“Khả năng kiểm soát của tôi chị nên hiểu.” Nói dối, Lăng Thanh Viễn nói điều này mà ngay cả hắn lúc này cũng khống dám tin.
Nhưng Lăng Tư Nam cảm thấy với tính cách của em trai mình thực sự bình tĩnh đến đáng sợ ... Ngoại trừ lúc hắn làm loại chuyện này với cô, nhưng đó chẳng qua là hắn không muốn khống chế bản thân.
Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người giao nhau, chỉ sâu một tấc, hắn đã cử động.
trong giây tiếp theo họ nhìn nhau, ánh mắt đều trỗi dậy sóng tình.
“Thật thoải mái, chị ơi.” Đôi mắt đào hoa đọng chút màu đỏ nhạt, và đôi đồng tử như thủy tinh phản chiếu bóng hình mờ ảo của cô ấy, Lăng Tư Nam trong một giây thẫn thờ, đã lạc mất mình trong ánh mắt sâu thẳm của chàng trai.
Côn ŧᏂịŧ chen vào miệng tiểu huyệt, qυყ đầυ to lớn mở ra nếp thịt chắn ngang đường, giống như thủy triều phá vỡ đường đi khi chèo thuyền ngược dòng.
Lăng Tư Nam chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, nắm lấy vai Lăng Thanh Viễn và ngâm nga ư ư a a lớn tiếng.
Bốn mắt nhìn nhau mà cô thấy ngượng ngùng, tiểu huyệt dưới thân cũng thắt lại.
Lăng Thanh Viễn cảm thấy sắp điên.
“Đừng kẹp, đẻ tôi đút một lúc nữa.” Hắn khẽ cau mày.
Tất nhiên Lăng Tư Nam không nghe ra Lăng Thanh Viễn suýt nữa có ý gần như tước vũ khí đầu hàng. Nếu biết, có lẽ có lẽ cô sẽ quyết định tốc chiến tốc thắng, thứ đang co giật ở hạ thể là dươиɠ ѵậŧ của em trai và cảm giác ngoại vật xâm nhập khiến cô ấy cảm thấy được lắp đầy, cô nhìn Lăng Thanh Viễn, ngay lúc đó, cô chỉ cảm thấy đôi mắt này thật đẹp và cảm gíac tội lỗi khiến người ta quên hết tất cả.
Giọng nói vừa như ở trên trời vừa như ngay bên cạnh lọt vào tai: “Chị ... Chị thoải mái không?”
Hắn ôm lấy bờ mông của Lăng Tư Nam và cẩn thận đẩy hạ thể hắn vào trong tiểu huyệt một phân nữa.
Lăng Tư Nam bị đẩy lên cùng với chuyển động của hắn, đặt một tay sau cổ em trai mình, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở và một tiếng rên nhẹ.
Thấy Lăng Thanh Viễn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng đến khiến người ta không nghe rõ: “... Thoải mái.”
Đâu chỉ là thoải mái, giống như lên thiên đường vậy.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng kích thước của Lăng Thanh Viễn không thể đút vào, làm sao bây giờ có thể nhét vào trơn tru như vậy?
Có phải vì cô ấy thực sự chảy quá nhiều nước ...
Lăng Thanh Viễn cười khẽ, mặc dù có vẻ mất nhiều thời gian, nhưng qυყ đầυ mới xâm nhập vào trong miệng huyệt của cô mà thôi, cũng mới chỉ vừa thỏa mãn mức độ thoải mái của đỉnh qυყ đầυ, hạ thể cồn cào mà muốn đâm vào sâu hơn, nhưng lý trí lại kịp kéo lại khi vừa tới bờ vực.
Nếu không giữ lời hứa vào lúc này thì thực sự sẽ không có lần sau.
Hắn không phải là một quân tử, nhưng hắn là một người khôn ngoan, người biết điều gì gọi là nhỏ không nhịn không thành việc lớn.
“Thoải mái là tốt rồi.” Hắn bắt đầu đẩy tới đẩy lui, nông cạn vừa phải.
Đầu dươиɠ ѵậŧ ấn vào tiểu huyệt chị gái, những nếp thịt như bị xé toạc, mang ra dâʍ ɖị©ɧ rồi lại chui sâu vào trong, để cô di chuyển hông theo động tác của hắn.
“Thanh Viễn ... Thanh Viễn ư ...” Cô có chút không chịu được, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
“Chị kẹp chặt quá chị à.” Lăng Thanh Viễn khẽ rít lên, đây là lần đầu tiên đối với hắn, tuy không đút vào hoàn toàn nhưng cũng nhạy cảm hơn gì.
