Bình Phàm

Chương 9

Phong Đình sờ nhẹ trán Dương Phàm, chắc chắn rằng cậu đã hạ sốt mới an tâm dọn dẹp. Đến tận hơn hai giờ sáng anh mới có thể ngủ yên được.

Đang sắp sửa vào giấc thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí tĩnh lặng của màn đêm.

"A lô?", thì thào vào điện thoại, anh cẩn thận xê dịch người rời giường để ra phòng khách.

"Phàm đâu rồi?", là Uy Nghi điện đến.

"Em ấy đang ngủ. Sao vậy?", Phong Đình nhìn lên đồng hồ, "mà giờ này không ngủ? Chạy pj hử?".

"Em đang ngủ thì nghe nhà bếp đổ đồ, ban nãy sắp xếp, em quên cất ly nước của Dương Phàm vào... Và nó bị trượt do mặt bàn ướt và vỡ tan tành...", Uy Nghi mờ mịt lên tiếng.

"Chỉ vì vỡ một cái ly mà em lại lo lắng như thế?", anh nghi hoặc không tin vào tai mình.

"Cái li đó... Phàm với em đi cúng chùa mua từ hồi cấp ba... Nhà sư nói cái li có thể là điềm báo không may. Vì nó vỡ rồi nên em lo lắng phải gọi anh vào giờ này!"

"Không có chuyện gì đâu, Phàm đang ngủ trong phòng", nói dối không chớp mắt. phong Đình chậc nhẹ, giờ mà kể là trưa mai báo sẽ đăng tin nhà giám đốc tập đoàn *** bị người phá rối đốt cháy trong đêm.

"Thật?"

"Ừ...". Phong Đình nhìn cuộc gọi kết thúc.

Dương Phàm nhớ ra là cậu phải đi làm, nếu không đi làm sẽ bị quở mắng, bị trừ lương cậu còn muốn khao Uy Nghi một chầu ăn hoành tráng nữa. Mở mắt nhìn trần nhà quen thuộc, nhà của Phong Đình. Khẽ cử động thân thể thì một trận căng thẳng đau đớn ập đến, chớp mắt, cậu nhớ lại hết thảy chuyện hôm qua. Thoáng run nhẹ, cậu cố hít thở giữ bình tĩnh lại... Tự hỏi, làm sao bây giờ.

Có tiếng cãi vã ở phòng khách, cậu muốn hé môi gọi Phong Đình nhưng nhận ra cổ họng khô rát, Dương Phàm chẳng thể làm gì khác trừ nằm im chờ cuộc cãi vã qua đi.

RẦM! Uy Nghi mặt tức giận mà đỏ bừng xông vào phòng ngủ, cô bước đến ôm chầm lấy Dương Phàm "xin lỗi xin lỗi xin lỗi đã không bảo vệ được cậu..."

"Ngô...", vết thương bị động chạm, cậu khẽ than đau, Uy Nghi phát giác, vội buông Dương Phàm ra.

"A, thực sự bị ngoại thương nghiêm trọng sao?!"

Dương Phàm không đáp, cậu ngầm đồng ý, tay vô thức nắm chặt chăn.

"Khốn! Biết thế tôi không cho cậu đi làm đâu!!! Ở tiệm bánh sống an nhàn quên ngày quên tháng còn hơn!!!", cô nghiến răng căm hận, cô quệt quệt mặt lau đi nước mắt vô thức rơi vì đau lòng.

"Nào... Nhịn đau tôi đưa cậu về nhà tịnh dưỡng"

Uy Nghi cố sức không chạm đến vết thương, muốn nâng Dương Phàm lại thì tay bị nắm lấy.

"Lâu ngày không gặp, Tiểu Uy", cô gái búi tóc cao với áo bác sĩ đứng ngay cạnh Uy Nghi, cười lên rộ răng khểnh tinh nghịch, sau khi nghe sự vụ Uy Nghi đến đưa người về thì cô đã vội dùng mô tô phóng đến đây để ngăn lại.

"YinYi, chị đừng ngăn cản tôi", hất tay YinYi ra, Uy Nghi ghét bỏ nói.

"Có thời gian chăm Phàm không? Nghe nói em lại đang chạy PJ quan trọng? Em đã giao trọng trách chăm Phàm cho ai? Ai không làm tròn bổn phận thì người đấy chịu chứ nhỉ? Học bao nhiêu năm với Phong Đình rồi mà vẫn không tin anh ấy sao?", hàng loạt câu hỏi dồn dập, trúng trọng tâm khiến Uy Nghi á khẩu trừng mắt nhìn YinYi.

"Hôm qua anh ấy nói dối em về Phàm", cô ủy khuất nói.

"Đó là do em gọi vào gần sáng 3, 4 giờ. Có ai điên đến mức nói sự thật để một cô như em ra khỏi nhà vào giờ người ta ngủ không?", YinYi gỡ tay Uy Nghi đang muốn giúp Dương Phàm dậy, đẩy cô qua một bên còn YinYi thì thành thục cởi đồ kiểm tra vết thương trên người Dương Phàm.

