Hoắc Dĩnh đôi mắt trong vắt không chút vẫn đυ.c, trầm ngâm dường như đang suy nghĩ gì đó sau đó gật đầu. Hắn nhìn nàng mỉm cười một cách hồn nhiên: "Tỷ đi đâu, ta đi đó."
"Vậy ta đem huynh đi bán, huynh sẽ ngồi đếm tiền cho ta?" Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh trêu đùa.
Không ngờ, Hoắc Dĩnh vậy mà gật đầu cái rụp, nói: "Ta sẽ đếm. Nhưng ta sợ, ta không có nhiều thịt, bán không được giá. Ta lại sợ thịt ta dai, bán không người mua, vậy phải làm sao?"
Tiểu Điệp nghe xong cảm thấy choáng váng. Quả nhiên không nên trêu đùa với Hoắc Dĩnh lúc này, nếu không nàng e rằng y sẽ thật sự tới chỗ bán thịt lấy bản thân bán cho người ta.
Nàng khẽ ho khụ khụ vài cái, cười khan nói: "Không cần bán, không cần bán, ta đùa thôi."
Nói rồi Tiểu Điệp lại lấy bình thuốc mà Đức phi đã tặng cho nàng, nàng đem thuốc đổ ra bình thuốc khác, sau đó lấy bình thuốc cũ đập thẳng xuống đất. Bình thuốc vỡ ra, long ấn xuất hiện bên trong. Tiểu Điệp khẽ cười lạnh. Quả nhiên.
Trọng lượng của bình thuốc vô cùng kỳ lạ nên khiến nàng nghi ngờ nàng ta đã giấu cái gì đó trong bình thuốc, chỉ không ngờ, lại là long ấn. Nhớ tới hành vi lén lén lút lút của người hầu Đức phi lúc tới thăm nàng, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt. Xem ra không chỉ có cái này.
Tiểu Điệp khẽ liếc xéo Hoắc Dĩnh, cười như không cười nói: "Đức phi kia xem ra là tình nhân cũ của huynh." Chỉ có nhân tình cũ mới có thể ra tay ngoan độc với đối thủ như vậy, ngoài ra, nàng không thể nhớ là đã từng đắc tội với nàng ta bao giờ. Hơn hết, nàng là từ hành tinh khác xuyên tới, không lý nào vô tình đắc tội.
Hừ, Lý Hoắc Dĩnh huynh không ngờ lớn lên lại sở hữu vẻ mặt yêu nghiệt như vậy. Nàng dùng tay chọc chọc vào má y. Hoắc Dĩnh không hiểu nàng đang nói gì, chỉ biết gãi gãi đầu.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp chỉ biết thở dài. Ta thật không biết huynh ngốc như vậy là phúc hay là họa nữa.
Nàng vừa cất bình thuốc cùng long ấn vào trong túi áo vừa dặn dò Hoắc Dĩnh: "Huynh ở đây một lát, ta sẽ trở lại ngay."
Sợ Tiểu Điệp lại đi mất, Hoắc Dĩnh vội nắm chặt áo nàng, rụt rè hỏi: "Ta đi cùng được không?"
"Không được."
Hoắc Dĩnh bị Tiểu Điệp lớn tiếng có chút giật mình, bèn ủy khuất buông áo nàng ra: "Vậy tỷ sẽ trở lại?"
Tiểu Điệp gật đầu chắc chắn: "Ta sẽ." Nói rồi Tiểu Điệp đi mất.
Hoắc Dĩnh ngoan ngoãn ngồi lại trên nóc nhà. Trời sắp lập đông, khí trời có chút se lạnh, cả người Hoắc Dĩnh vì khí trời lạnh đã khẽ run lên cầm cập. Nhưng trong tâm trí của Hoắc Dĩnh lại không có ý định rời đi chỗ khác. Vì Hoắc Dĩnh sợ rằng, chỉ cần hắn vừa xoay lưng rời đi thì khi Nhạc tỷ quay trở lại, không thấy hắn nhất định tỷ ấy sẽ bỏ đi một mình. Hoắc Dĩnh không muốn điều này chút nào.
Mẫu thân đã qua đời, những trong cung này ai nấy đều thật đáng sợ. Vị đại thẩm kia hôm đó* có cho hắn một bát canh, bảo uống vào sẽ rất tốt cho cơ thể. Nhưng khi Hoắc Dĩnh uống vào, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bức, ruột gan dường như có lửa, sau đó cổ họng hắn dâng lên một cảm giác ngai ngái, một ngụm máu tươi đã phun ra. Hắn bị ngất xỉu. Hoắc Dĩnh chỉ nhớ, khi hắn thức dậy, toàn thân đã bị đau nhức, còn vị đại thẩm kia lại bị chém đầu vì đã đầu độc hắn.
