Bình Phàm

Chương 2: Bạn cũ và hồi ức cũ

Dương Phàm dụi dụi đôi mắt hơi sưng đỏ của mình, cậu vỗ vỗ hai má lấy lại tinh thần, khóc cũng chẳng thể làm gì được nữa, quan trọng là phải tìm chỗ ở mới càng sớm càng tốt để nhanh chóng dọn khỏi đây, tránh đi sự tịch mịch và trống rỗng của bản thân.

Đối với người thất nghiệp thì nơi ở mới phải rẻ, phải rẻ, phải rẻ. Quan trọng lặp ba lần, miễn phí càng tốt nữa. Dương Phàm chợt nhớ đến bạn bè cũ, nếu liên lạc được với họ, có phải hay không sẽ được ở nhờ một thời gian ngắn? Cậu sẽ nấu ăn, phụ dọn dẹp nhà cửa để bù cho tiền ở chung? Rồi khi có lại công việc mới, ổn định lại ví tiền sẽ bao họ một bữa ăn cảm ơn rồi lại dọn về nơi chính mình làm chủ, nơi một mình mình an ổn, nơi gọi là nhà.

Lục tung căn phòng ngủ chỉ để lôi chiếc hộp gỗ từ dưới gầm giường lên, Dương Phàm thổi bụi bay bớt rồi mở ra. Trong ngôi nhà này, trừ quần áo, vật dụg cá nhân thì chiếc hộp gỗ chính là kỷ vật gắn với đời học sinh của cậu, đồ vật loạn thất bát tao, từ chiếc kẹo học trưởng tặng đã chảy nước cho đến nhật ký, lưu bút cậu đều cất cẩn thận ngăn nắp trong này. Lấy cuốn lưu bút cuối năm 12 ở đáy hộp lên, Dương Phàm tựa người vào giường, không cầm lòng mà mở ra xem ôn lại kỉ niệm.

Dương Phàm bật thốt lên "ôi! Tình đầu!".

Tuổi trẻ là gắn liền với những tranh chấp bồng bột, những ham mê nhất thời hay những mộng mơ tương lai hướng tới. Vào những năm cấp ba, Dương Phàm là một chàng trai hoạt bát, sôi nổi, đối với các hoạt động đoàn thể hay hoạt động công ích xã hội đều hăng hái tham gia nhưng Dương Mai từng than thở rằng cô thường bị gắn mác là giả tạo thục nữ, hồ li tinh vô dụng nên Dương Phàm thường xin học trưởng ghi công lao của cậu vào cho chị gái mình. Học trưởng đã mắng cậu ngu ngốc nhưng lại thay cậu chia đều công lao để cậu cũng có phần và học trưởng chính là mối tình đầu của Dương Phàm.

Ngặt nỗi đến hiện tại tên người ta là gì cậu quên mất tiêu rồi, thực đáng trách quá. Lại lật lật sổ để xem tiếp thì tình cờ rơi vào lòng cậu một mảnh giấy nhỏ, Dương Phàm tò mò mà mở ra đọc, là thư tay của người bạn mình từng thân, kèm theo là số điện thoại liên lạc ghi bằng mực xanh bị phai bớt đi!!! Cậu vội bật người dậy lao ra phòng khách, nhấc điện thoại gọi vào số này mà quên mất vài chuyện quan trọng...

"A lô?", giọng nói chững chạc của một cô gái vang lên. Sự lạnh lẽo chạy dọc sóng lưng Dương Phàm, cậu nghĩ  bản thân đã quên chuyện gì đó rồi, chuyện gì từ rất lâu rồi không nhớ ra nổi, cậu hít sâu, chậm Chạp đáp "Uy Nghi, tôi Dương Phàm đây".

"Dương Phàm? Chúng ta tuyệt giao với nhau rồi mà? Cậu đã quên?",  giọng nói của cô gái mang theo chút ngạc nhiên, Dương Phàm sực nhớ ra, chuyện câu quên bẵng mất chính là chuyện họ đã cắt đứt quan hệ bạn thân.

Vào buổi chiều ngày đó, cậu chạy đến khoe Uy Nghi rằng sẽ dọn ra ở chung với Phong Minh sau khi thi đại học xong, Uy Nghi không đồng ý, cô đã phản ứng gay gắt và bản thân cô có thành kiến với Phong Minh, cô lo sợ cậu bị Phong Minh  tổn thương vì Phong Minh vốn là trai thẳng được Dương Phàm tài tình bẻ cong, đến khi họ cãi nhau kịch liệt, trong lúc nhất thời nổi cáu Dương Phàm đã quát lên "tôi theo Phong Minh! Còn có, Dương Phàm tôi từ nay tuyệt giao quan hệ bạn thân với Uy Nghi!", Uy Nghi khi ấy tròn mắt không tin vào tai mình, sau cô lại thở dài thườn thượt "được! Đường ai nấy đi! Xem như tôi nhìn nhầm cậu!".

