế?", Dương Phàm khó hiểu hỏi, đáp lại là khuôn mặt tà tà của YinYi "muốn có phim coi thôi", cô xoa rối tóc cậu rồi cầm hòm thuốc mà rời khỏi phòng, tránh không cho cậu hỏi thêm gì nữa.

Ở nhà thì làm gì? xem tivi, ăn, thay băng, làm những việc hết sức vô vị trên laptop. Dù Triệu Nghi có mang tài liệu qua thì cậu vẫn là nhớ cảm giác ngồi ở công ty hơn. Tối đến, sau khi vật lộn không chịu để Phong Đình giúp xoa thuốc vào tiểu huyệt cho mau lành thì Dương Phàm sẽ lặp lại cái điệp khúc làm nũng với Phong Đình.

Hai tay cậu ôm hông Phong Đình ngồi xem tài liệu bên cạnh, cọ mặt vào thắt lưng anh và không ngừng rầu rĩ "đi làm đi làm đi làm đi làm đi làm đi làm!!!", đến khi cọ ra lửa, à không, cọ đến khi anh rời giường và vào phòng vệ sinh thì cậu đắc ý cười khì. Tiếng điện thoại vang lên báo tin nhắn đến. Dương Phàm không cố ý xem, cậu tính lật người nằm ngay ngắn không quan tâm tin nhắn nhưng mắt lại hướng về phía màn hình sáng trưng bên đống tài liệu.

'Em muốn hỏi Đình tổng rằng liệu ngày mai anh có nhận lời đi ăn sinh nhật em không? Ở quán A**D lúc 18h tối ấy, mang cả Dương Phàm với Triệu Nghi luôn cho đông vui nhé!'- Nhi phòng thiết kế.

Dương Phàm trầm mặc nhìn điện thoại bị lấy khỏi tầm mắt. Phong Đình nhìn cậu, phũ phàng "ở nhà".

"Đi chơi cơ!!!"

Hình như anh nuôi cậu thành con mèo năng động thích rong chơi rồi, vậy mà gặp người lạ lại rụt rè như chú thỏ nhỏ.

"Em chưa khỏi hẳn, đặc biệt là ở vùng tiểu huyệt", Phong Đình thì thầm thổi nhẹ khí ấm nóng vào tai nhạy cảm khiến cậu run nhẹ. Cậu trừng mắt đe dọa anh, lại hừ hừ giận dỗi đưa lưng về phía Phong Đình.

"Đỡ đau hơn rồi mà"

"Thật sự đi lại được đó"

"Đi chậm chậm cũng không động vết thương nha"

"Đau thì sẽ nói Đình bồng...", than thở xong thì vội chôn mặt vào gối. Cậu muốn tự vả mặt mình cho xong, ai đời lại có dũng khí nói ra câu đáng xấu hổ như vậy. Loáng thoáng tiếng cười trầm thấp của Phong Đình.

"Được, mai cho em đi ra ngoài giải khuây, giờ ngoan ngoãn ngủ nào", vỗ nhẹ lên mông Dương Phàm, Phong Đình tự hút khí lạnh vì độ đàn hồi của mông đem lại xúc cảm tốt cho bàn tay quá...

Dương Phàm che mông, dù vui mừng vì được đi nhưng vẫn ghét bỏ nhìn anh.

Ngủ không ôm lấy nhau cho đến nửa đêm Phong Đình cảm giác cánh tay bị đè nặng, l*иg ngực nhồn nhột, anh thức giấc, nhìn người kia gác đầu lên tay anh, mặt vùi vào trong lòng anh mà an ổn ngủ, Phong Đình hôn nhẹ lên tóc cậu, vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy của cậu và tiếp tục ngủ.

Triệu Nghi khi nhận lời mời thì đã từ chối vì cô không ưa cô gái kia. Dương Phàm tiếc nuối cúp điện thoại.

Dương Phàm là loại người không trọng bề ngoài, cần thoải mái là chính nên khi đi sinh nhật cậu cũng chỉ quần jean và áo thun có họa tiết con mèo sau cổ áo. Phong Đình khá thích cái áo nào, anh hay vươn tay niết con mèo hoặc cúi đầu hôn lên khiến cậu giật thót, trừng mắt nhìn anh.

