Bình Phàm

Chương 3

Xe của Uy Nghi lao đi trên đường, Dương Phàm ngồi ghế phụ, lẳng lặng ngắm cảnh vật lướt qua tầm mắt thẳng đến khi xe dừng trước căn nhà nhỏ.

"Ôi chao!! căn nhà xinh thế!! Màu là theo cả sở thích của cậu luôn ha Phàm?", Uy Nghi ló đầu ra, huýt sáo xuýt xoa, ra đây là lý do bạn thân mình kiên quyết bỏ rơi mình chỉ để sống cùng Phong Minh nhỉ?

Uy Nghi vỗ vai cậu, cười hối "mau mau đi lấy đồ đi! Càng chậm là càng quyến luyến ấy! Cần thì gọi tôi vào giúp nha!".

Mở cửa vào là cảm giác cô tịch mà đến tận bây giờ Dương Phàm mới nhận ra. Cậu tháo giày ở lối vào, nhanh chóng bước đến phòng, lấy Vali dưới gầm giường ra và bắt đầu dọn đồ của mình.

Từ khi chuyển vào sống với Phong Minh, Dương Phàm dường như rất ít khi tiêu hoang món gì. Quần áo? Trừ hai ba bộ công sở thì chỉ có hai ba bộ quần áo vừa đi chơi vừa mặc ở nhà thôi; giày cũng thế, có hai đôi cùng một chiếc dép bông nhỏ mang trong phòng ngủ, chỉ là từ khi bị chê là giống con gái, Dương Phàm đã hạn chế mang nó.

Đến đầu giường kiểm tra thì chỉ thấy mấy món quà của Phong Minh tặng cho mình, cậu mím môi miễn cưỡng không chạm vào chúng.

Cúi cùng cũng dọn xong, Dương Phàm tay ôm hộp gỗ, tay kéo Vali ra khỏi phòng, khi vừa đặt chân ra cửa đã thấy Uy Nghi cùng với Phong Minh đang cãi vã gì đó.

"Tôi không ngờ đến giờ cô vẫn không thay đổi! Cứ là con nhỏ bại não như ngày nào!", Phong Minh cau mày quát.

Uy Nghi tính nói gì đó lại nhưng thấy Dương Phàm đi ra thì xuống xe giúp cậu kéo Vali cất ra phía sau, còn cậu thì bình thản đi ngang qua Phong Minh, bước vào ghế phụ lái ngồi.

"Tôi đã tính cho em một căn nhà...", Phong Minh hướng Dương Phàm nói.

"Giữ căn nhà đó làm của hồi môn đi, chúng ta đã chia tay rồi, suốt mấy năm chăm sóc bữa ăn và căn nhà này, tôi và anh xem như không ai nợ ai cái gì cả.", Dương Phàm nhìn thẳng phía trước, không muốn giáp mặt hắn. Cậu sợ trái tim này lại quặng đau để rồi ép bản thân trào nước mắt.

Đến khi Uy Nghi lên xe ngồi, chuẩn bị phóng đi thì Dương Phàm nói tiếp "Phong Minh, quà anh từng tặng, tôi đặt trên tủ đầu giường, vứt hết đi nhé không chị tôi lại buồn đấy.", xong thì giơ tay vẫy vẫy.

Đến khi chiếc xe khuất bóng, Phong Minh mới có cảm giác mình vừa hụt điều gì đó trong lòng. Vỗ mặt mình trấn an, hắn nhanh chóng vào nhà lấy đồ rồi rời khỏi, hôm nay còn phải đi lựa thiệp cưới với Dương Mai.

Uy Nghi lái xe trên đường cao tốc, cô đôi khi nghiêng đầu nhìn Dương Phàm, cứ như vậy mà nhìn khiến cậu dựng hết cả da gà lên. Dương Phàm dở khóc dở cười nhìn lại Uy Nghi "cậu là đang tiếc thương hay hâm mộ tôi thế?".

"Tôi đang cố gắng nhìn thấu tâm tình cậu", Uy Nghi cười lên lộ hai lúm đồng tiền sâu tít. Dương Phàm cười lắc đầu, vươn tay bấm radio trong xe và nhắm mắt dưỡng thần.

Mặt trời dần khuất sau những căn nhà cao tầng chót vót. Dương Phàm cùng Uy Nghi bàn bạc nhau nên ăn cái gì. Nói đến tài nghệ nấu ăn thì chẳng ai thua kém ai cả, chỉ cần hai người hợp lại sẽ hơn hẳn đầu bếp chuyên nghiệp.

"Ăn cơm chiên không?", Dương Phàm lục tủ lạnh, hỏi.

"Không, béo lắm, ăn cơm bình thường đi, làm cá kho, rau luộc nữa là được.", Uy Nghi lấy nồi đất, Dương Phàm thì phối hợp mang cá trong tủ lạnh ra rã đông.

