“Không được!” Mặc dù hạ thể bị trêu nghịch tới nước chảy ra róc rách, trong tiềm thức cô vẫn che môi lại khi thấy hành động của em trai mình, kháng cự với nụ hôn của Lăng Thanh Viễn.
Môi của Lăng Thanh Viễn cuối cùng hôn lên mu bàn tay cô, không khỏi khiến hắn có chút khó chịu.
“Tại sao không được chứ?” Giọng hắn đã hơi khàn, hắn cúi đầu xuống với khóe mắt hơi đỏ nhìn vào ánh mắt của cô: “Hạ thể đã ướt đến thế kia, chị à…còn gì mà không được chứ___”
Lăng Tư Nam liên tục lắc đầu không nói tiếng nào, vì sợ mở miệng liền bị hắn đột kích, điều này khiến Lăng Thanh Viễn càng thêm không vui, động tác của ngón tay càng mạnh hơn, trong tiểu huyệt nhấp đút nhanh chóng, cùng lúc này cơ thể đè trên người cô cũng nhịp nhàng từng nhịp, và đè cô chạm vào tường, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc trong chiếc quần đồng phục thẳng tắp cọ xát vào đùi cô qua lớp quần.
Âm thanh nhớp nháp của tiếng nước đặc biệt rõ ràng trong phòng học nghe nhìn yên tĩnh.
“Ưm — không muốn nữa… Thanh Viễn… buông tay… đừng…” Miệng cô liên tục nói không muốn, nhưng cơ thể lại
“Không cho tôi hôn chị mà lại cho tôi đút vào trong, tôi thật sự không hiểu chị, chị à.” Lời nói khiếm nhã của Lăng Thanh Viễn quấn quýt bên tai cô, cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Lăng Tư Nam không kìm được nước mắt đã tích tụ trong khóe mắt cô từ lâu trào ra.
“Không được...” Cũng không biết là do kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay khó chịu, cơ thể cô bị đẩy lên cùng với từng cú va chạm trước sau của em trai: “... Hôn ... không được...”
Họ không phải là người yêu của nhau.
Chỉ những người yêu nhau mới có thể hôn nhau.
Đó là biểu tượng của một nghi thức, trước khi hôn, cô có thể nói rằng cô chỉ chìm đắm vào du͙© vọиɠ xá© ŧᏂịŧ của em trai mình, và mối quan hệ của họ, trong phân tích cuối cùng, không gì khác là bạn tình, chỉ là bạn tình có mang cùng huyết thống.
Nhưng một khi họ hôn nhau, mọi thứ đều sẽ khác đi, và lý do cô dùng để làm sao lãng bản thân suốt thời gian đều cũng sẽ biến chất.
Hơn nữa, đó còn là nụ hôn đầu tiên của cô ấy.
Làm sao Lăng Thanh Viễn có thể hiểu được tâm tư của cô gái?
Chỉ là cảm giác khó chịu khi bị chị gái từ chối khiến hắn tức giận, động tác của ngón tay cũng theo chuyển động của hạ thể mà nhấp đút khiến cô không ngừng rêи ɾỉ.
Giọng nói xen lẫn với dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp, ngón tay của hắn nhanh chóng nhấp đút tạo ra bọt trắng nơi cửa âʍ đa͙σ của cô, Lăng Thanh Viễn đột nhiên kéo xuống dây xích quần đồng phục, vạch qυầи ɭóŧ ra áp vào miệng tiểu huyệt của cô, đỉnh đầu của qυყ đầυ đút một khúc vào trong, trong chốc lát, hai người họ cùng lúc phát ra tiếng thở hổn hển.
Nhưng Lăng Tư Nam đột nhiên tỉnh táo lại, dùng hết sức chặn hắn muốn đẩy hắn ra, phần đầu của qυყ đầυ vốn dĩ đút vào trong tiểu huyệt lại bị rút ra ngoài.
“Lăng Thanh Viễn! Chúng ta thỏa thuận rồi là không thể--” Cô nhìn hắn với vẻ không dám tin, vì sợ rằng hắn sẽ không thể kìm chế được mà cưỡng chế đút vào trong.