Quà sinh nhật là lắc tay bằng bạc, họa tiết đơn giản, được gói trong hộp quà màu hồng xinh đẹp.

"Chúc mừng sinh nhật", Dương Phàm cầm món quà đưa cho cô gái. Cô gái nhỏ nhắn nhưng ăn mặc hiện đại, lộ da thịt và dù trang điểm kiểu gì thì cô cũng giống y một khuôn đúc ra với tiểu Nữ.

"Cảm ơn", cô như giật món quà từ tay Dương Phàm rồi hướng Phong Đình ở sau lưng cậu cười quyến rũ. Dương Phàm chậm rãi tập tễnh bước vào phòng, bên cạnh là Phong Đình năm lần bảy lượt phải từ chối cô gái muốn khoác tay anh đi vào vì anh còn phải dìu Dương Phàm.

Căn phòng tách biệt với phong cách trang nhã, bàn tròn to đã có sẵn mọi người, có cả Dương Mai và Phong Minh. Phong Đình cảm nhận người kia run nhẹ thì bước lên che tầm mắt cậu lại.

"Cho tôi nước trái cây và nước khoáng"

"Đình tổng, sao anh không dùng rượu như mọi người chứ? Còn Phàm nữa, sao lại uống nước trái cây?", cô gái tò mò nhìn về phía hai người, chỗ cô là chủ toạ, cách xa vị trí của Phong Đình và Dương Phàm. Cô nghe mọi người đồn thổi về người tên Phàm này nên không mấy thiện cảm lắm.

"Tôi đổi vị, còn em ấy thì tửu lượng yếu", ánh mắt sắc bén nhìn qua cô gái, cảnh cáo cô câm miệng lại.

Bữa tiệc bắt đầu, tiếng trò chuyện, tiếng bát đũa chạm nhau, không ai chú ý đến Dương Phàm nữa, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù bàn ăn nhiều món ngon nhưng Dương Phàm bị hạn chế ăn, danh sách những món dễ tiêu và có lợi được Phong Đình ghi nhớ rõ, anh gắp những món đó cho cậu, còn cậu thì tự nhiên mà tiếp nhận rồi ăn như mọi khi.

Đau bụng, Dương Phàm không muốn Phong Đình theo vào phòng vệ sinh nên anh đành ở khu hút thuốc đối diện. Phòng vệ sinh sạch sẽ, thoáng, Dương Phàm chọn một buồng gần cuối mà đi vào. Thuốc của YinYi tốt lắm, cậu cảm giác đỡ đau ở tiểu huyệt nhưng khi đại tiện còn có chút khó khăn... Vẫn hơi đau nhói.

buồng bên cạnh có người vừa đến. Tiếng điện thoại loáng thoáng vang lên, giọng nói có chút quen khiến Dương Phàm tò mò áp tai lên vách nghe ngóng.

Người ta nói "tò mò gϊếŧ chết mèo", buồng bên cạnh là một trong những kẻ đêm hôm ấy đã đè cậu ra mà cưỡng bức. Dương Phàm giật bắn người che miệng mình lại, cố gắng kìm nén sự run rẩy và kinh tởm xộc lên cổ họng.

"A lô, đại ca, Phong Minh có vẻ tức chúng ta lắm. Thằng hôm trước chúng ta bạo hành vẫn còn lành lặn đại ca ạ"

"Dạ dạ, em đang hỏi Phong Minh nên làm gì tiếp theo"

"Dạ dạ đại ca, chậc, da dẻ thằng kia thật mịn còn hơn con gái! Tiếc là ngực phẳng với lại có khối dư giữa hai chân, chậc, thật tiếc.." (*)

"Lần sau chúng ta cắt thử cái đó của cậu ta rồi làʍ t̠ìиɦ thử xem thế nào được không đại ca? Em nghĩ chắc thú lắm!"

"Dạ dạ em bàn với Phong Minh, dạ dạ tạm biệt đại ca"

Khi phòng vệ sinh hoàn toàn chỉ còn một mình Dương Phàm thì cậu vẫn không thể bình tĩnh nổi. Từng hình ảnh cứ hiện về, cậu có cảm giác mình có thể thấy trước mặt mình khung cảnh hôm đó...