Dương Phàm cười khổ, chuyện quan trọng như vậy mà kẻ gây ra lại quên, cậu ngượng ngập nói "A... Tôi nhớ ra rồi, thực xin lỗi chuyện ngày đó, là tôi sai, đáng ra không nên nặng lời như vậy... Ừm, tôi làm phiền cậu rồi, tạm biệt", vươn tay tính cúp máy thì tiếng Uy Nghi trong điện thoại vang lên ngăn hành động đó lại.

"Phàm! Chúng ta gặp lại nhau đi!", Uy Nghi đã hẹn thì Dương Phàm đáp ứng ngay tức khắc.

Chỉ cần là lời Uy Nghi, nếu không phải phụ giúp chị gái thì Dương Phàm luôn nghe theo, người đầu tiên cậu chọn để giải bày tâm sự của bản thân chính là Uy Nghi, người đầu tiên giúp cậu khi cậu bị bắt nạt cũng là Uy Nghi...

Tuổi trẻ luôn phải có cho mình một người bạn thân để kề vai sát cánh suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

Chỗ Uy Nghi hẹn là quán bánh ngọt nhỏ ở gần trung tâm thành phố, tên quán khiến Dương Phàm hơi ngẩn người, 'LÁ BAY TRONG GIÓ' là tiệm bánh có tiếng nhất nhì ở khu này vì độ ngon và ngọt nhưng không ngấy, chỉ là thợ làm bánh đôi khi rất lười. Dương Phàm tự hỏi, thợ làm bánh hôm nay hết lười rồi sao?

Đi đến một bàn trống ngồi xuống, cậu đưa mắt nhìn ngắm chung quanh. Uy Nghi từng nói chỉ cần giàu một chút sẽ lập tức mở một tiệm bánh nhỏ, an ổn chiều chuộng sở thích nấu nướng của mình, lại vừa có thể đem lại sự ngọt ngào cho người khác nữa.

Tiếng chuông gió trên cửa leng keng cùng tiếng giày cao gót vang lên phá tan bầu không khí im ắng, cô gái năm nào giày bata đá bóng trên sân nay đã thành một cô gái sắc sảo, giày cao gót quyến rũ. Như đoán được ý nghĩ của cậu, cô sau khi ngồi xuống liền mở lời "đồ ngốc nhà cậu lại suy nghĩ lung tung, tôi không hề thay đổi, do tính chất công việc thôi!".

Dương Phàm ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, xoắn xuýt ấp úng "Uy... Uy Nghi, lâu rồi không gặp...".

"5 năm rồi Phàm ạ! Cậu là đồ hỗn đản! Tại sao lâu như vậy mới liên lạc lại với tôi chứ?!", cô gái căm ghét lườm nguýt cậu, tay thì chỉ trỏ trên menu món để người bồi bàn đi chuẩn bị. Dương Phàm giật mình "Cái gì?! Mới đó đã năm nằm rồi?! Tôi tưởng chỉ mới vài ba năm...", giọng càng chút một nhỏ xíu như muỗi kêu.

"Ha ha ha!! Cậu không thay đổi quái gì hết Phàm à!!! Cậu cũng quên luôn lời cuối cùng của tớ thì phải", Uy Nghi vờ ngồi nghiêm túc, thẳng lưng, nhìn cậu chăm chăm, dõng dạc nói "tớ đã nhắn cậu rằng đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt nhưng khi nào muốn thì cứ liên lạc với tớ mà, hay cậu không đọc tin nhắn của tớ?!".

Dương Phàm cúi đầu không nói, cậu không dám nói, ngày nhận được tin nhắn là ngày đang hẹn hò với phong Minh, Phong Minh không thích Uy Nghi nên trực tiếp giật điện thoại cậu và xóa hết mọi thứ, kể cả số của Uy Nghi. Phong Minh nói rằng cậu chỉ cần hắn thôi, còn những thứ khác đừng quan tâm đến. Nếu hiện tại nói ra tình cảnh khi đó, phải hay không Uy nghi sẽ nổi đóa lên mà phóng hỏa đốt nhà?

Uy Nghi nhìn cậu bạn thân của mình mà thở dài ngao ngán "thôi bỏ qua đi, cậu liên lạc lại là tốt rồi, cần tôi giúp đỡ gì, phải không?", Uy Nghi khuấy nhẹ cà phê, cười nhìn Dương Phàm. Cậu hoàn toàn á khẩu rồi, tại sao lại có một người dễ dàng đi guốc trong bụng kẻ khác như vậy.

"Phải... Tôi... Tôi cần một nơi ở tạm đến khi tìm được nhà và việc làm mới".

"Cái fuck! Hắn đuổi cậu đi?! Tôi biết ngay mà!!! Thứ như hắn có tốt đẹp con mẹ gì đâu chứ!!!", Uy Nghi muốn phun hết cà phê trong miệng ra nhưng cô đã kịp nuốt xuống, cau mày nhìn bạn mình.

"Bình tĩnh bình tĩnh!!! Ăn!! Mau ăn bánh không sẽ hết ngon đấy!!!", Dương Phàm cười khổ cầm nhanh cái muổng, xắn múc bánh đút lẹ vào miệng của Uy Nghi. Cô gái này, chỉ cần có đồ ăn là sẽ xìu xuống, giống như bạn lấy nước mà dập lửa vậy.