(Hoắc Dĩnh nói "hôm đó" vì ký ức của Hoắc Dĩnh bị trở lại khi mới 6 tuổi.)
Từ trước đến giờ, đã có rất nhiều người đầu độc hắn, mặc dù cơ thể hắn đã miễn nhiễm ít nhiều với một số loại độc. Nhưng những loại độc kỳ lạ, hiếm gặp thì vẫn có thể hại được. Hắn tự hỏi, có phải là do hắn không ngoan, nên mẫu thân mới rời xa, nên mới có nhiều người muốn gϊếŧ hắn như thế.
Chỉ có Nhạc Nhạc tỷ là rất tốt với hắn, vì thế, hắn yêu Nhạc Nhạc tỷ nhất. Mặc dù hắn muốn Nhạc Nhạc kêu hắn là ca ca cơ.
Khi Tiểu Điệp quay trở lại, Hoắc Dĩnh gần như đã đông thành đá. Nhìn thấy Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh cười thật tươi, thì thào: "Nhạc tỷ đã trở lại."
Nói rồi, Hoắc Dĩnh cứ thế cả người ngã xuống khiến cho Tiểu Điệp hoảng hồn, chỉ kịp kêu tiếng: "Này!"
Cũng may Tiểu Điệp lao tới kịp, đỡ lấy Hoắc Dĩnh khiến cho hắn không bị đập đầu.
*****------*****
Khi Hoắc Dĩnh tỉnh dậy cũng đã ba ngày hôm sau.
Vừa mới mở mắt, Hoắc Dĩnh liền lập tức tìm bóng dáng Tiểu Điệp như là gà con lạc mẹ. Khi nhìn thấy Tiểu Điệp ngồi ở ghế cách đó không xa, Hoắc Dĩnh mới thở phào ra nhẹ nhõm, hắn cảm giác như mình không còn chút sức lực nào, định lên tiếng thì bị nghẹn lại ở cổ.
Tiểu Điệp sắc mặt âm u như muốn gϊếŧ người, khi thấy Hoắc Dĩnh tỉnh dậy, sát khí càng ngày càng tăng cứ không giảm. Nàng đứng phắt dậy, dùng chân đạp mạnh cái ghế ra phía sau, sắc mặt tràn đầy sát khí đi tới chỗ giường Hoắc Dĩnh.
Hoắc dĩnh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn chỉ biết âm thầm nuốt nước miếng ực ực.
Hắn đã làm sai gì rồi sao, nhưng hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi mà.
Khi Tiểu Điệp tới nơi, mặt của Hoắc Dĩnh hoàn toàn tái mét, cắt không còn một giọt máu.
Tiểu Điệp nể tình hắn chỉ mới khỏi bệnh nên không muốn mắng, nhưng cảm giác tức giận thì vẫn cứ nghẹn lại khiến cho nàng "Hừ" một tiếng rõ to, còn Hoắc Dĩnh thì bị giật bắn cả người.
Nhìn thấy nàng như thế, Hoắc Dĩnh kiềm nén không được nữa, cái mặt trắng bệt khẽ xụ xuống, bất ngờ bật khóc. Hoắc Dĩnh vừa khóc vừa lắc lắc tay nàng mếu máo: "Nhạc tỷ, tỷ đừng giận nữa. Đệ sai rồi, đệ sai rồi."
Chân mày Tiểu Điệp khẽ nhíu lại, tâm tình có chút dịu bớt, nhưng giọng vẫn chứa đầy sự tức giận nhìn Hoắc Dĩnh hỏi: "Sai chỗ nào?"
Hoắc Dĩnh cố gắng lấy tay áo chùi cái mũi đang sụt sịt, cố gắng nén lại tiếng nấc do khóc quá nhiều, đáp: "Tỷ dặn ta đợi tỷ để cùng bỏ trốn, nhưng chúng ta chưa bỏ trốn, đệ lại ngủ mất tiêu. Đệ sai rồi, sai rồi."
Nghe những lời nhận lỗi của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp chỉ còn biết dùng tay xoa xoa hai bên thái dương không ngừng giật giật do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Là lỗi của nàng, nàng đã sai, sai rồi.
Nàng sai khi quá xem thường bệnh của Hoắc Dĩnh.