Phòng vệ sinh đèn vàng ấm áp, khi cậu vừa đặt chân vào thì tay bị kéo giật ngã sấp lên sàn gạch lạnh lẽo. Tiếng khoá trái cửa vang lên, cậu hoảng hốt trừng mắt nhìn người đang đứng trước mặt, là Phong Minh. Hắn vươn ngón tay di trước trán cậu, giở giọng ghét bỏ "em biết tại sao tôi ở đây không? Để dạy dỗ lại em đấy, sau khi chia tay có vẻ không biết điều gì cả". Sau cái phất tay là tiếng đánh đập vang lên, quần áo cậu bị xé rách, da thị th va chạm sàn nhà lạnh toát, những kẻ đáng sợ không ngừng vồ tới cậu, giày vò cơ thể cậu.

Vừa đau vừa tủi rồi dần dần là nhục nhã, hoảng sợ, bên tay là những lời chì chiết của Phong Minh, thế nào là vì sao lại làm vậy với cậu. À, ra là vì hắn không thích thấy cậu xuất hiện trong công ty, lại còn làm chức cao hơn Dương Mai. À, ra là vì hắn chỉ muốn thử cảm giác làm gay nên mới quen cậu. À, thì ra hắn nghĩ cậu leo lên giường Đình tổng mà Đình tổng lại là anh trai hắn, Đình tổng còn là gay thuần, tài giỏi hơn hắn nên hắn mới... Hắn mới... Dạy dỗ cậu.

"À, ra là vậy...", Dương Phàm ngơ ngác mà vươn tay mở cửa buồng vệ sinh, tập tễnh ra ngoài. Phong Đình dập điếu thuốc, thấy Dương Phàm mặt trắng bệnh thì lo lắng xoa nhẹ lên mặt cậu. "Em làm sao?"

"Không sao, chúng ta vào lại bữa tiệc...", Dương Phàm nắm lấy tay Phong  Đình, cùng anh trở vào. Nước trái cây hết nên cậu dành uống nước khoáng của Phong Đình, vừa uống vừa theo dõi tiết mục mở quà của cô gái tên Nhi. Khẽ chẹp môi, cậu cảm giác nước có vị ngòn ngọt... Kì lạ quá.

Cô gái xinh đẹp mở quà, từ nước hoa cho tới túi xách, từ mỹ phẩm cao cấp cho tới quần áo hàng hiệu, cô nàng mặt mày ngày càng tươi như hoa cho đến khi mở món quà của Dương Phàm và Phong Đình mang tới.

"Chiếc lắc hình như ở chợ cũ?"

"Trời, tặng quà mà tặng đồ xấu thế? Đơn điệu như chê tiểu Nhi già ấy!"

Tiếng bàn tán bắt đầu vang lên. Dương Phàm không ngu ngốc, cậu nghe hiểu cả, nếu bình thường thì cậu sẽ nhích người sát lấy Phong Đình biểu đạt sự lười đôi co nhưng chẳng hiểu dũng khí ở đâu mà cậu lại đứng lên, giật lại cái lắc, cậu nhìn quan phòng, thấy tiểu Nữ ngồi thu lu một góc cách biệt thì thảy cái vòng qua cho cô "chúc mừng sinh nhật, tiểu Nữ".

Trước sự bàng hoàng không tin nổi của mọi người, Dương Phàm rời khỏi buổi tiệc, kèm theo sau là Phong Đình. Những cô gái bình thường khi thấy một chàng trai làm thế với mình sẽ tức giận lao vào cô gái kia mà đánh mắng nhưng tiểu Nhi thì không dám vì kia là em gái song sinh của cô... Và nó thì không được tổ chức sinh nhật.

________

Lải nhải về (*). Tớ từng đọc cổ trang về hoàng thượng, thái giám, cái cảm giác bị cắt đi rồi, không thể phát tiết được nó thốn lắm (;'Д'A mà cái truyện cổ trang đó, bé thụ lại xuyên ngay cái lúc thân xác kia bị cắt các bác ạ... Rồi sau này bị hoàng thượng đè ra ịch ịch, phát tiết không được trời ơi xem mà xót cả lòng.