"Kể đầu đuổi ngọn ngành ra cho tôi nghe nào", Uy Nghi giật lại cái muỗng, nhàn nhã ăn bánh, nhàn nhã nghe.

Dương Phàm có ảo giác đã gặp lại Uy Nghi năm đó, tức giận điên người khi cậu nói rằng cậu đã cố chấp mà bẻ cong Phong Minh, phải tống vào miệng Uy Nghi hàng tá thứ để đổi lấy sự bình tĩnh của cô cùng câu nói quen thuộc vang mãi trong lòng cậu, là chiếc dằm ngay tim, không cách nào gỡ nổi

"chỉ cần bẻ cong trai thẳng thành công, cậu sẽ vui như đứa trẻ được kẹo nhưng mà cậu lại không nghĩ đến chuyện sau khi viên kẹo tan hết trong miệng là nỗi lo "sâu răng" ập đến. Bao giờ hắn vô tình yêu lại con gái? Tự thẳng lúc nào cậu cũng chẳng hay biết để ngăn cản và rồi hắn lấy cớ muốn có vợ, có con để chia tay người mà hắn đang yêu không sâu đậm. Đồ ngốc nhà cậu, dù nhảy lầu cả chục lần vẫn sẽ vẹn nguyên đoạn tình cảm đó, thà đi bẻ học trưởng còn tốt hơn!".

Cậu cũng từng nghĩ sẽ bẻ cong học trưởng nhưng bạn gái anh là hoa khôi của khối, vừa xinh đẹp vừa điêu ngoa nên Dương Phàm tự bỏ cuộc và chuyển mục tiêu, nhắm sao Phong Minh từng chọc ghẹo cậu.

Chậm Chạp kể ra đầu đuôi sự việc từ hôm qua đến hôm nay, ngắn gọn, xúc tích lại dễ hiểu, Uy Nghi vừa lòng gật đầu rồi lục trong ví ra một chiếc chìa khóa nhỏ rồi đưa cho Dương Phàm, Uy Nghi cười "cứ ở với tôi đến già, bị ế thì chúng ta cùng lấy nhau, sóng vai vào lễ đường để tung hường cho nhau cho màu mè là được.".

"Cậu... vẫn giữ căn nhà cũ đó sao?", căn mà trước khi cha mẹ Uy Nghi bị tai nạn qua đời, cô phải đấu tranh với họ hàng để giành lấy nó, cũng chính là nơi Dương Phàm ở nhờ trong quá trình come out.

"Sao phải bán nó đi? tôi không thiếu tiền, huống chi cái cửa tiệm này cũng đủ để tôi nghỉ việc mà ở nhà hưởng thụ sở thích ấy!", Uy Nghi cười cười.

"Cái... cái tiệm này của cậu?...", Dương Phàm không tin vào tai mình, thực huyễn hoặc quá nha!! "Vậy cậu chính là thợ làm bánh lười biếng đó?"

Uy Nghi thoải mái gật đầu "tôi bận rộn lắm, khi nào tìm được thời gian rãnh mới làm bánh ngọt phụ thợ, chẳng hiểu sao lại bị tung tin thành siêng năng mới làm... À! Cậu khi qua ở cùng tôi í muốn làm nhân viên trong tiệm luôn không? Công việc phục vụ cũng không quá vất vả đâu", vừa dứt lời, cô đã bị Dương Phàm ôm chầm lấy. Uy Nghi xoa xoa lưng cậu, cười

"đừng lo đừng lo, tôi ở đây rồi, không ai bắt nạt cậu nữa đâu Phàm à..."

Xoa xoa mũi, Dương Phàm đỏ hốc mắt xúc động ngồi ngay ngắn lại, đã lâu rồi không nghe lại câu này, chỉ cần nghe câu này, cậu lại bình tâm trở lại. Dương Phàm không cần mấy câu thề thốt thương yêu, đã rất nhiều lần cậu mong Phong Minh ôm cậu thực chặt, an ủi như cách mà Uy Nghi an ủi mình thì tốt biết mấy nhưng lại chẳng bao giờ được trải cái cảm giác đó mà toàn là những câu yêu với thương... Đúng là khi yêu, những lời như rót mật, huyễn hoặc cũng có thể khiến bản thân chìm đắm luân hãm thật sâu.

"Quyết định vậy đi, giờ cậu về nhà soạn vali balo này nọ, tôi sẽ chở cậu về.", Uy Nghi đứng lên, tạm biệt nhân viên ở tiệm rồi đi khỏi cùng cái đuôi Dương Phàm đang hớn ha hớn hở vì được ngự tỷ cứu vớt... khụ. Khi hai người khuất xa dần, một người đàn ông nãy giờ dõi theo Dương Phàm quay lại tiếp tục hành trình mua bánh đem về nhà.

(Tác giả hú hét ''công 2 đã được lên sóng! đất diễn sẽ còn bị hạn chế đến chương 4 UvU vì sao chương này xuất hiện? vì anh và bé thụ từng quen biết nhau ' ^ ' hí hí)