RẦM! Uy Nghi bỏ ra khỏi phòng.

YinYi bất đắc dĩ lắc đầu, Uy Nghi vẫn luôn là đứa nhỏ cứng đầu. Thay băng ở vết thương với dấu răng còn rỉ máu trải dài ở ngực, bụng dưới, vết bầm tím thâm đen ngay thắt lưng, ở bắp đùi, vết trầy xước ngay má, ở cổ,... Rồi chân bị trặc nhẹ, tại tiểu huyệt thì bị lộng đến rách và xuất huyết.

YinYi hít vào một ngụm khí lạnh, cô đã canh thời điểm bản thân nhắm chừng sau khi tiên đoán để báo Phong Đình nhưng lại không đoán trước được thời gian hay việc Phong Minh mang theo bè phái.

"Phàm, nếu muốn công đạo thì lợi dụng Phong Đình nhé", YinYi biết Dương Phàm lương thiện nhưng cô vẫn muốn thấy thỏ con cắn người, mượn gió đẩy thuyền, nên gợi ý một chút.

"Ân..."

Khép cửa phòng ngủ lại. YinYi hướng nhìn Phong Đình đau xoa thuốc ở vết cắn hôm qua.

"Uy Nghi đâu?", YinYi nhìn quanh.

"Giận dỗi bỏ về", Phong Đình đáp.

"Oh, chịu tha cậu và không đòi đưa Phàm của cô ấy về?", YinYi ngạc nhiên không tin vào tai mình.

Phong Đình gật đầu. Anh đã giao kèo với Uy Nghi sẽ bảo hộ cậu lần nữa. Anh đã cam kết với cô dù Phàm có còn yêu anh hay không thì anh cũng phải yêu cậu ấy như cách cậu ấy từng yêu anh. Phong Đình vẫn luôn tự hỏi, ngày trước xảy ra chuyện gì, anh và cậu lại quên nhau dù từng thân nhau như vậy, vụ lật xe khi đang đi chơi với trường phải hay chăng là lý do khiến não bộ chấn động?

Ban nãy Uy Nghi sau khi tát anh một bạt tai đã nổi đóa nói về quan hệ cũ của hai người cho anh, gợi cho anh nhớ hết lại rồi dùng đó để mắng anh đã khiến Dương Phàm bị thương.

Làm quá lên khiến Phong Đình không tiêu hoá nổi ... Anh không còn nhỏ nên rồi anh cũng thông suốt. Mang Phàm vào công ty là anh mang. Hứa cũng là anh hứa. Làm cậu bị thương cũng do anh. Trách nhiệm? Uy Nghi không nói anh cũng sẽ chịu vì ngày trước hay hiện tại, hình ảnh lờ mờ của học đệ lớp dưới theo lưng anh giúp đỡ, nụ cười của cậu như nuốt chửng ánh ban mai tồn tại mãi trong lòng anh.

"Sau đó đứa nhỏ đột nhiên không quấn tôi nữa. Rồi tai nạn xảy ra và tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì, nhớ cũng chỉ nhớ mang máng nụ cười thôi", Phong Đình cười nói. YinYi gật gù hiểu ra mọi chuyện, sau khi kê đơn, dặn dò này kia thì cáo từ để Phong Đình nghỉ ngơi.

Nhắn cái tin cho thư ký mang tài liệu công việc qua nhà mình thì Phong Đình vào phòng ngủ xem Dương Phàm.

Cậu đã hoàn toàn tỉnh vì khát nước. Ấn mắt khẩn cầu nhìn Phong Đình lại nhìn ly nước trên bàn. Anh hiểu ý, đi đến cẩn thận cậu lên, giúp cậu chậm rãi uống nước.

"Uy Nghi rất giận", sau khi nằm lên giường, Dương Phàm ngẩn người nhớ lại ban nãy.

"Cô bé giận tôi, không phải Phàm. Tôi xin lỗi, bảo hộ em không kỹ", Phong Đình vươn tay tính vuốt nhẹ bên má cậu thì Dương Phàm chợt run rẩy, cậu nghiêng mặt muốn né tránh khiến tay anh khựng lại giữa không trung. Không khí ngượng ngập bao trùm cả căn phòng.

"Tôi... Anh... Tôi... Không sao...", áy náy nhìn Phong Đình, cậu thật sự không cố ý tránh né nhưng chẳng hiểu sao lại phản xạ như vậy.

Phong Đình thu tay về, cầm chắc ly nước "tôi lấy cháo cho em".

Dương Phàm hé môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nhìn bóng lưng Phong Đình rời khỏi phòng.

Hành trình dưỡng thương của Dương Phàm bắt đầu. Cậu được Phong Đình chăm sóc cẩn thận nhưng cậu vẫn hay né tránh những cái động chạm dù là vô tình hay trong sáng.

