Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 22-2

Cảm giác an toàn khiến nàng thϊếp đi lúc nào không hay. Giật mình tỉnh dậy, nàng phát hiện bản thân vẫn đang ở trong vòng tay ai đó. Người phía sau dường như cũng ngủ thϊếp đi, cằm y tựa trên đầu nàng, tay chung quy vẫn ôm nàng không một chút nới lỏng.

Tiểu Điệp khẽ kéo tay Hoắc Dĩnh ra, nhẹ đứng dậy rời khỏi. Bất giác, cánh tay nàng bị người phía sau tưởng chừng như đang ngủ kia nắm chặt.

Hoắc Dĩnh đôi mắt mơ hồ vừa mới tỉnh dậy, một tay dụi mắt, một tay nắm chặt tay Tiểu Điệp, giọng buồn buồn hỏi: "Nhạc Nhạc tỷ, tỷ tính đi đâu?"

Tiểu Điệp trái tim phút chốc đập nhanh, nhưng nàng vẫn cố kiềm nén, lạnh lùng đáp: "Không cần vương gia quan tâm, buông tay ra."

Hoắc Dĩnh bị sát khí của nàng làm cho sợ hãi, cái cổ của y khẽ rụt lại, nhưng bàn tay thì vẫn cố nắm chặt không buông. Y cố lấy dũng khí lên tiếng: "Ta không buông, Nhạc tỷ có đánh ta ta cũng không buông."

Tiểu Điệp cười giễu cợt, cái đầu nhỏ của nàng xoay lại mang theo ánh mắt đầy tà khí: "Thế nếu ta chặt tay của người thì sao?"

Lập tức, cánh tay vốn mềm mịn trắng nỏn của nàng bị hàn khí bao lấy, sau đó biến thành một thanh kiếm bằng băng.

Tiểu Điệp gằng giọng ra lệnh: "Buông ra."

Hoắc Dĩnh vẫn ngoan cố đáp lời: "Không buông."

Vừa dứt lời, Tiểu Điệp liền không lưu tình chém xuống. Hoắc Dĩnh chỉ kịp hét lên một tiếng, cánh tay y đã bị đứt lìa, máu không ngừng tuôn ra ồ ạt, ướt cả một vạt áo.

Hoắc Dĩnh không ngờ mình lại bị chém, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Điệp sắp rời khỏi, Hoắc Dĩnh lấy tay còn lại nắm chặt tay Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp sắc mặt vẫn như cũ, lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ lặp lại hai chữ: "Buông ra."

Hoắc Dĩnh vẫn tiếp tục ngoan cố, lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói đã nghẹn vì khóc: "Không buông."

Cứ thế, Tiểu Điệp lần nữa thẳng tay chém đi cánh tay kia của Hoắc Dĩnh. Hoắc Dĩnh lại phóng ra day gai từ chân mình để nếu chân nàng lại. Hai chân của y cũng vẫn như cũ bị nàng nhẫn tâm chặt đi.

Hoắc Dĩnh bây giờ trở thành người không tay không chân, xung quanh chỗ y nằm là một vũng máu lớn.

Tiểu Điệp thầm nghĩ lần này nhất định y sẽ ngoan ngoãn để cho nàng đi.

Nhưng nàng không bao giờ có thể ngờ đến, Hoắc Dĩnh vậy mà vẫn kiêng cường lăn tới chỗ nàng, mặc cho vũng máu của chính bản thân làm cho khắp thân đều trở thành màu đỏ. Y dùng thứ còn lại nguyên thủy nhất của mình chính là răng, cắn chặt vạt áo của nàng, cản trở không cho nàng đi.

Tiểu Điệp đứng trên cao nhìn xuống, con ngươi ánh lên màu đỏ vô cùng quỷ dị. Nàng vẫn vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc như cũ, giọng nói như phiêu lãng trong gió, nhìn Hoắc Dĩnh phía dưới hỏi: "Bây giờ ta chặt đi đầu ngài, ngài sẽ không oán hận ta?"

Hoắc Dĩnh rùng mình một cái, nhưng ánh mắt kiên định nhìn nàng, lắc đầu chứng tỏ

đáp án của y.

Tiểu Điệp khóe môi khẽ cong lên, thanh kiếm băng từ tay nàng cứ thế chém thẳng xuống, không lưu tình lấy đi đầu của Hoắc Dĩnh.

Nhìn lưỡi kiếm gần tới cổ mình, Hoắc Dĩnh nở nụ cười thật tươi, ánh mắt không có gì là oán hận nàng cả. Y chỉ lẳng lặng nhắm mắt, nhận cái chết mà nàng mang tới.

Thật tốt quá, đến khi hắn chết, Nhạc Nhạc tỷ vẫn ở bên cạnh hắn.

Tiếng cạch vang lên, khung cảnh xung quanh liền bị thay đổi. Hai người bọn họ vẫn ở trên mái nhà, một người xoay lưng định rời khỏi, một người cầm chặt lấy tay người kia không buông. Nhưng Hoắc Dĩnh vẫn hoàn toàn lành lặn, không chút xây xát nào.

Tiểu Điệp ngồi phịch xuống, ôm chặt Hoắc Dĩnh thở dài: "Ta thật hết cách với huynh, huynh vẫn ngốc y như lúc nhỏ."

Hoắc Dĩnh thì ngơ ngác, hết nhìn nàng lại nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Không phải hắn chết rồi ư?

Thật ra Hoắc Dĩnh lúc nãy đã bị Tiểu Điệp lén đưa vào mộng cảnh, nàng vốn định mượn mộng cảnh để dọa cho Hoắc Dĩnh sợ để bản thân rời đi, đồng thời cũng mượn đó để khiến y ghét nàng.

Mộng cảnh này sau khi Hoắc Dĩnh không còn nằm trong phạm vi nàng thực hiện phép nữa thì nhất định sẽ hết. Ngoài ra, mộng cảnh sẽ chấm dứt khi Hoắc Dĩnh trong mộng cảnh bị chết.

Tiểu Điệp không ngờ, Hoắc Dĩnh lại thoát khỏi mộng cảnh thuộc vào trường hợp thứ hai, khiến nàng thật hết cách.

Nhìn thấy Hoắc Dĩnh một tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, một tay sờ khắp người mình, miệng không ngừng ú ớ: "Ta... ta... tay... chân..." thì khiến nàng không kiềm nổi mà bật cười.

Nàng dùng tay còn lại không bị nắm bẹo má y, mỉm cười: "Huynh không sao, xin lỗi, ta không nên đưa huynh vào mộng cảnh đó."

"Mộng cảnh?" Hoắc Dĩnh hỏi.

Tiểu Điệp gật đầu.

"Ta không chết?"

Nàng lại gật đầu.

"Vậy tỷ sẽ không rời bỏ ta?" Lần này Hoắc Dĩnh dùng luôn tay còn lại nắm luôn tay kia của nàng.

Tiểu Điệp im lặng không nói, không lắc đầu cũng không gật đầu.

Hoắc Dĩnh sốt ruột nhẹ kêu: "Nhạc Nhạc tỷ..."

Một hồi lâu sau, Tiểu Điệp lên tiếng: "Huynh có muốn cùng ta bỏ trốn không?"