Căn nhà Uy Nghi ở là ngay khu cao cấp nhưng chung quanh chỉ có căn của cô là tương đối cổ xưa, bờ tường có dây leo và rêu bám, cổng sắt thì rỉ sét cô không thèm thay, khu vườn nhỏ đầy các loại hoa mọc dại, lại là nơi cô cùng Dương Phàm ngày xưa hay lui tới, trốn học, cùng đánh bài nướng tôm vào dịp lễ, nấu lẩu ăn vào mùa đông, ngắm pháo bông vào dịp tết. Nếu không xảy ra tai nạn kia, có lẽ căn nhà không trống rãi thế này.

"Bố cậu thực sự rất tốt, ông ấy luôn xem tôi như con cái của mình, biết tôi come out cũng không kì thị tôi", Dương Phàm trầm tư trước khung hình nhỏ, trên ảnh là bốn người cười vui vẻ cùng pháo bông xa xa, một bên là Uy Nghi và Dương Phàm khoe pháo giấy, một bên là người đàn ông cười phúc hậu với người phụ nữ hiền từ... Tiếc là họ lại ra đi sớm quá.

"Mẹ tôi nói với tôi, cậu come out có lẽ chịu nhiều dị nghị đau lòng lắm, bà khi đó lo lắng đến mức nghĩ ra biện pháp nếu cậu bị gia đình đoạn tuyệt sẽ dung nạp cậu làm con bà", Uy Nghi ngồi xem tivi, bật cười ha hả nhắc lại chuyện cũ.

Dương Phàm bật cười theo cô, chuyện gì có thể quên nhưng này luôn phải nhớ. Khi đó cha mẹ không chấp nhận nhưng cha mẹ Uy Nghi lại chấp nhận cậu, còn bình tĩnh trấn an cậu rằng "đừng lo lắng quá, cô chú đều biết đồng tính vốn không phải bệnh con ạ, nếu mọi người không chấp nhận con thì gia đình này sẽ luôn chấp nhận con!". Khi ấy còn trẻ, Dương Phàm đã xúc động bật khóc, vừa thút thít vừa cảm ơn cô chú.

"Tôi luôn ghét cuộc sống vì sự bất công, người tốt lại ra đi quá sớm...", Dương Phàm ngồi cạnh Uy Nghi, tựa đầu lên vai cô và thở dài. Không gian im ắng lại, xoa dịu hai nỗi mất mát khác nhau.

Tiếng báo thức reo inh ỏi khắp phòng, Dương Phàm gõ cửa phòng Uy Nghi gọi cô thức dậy.

"Phàm, chút tôi thả cậu ngay tiệm bánh, có gì bác Q sẽ chỉ bảo cậu nên làm gì. Hôm nay tôi về trễ vì có án quan trọng, không cần chờ tôi nha." Uy Nghi vừa ăn bánh bao vừa nói, Dương Phàm ngồi đối diện gật gật đầu thuận theo cô.

Tiệm bánh ngày thường không đông mấy, chỉ có hàng đặt sẵn hoặc vài vị khách giờ nghỉ trưa ghé vào gọi nước, thưởng thức bánh, nghe nhạc thư giãn rồi lại bận rộn công việc nên Dương Phàm chẳng có tất bật gì cả, đôi khi cậu phụ bác Q trộn bột, nướng bánh, đôi khi lại thay cô bé sinh viên trông quầy để cô có thể ngồi ôn bài một chút.

Leng keng leng keng...

"Chào mừng quý khách!", Dương Phàm mơ màng nghe tiếng cửa mở thì giật mình ngẩn mặt lên, hướng người vừa vào tiệm một nụ cười tươi rói.

Người đàn ông kia đã gật nhẹ đầu và bước đến quầy bánh, thật kì lạ, Dương Phàm cứ thấy người đàn ông đó quen mắt thế nào ấy, giống như đã nhận thức nhau từ trước rồi, cậu chăm chú nhìn người kia, đến khi anh lên tiếng "tôi chọn loại này, lấy phần như cũ".

"A? a! a phần như cũ của anh là thế nào, thực xin lỗi hôm nay lần đầu tôi đi làm nên không rõ anh chọn như thế nào, có thể nói lại cho tôi được không? Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ!", Dương Phàm cười hối lối, lấy khay và kẹp gắp ra để chuẩn bị lấy phần bánh.

Người đàn ông nhìn cậu trong chốc lát rồi mới nhàn nhạt nói "hai matcha, một berry".

"Đây đây, phần của anh đây, tổng cộng là... ", đưa phần bánh cho người đàn ông, nhận tiền thối tiền xong Dương Phàm lại tiếp tục nói "cảm ơn anh đã ghé tiệm, hẹn gặp lại lần sau!".

Người đàn ông cầm theo hộp bánh nhỏ, chuẩn bị ra khỏi cửa thì quay đầu nhìn cậu một chút, nhìn cậu bé đang xếp tiền ngay ngắn lại vào chỗ rồi tiếp tục hành trình chống cằm mơ màng, khóe môi anh cong nhẹ lên, đẩy cửa rời khỏi tiệm.

Cô bé làm cùng cậu là một sinh viên năm hai, siêng năng chăm chỉ cần cù, chỉ có điều lại là một siêu cấp hủ nữ, sau khi người đàn ông bảnh bao kia rời đi, cô bé ngừng bút trong tay, hướng cậu mà chọt chọt.