Thảm thương nhất có lẽ là khi tắm, tắm khô nên Phong Đình khổ não. Anh gọi Uy Nghi nhờ giúp thì lại nghe hồi đáp "anh tự làm đi! Em là con gái đấy!", rồi nghe tiếng ngắt máy lạnh lùng.

"Phàm, đến giờ tắm khô rồi, ráng chịu đựng một chút nào", anh nâng cậu ngồi bên giường, mang một chậu nước ấm đến và đợi cậu cởi đồ.

Đầu tiên là lau nhẹ lên mặt Dương Phàm, chiếc khăn ấm chạm qua vết thương khiến cậu run khẽ nhưng sau đó cậu lại cảm nhận được sự mềm mại của chiếc khăn, Dương Phàm cố thả lỏng, trấn tĩnh rằng người chạm vào mình là Phong Đình, anh là người tốt.

Chiếc khăn ấm lau xuống dần cơ thể cậu, hai cánh tay, tấm lưng, khuôn ngực của cậu, những vết thương cứ đau âm ỉ, chẳng biết là do ám ảnh tồn đọng hay cơn đau thực sự nữa.

Anh khi lau gần xuống bụng dưới thì khựng lại, ngẩn mặt lên tính hỏi cậu rằng muốn tự làm không, nhưng chưa kịp hỏi Dương Phàm đã hất cái khăn đi. Khuôn mặt cậu tái đi, trắng bệch, cậu hoảng loạn.

"Đừng động vào tôi... Làm ơn..."

Phong Đình nhìn cậu ôm lấy hai đùi run rẩy, cơ thể chẳng còn gì che mà đơn bạc đến đau lòng, ánh mắt sợ hãi nhìn qua ngó lại. Anh chợt nhớ đến lời của YinYi, cần lau khô, thay băng, thoa thuốc, nhất là tiểu huyệt phải chăm sóc cẩn thận nếu muốn mau lành.

"Thật xin lỗi"

Phong Đình dùng chút lực để cậu ngồi vào lòng anh, cố không khiến cậu đau mà luồn tay giúp cậu lau vùng bụng dưới.

Dương Phàm vùng vẫy, cậu cố cào cổ tay anh gỡ ra, cậu la hét đòi thoát khỏi đùi anh "đừng động!!! ... A!!! Đừng... Không phải chỗ đó.. Ưʍ..."

Vì nương tay không kìm chặt nên anh sơ sẩy khiến cậu dùng chút hơi tàn xót lại thoát ra nhưng không thể đứng vững nên lại được anh ôm về, đặt lên giường.

Tiếp tục là lau hai đùi, cái chân bị trặc được nắn xương nhưng vẫn không hết đau. Anh vì chăm chú lau nên không chú ý biến hoá của cậu. Dương Phàm cố khép hai đùi lại, tay buông che tại hạ bộ bí mật kia.

Phong Đình ngừng lau, gỡ tay cậu ra thì thấy phân thân đã cương lên từ bao giờ. Dương Phàm tỉnh táo đôi chút, cậu đỏ bừng mặt xấu hổ, cậu chực rơi lệ "tha... Tha cho tôi... Phong Minh...", ánh mắt đọng nước mông căn bản chẳng còn nhận rõ người trước mặt là ai.

Phong Đình tính buông tha cậu nhưng sau khi nghe tên em mình thì anh đổi ý. Bàn tay với những ngón tay thon dài nắm lấy phân thân của Dương Phàm, anh thành thục mà vuốt ve lên xuống, niết nhẹ các nếp nhăn trên phân thân, có khi lại đùa nghịch hai tiểu cầu, dịu dàng mà xoa nắn, ngón tay khảy nhẹ đầu khất rỉ ra chút bạch trọc, làm cậu thoải mái mà oằn mình, rên "A~" một tiếng rồi bắn ra.

Anh cười cúi đầu thì thầm vào tai cậu "thoải mái không?"

Nói không là nói dối. Dương Phàm sau khi cao trào thì ngơ ngác gật đầu, nhìn kỹ anh rồi tự lầm bầm "là Đình sao..."

"Ừ tôi đây. Ngoan, qua rồi", Phong Đình xoa thuốc ở tiểu huyệt cho Dương Phàm, mặc kệ cậu ngượng ngùng che mặt lại, kéo cậu lên, giúp cậu thay đồ ổn thỏa mới đi dọn dẹp sạch sẽ.

Triệu Nghi có lần qua nấu ăn, đã quan sát được hết sự săn sóc của Đình tổng. Nhiều năm sau nhắc lại, cô cười cười kể

"lần ấy tôi hỏi Phong Đình rằng 'anh đều đối xử ân cần với người bệnh vậy sao? Bệnh khiết phích hết rồi à?' Thì anh ấy đáp 'không, tôi chỉ đối như vậy với một người thôi, là Phàm của tôi'."

_

Lời tác giả: cảm giác lại chạy quá nhanh, công nhớ rồi. Còn thụ chưa nhớ ra thôi. Chương này viết nhanh nên cứ sao sao ấy. /~