“Lúc này đừng gọi tôi là chị ...” Nghĩ đến quan hệ giữa hai người, liền cảm thấy xấu hổ ùa về.
Lăng Thanh Viễn cười híp mắt ở bên tai cô, “Tôi cứ muốn.”
“... Cậu đúng là ... rất ... biếи ŧɦái ... ờ ...”
“Không phải nói rồi sao, chị gái được sinh ra để—” Mông của hắn đẩy vào trong huyệt của cô, gần như đẩy vào chạm ngay lớp màng đó: “Là để cho em trai đυ..”
Cô sắp chìm đắm vào kɧoáı ©ảʍ do Linh Thanh Viễn mang lại, và cô không thể phân biệt được điều hắn nói rốt cuộc có đúng hay không.
Cô chỉ biết phối hợp cới nhịp điệu của Lăng Thanh Nguyên mà bị đẩy đi đẩy lại liên tục, trống rỗng bên dưới muốn được hắn lấp đầy.
Cô rất muốn hắn đi vào một lần nữa.
Cô thực sự muốn được đâm xuyên qua.
Nhưng hắn là em trai cô!
Nghĩ đến điều này cải tiểu huyệt của cô không khỏi co rút lại, kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Lăng Thanh Viễn.
Tiếng thở gấp gáp của Lăng Thanh Viễn vang lên bên tai, hắn tăng tốc nhấp đút bên dưới, tuy rằng chỉ có thể nhét vào chỗ nông trong cửa âʍ đa͙σ, nhưng cảm giác thoải mái khi qυყ đầυ được da thịt mềm mại quấn lấy vẫn khiến hhó mà tự chủ được.
Kɧoáı ©ảʍ bị nhấp đút rốt cục ngưng tụ đến cực điểm theo tần suất của nhịp điệu, Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy toàn thân bay bổng, thân thể mềm nhũn, một dòng chất lỏng như thủy triều phun ra, đổ lên trên người Lăng Thanh Viễnà lấp đầy côn ŧᏂịŧ trong cơ thể mình.
Dòng suối nóng uốt ve qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ, lại thêm một chút trơn trượt để phục vụ cho nhấp đút, Lăng Thanh Viễn kiềm chế mà nhanh chóng đút vào vài cái, tất cả cảm giác đều dồn dập truyền đến hạ thể.
“Tôi muốn xuất tinh vào bên trong ... chị ơi ...”
“Đừng - đừng bắn vào bên trong!” Lăng Tư Nam không phải kẻ ngốc, cho dù màиɠ ŧяiиɧ không bị phá vỡ, cô cũng biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể đi vào tử ©υиɠ, bọn họ là chị em một nhà, nếu thật sự làm thế, đối với cô mà nói thì đó thật sự là mang tính giao cấu.
“Tôi muốn xuất tinh vào trong.” Hắn đè lên người cô và di chuyển nhanh chóng, giọng hắn khàn khàn và gợi cảm đến mức khó tả, “Xuất tinh vào tử ©υиɠ của chị, tất cả đều bắn cho chị—”
Hắn đâm vào cả chục lần cuối cùng với cảm giác bị áp chế, khi lời nói vừa dứt, hắn vốn định rút ra, những lời đó chẳng qua chỉ là để tắng them cảm xúc mà thôi, nhưng trong giây phút nói xong câu đó, trong cơ thể một cỗ khí tức xông lên, bộc phát trong chốc lát, hắn vừa vội vàng rút ra đồng thời đã bắn tràn vào trong tiểu huyệt của Lăng Tư Nam một cách thô bạo.
“A—” Lăng Tư Nam hét lên, bị từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ xông vào làm cho lêи đỉиɦ.
Nóng quá.
Cô ngã quỵ vì nóng.
Cô đã bắn tinh bởi chính em trai ruột của mình.
Căn phòng nghe nhìn im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của hai người họ.
Hai người đều không nhúc nhích, một nửa qυყ đầυ của Lăng Thanh Viễn được rút ra còn lại vẫn cắm chặt trong âʍ đa͙σ của cô, đầu miệng chuông thỉnh thoảng bắn ra một chút màu trắng đυ.c.
Âm nhạc lại bắt đầu vang lên, và là tiếng chuông vào lớp.
“Không phải cố ý ...” Lăng Thanh Viễn xấu hổ không trốn dung thân, hắn đưa tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm bên thái dương của cô: “Tôi vốn dĩ ... muốn rút nó ra.”
Lăng Tư Nam khịt khịt mũi, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lăng Thanh Viễn, giận gì đều không còn nữa, cô vùi đầu vào vai em trai, giọng nói nhỏ đến không thể phân biệt được: “Chị biết.”