"Sao đấy Mỹ Ái?", cậu ngừng mơ màng, cúi đầu nhìn cô bé lầy lội dưới sàn thảm cùng đống bài tập.

"Hai người hợp đôi lắm!", cô bé nháy nháy mắt với cậu, Dương Phàm có thể thấy dây ra đa hủ nữ loe ngoe trên đầu cô. Cậu bật cười "nhưng anh không quen biết người ta".

"Anh không biết duyên tiền định sao? Có thể bây giờ chưa nhận thức nhưng đến thời điểm thích hợp, hai anh sẽ thành đôi ấy!", cô bé cười rộ lên vui vẻ nói.

Cậu thoáng cau mày rồi nhướng mày hỏi "sao có thể dám chắc thế?"

"Không chắc chắc, chỉ chắc là thôi. Tiên quyết khi thành hủ là không ghép đôi trai thẳng, vừa lúc anh và anh ấy đồng thời là gay lại rõ vị trí công thụ. Giống như anh đi trên đường phát hiện đồng minh cùng giới tính với mình, thì em có thể nhận diện được công thụ và theo thẩm mỹ để ghép đôi họ", cô nói một tràng rành mạch lại nghiêm túc, Dương Phàm phải khâm phục mà vươn tay xoa đầu cô.

"Í! Thay ca thay ca! Anh trông tiệm nãy giờ rồi!!", cô bé tống cậu vào sau bếp, nháo loạn cả ngày đến khi đóng cửa tiệm.

Dương Phàm không bắt xe buýt mà chậm rãi cuốc bộ về nhà, dù quãng đường có hơi xa, cách cỡ nửa tiếng nhưng cậu vẫn vui vẻ mà đi, vừa đi vừa ngâm nga hát.

Tiếng chuông điện thoại phá bầu không khí yên tĩnh, Dương Phàm nhìn người gọi đến mới nhẹ nhõm bắt máy "a lô chị... Gọi em có chuyện gì?".

"A, chị muốn gửi thiệp cho em nhưng không rõ em sống ở đâu, không ai biết cả nên chị mới mạo muội hỏi em...", Dương Mai vẫn dịu dàng, khiêm nhường như vậy, cậu chẳng còn cách nào khác để từ chối nên đành nói Dương Mai cúp máy rồi cậu lọc cọc gõ địa chỉ gửi cho chị.

Ngay ngày hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên khi Uy Nghi đang vệ sinh cá nhân còn Dương Phàm thì đang làm bữa sáng. Uy Nghi ngậm bàn chải đánh răng và vọt đi mở cửa, cô không muốn Dương Phàm bị quấy rầy khi đang chuẩn bị bữa sang dinh dưỡng bồi bổ cho cô đâu!!!

"Cô là ai?", Dương Mai kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Uy Nghi chớp mắt, nhận ra chị gái Dương Phàm, cô vẫn nhớ như inh bà chị banh bèo giả tạo này. Cầm bản chải đánh răng trên tay, Uy Nghi đưa mắt đến sau lưng bà chị thì thấy Phong Minn, cô nhướng mày hỏi: "tìm Phàm sao? Cậu ấy đang bận, muốn đưa gì nói thì đưa và nói cho tôi này, tôi sẽ truyền lại cho cậu ấy!".

Dương Mai vội lục giỏ xách lấy một tấm thiệp đỏ chói lọi đưa cho Uy Nghi "xin cô đưa cho em trai tôi nhé, sự xuất hiện của em ấy là niềm hạnh phúc của tôi".

"Hẳn cô nên nói câu đó với người đang đứng sau lưng kia kìa, Dương Mai.", Uy Nghi hừ lạnh rồi đóng sầm cửa lại. Để Dương Mai ngơ ngác quay qua hỏi Phong Minh "cô gái đó... Là ai thế anh?".

Phong Minh mặt hết xanh đến đen dần,  đáp "Uy Nghi, bạn thân Phàm", rồi nắm tay Dương Mai dắt về, hắn chọn lựa kể xấu về Uy Nghi để Dương Mai khuyên em trai cô ngừng chơi với loại bạn thế này, tránh cho sau này Uy Nghi có làm quá lên chuyện gì của quá khứ.

Sau khi đóng cửa lại, Uy Nghi ném thiệp lên bàn trà, tiếp tục vệ sinh cho xong. Dương Phàm trong khi chờ Uy Nghi thì trông thấy thiệp, ban nãy lo nấu ăn nên cậu không quan tâm ai đến... May mà không ra xem ai đến, chắc là có Phong Minh đi theo chị ấy...

Dương Phàm trầm mặc nhìn chăm chăm hai cái tên vàng rực trên tấm thiệp cho tới khi Uy Nghi nắm tấm thiệp quăng xuống đất, cô choàng vai cậu kéo vào bếp.

"đi ăn sáng! Chút tôi dẫn cậu đi mua đồ dự đám cưới, cậu phải thực đẹp cho tôi!"

Uy Nghi hùng hổ nói.