“Ai thỏa thuận với chị cơ chứ?” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn bình tĩnh như bị tách ra khỏi xá© ŧᏂịŧ vậy, lướt qua chiếc áσ ɭóŧ lệch nghiêng trên ngực, đầṳ ѵú còn dính nước miếng của hắn, cùng với chiếc váy đồng phục phần thân dưới bị đẩy lên tới phần thắt lưng bị nhàu nhĩ thành một cục rối bời vô cùng, như một con rối để cho hắn tùy ý bóp méo, đã bị chơi hỏng hết một nửa.
“—Tôi chỉ nói rằng chị gái được sinh ra để cho em trai đυ..”
Không biết đó là nước mắt sinh lý hay nước mắt tủi thân đọng trong hốc mắt, lại rơi xuống dọc theo dòng lệ trước đó.
“Không được... chúng ta là chị em ruột, không thể...”
Lăng Thanh Viễn luôn là một người thờ ơ với việc khóc lóc. Trong mắt hắn, chuyện gì cũng có cách giải quyết, khóc là cách vô nghĩa nhất, và hắn luôn là người thực thi niềm tin này một cách vững chắc nhất.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có nét giống đang khóc trước mặt mình, trong lòng hắn tuy nhiên có chút nghẹn khó chịu.
Không giống như vẻ ngoài trong sáng của hắn, Lăng Thanh Viễn trước giờ chưa từng là một học sinh ngoan.
Hắn cau mày, thân dưới căng tức đau đớn, thẳng đứng giữa hai người - đối mặt với cô, người mà hắn nhớ nhung suốt mười năm, cơ thể sống động này khiến hắn thực sự không muốn thừa nhận có chút mất kiểm soát.
Đều tại cô cả.
Trách cô nói cái gì dám làm không dám nói, hắn hiện tại rất muốn làm.
Nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, như thể chuyện lửa gần rơm rồi cũng bén giữa hai người không liên quan gì đến hắn.
Hắn không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác.
Tiếng nhạc vu vương vang lên, là tiếng chuông dự báo cho giờ nghỉ trưa sắp kết thúc.
Lăng Tư Nam thấy hắn không cử động nữa, cũng không dám manh động, bởi vì cô sợ rằng một cử động nhẹ sẽ kích hoạt công tắc nào đó.
“Thanh Viễn.” Cô nhìn xuống dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng chặn ngang giữa hai người, tim cô đập thình thịch, biết rằnglúc này Lăng Thanh Viễn có muốn ra ngoài với bộ dạng này cũng khó. “Vậy thì ... để tôi giúp cậu vuốt ra nhé?”
Lăng Thanh Viễn đột nhiên hít một hơi thật sâu và nghiêng người dựa về phía cô.
Lăng Tư Nam lcăng thẳng mà đặt tay lên ngực và ngước mắt nhìn hắn.
Cánh tay mạnh mẽ của chàng trai choàng lấy cô và ôm cô vào lòng.
“Chỉ một chút thôi được không.” Hắn nói.
Lăng Tư Nam không hiểu chuyện gì, nhưng cô có thể nghe thấy giọng điệu của Lăng Thanh Viễn đã thay đổi, trở nên có chút ... tủi thân?
“Hội trưởng hội học sinh không thể đến muộn.” Lăng Thanh Viễn lại nói, sống mũi cọ vào mép tai cô, Lăng Tư Nam bị dụi có chút ngứa ngáy, co rụt vai lại muốn trốn, nhưng bị kéo lại: “Chị ơi, để em đút vào một chút nữa, chúng ta kết thúc sớm chút.”
“… Cậu vẫn đang muốn sao.” Nước mắt khóe mắt đứt quãng, cô đưa tay lên lau, trừng mắt nhìn hắn.
“Chị có nhớ lần trước chị phải vuốt trong bao lâu không?” Lăng Thanh Viễn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, áp vào má cô nói, hai người gần nhau tới tóc mai cọ vào nhau, khiến trái tim Lăng Tư Nam đập thình thịch, “Chuông dự báo cho tới giờ lên lớp chỉ có 10 phút, chị… chỉnh sửa quần áo cũng mất hai phút, từ đây đi tới lớp học mất ba phút, chúng ta chỉ có năm phút.”
“Tính rõ ràng thế ...” Cô lầm bầm, tay Lăng Thanh Viễn đã vạch lại mép qυầи ɭóŧ của cô rồi.
“Sẽ không chọc quá sâu, đi vào một chút để tôi bắn ra là được.” Lăng Thanh Viễn dỗ dành, trong giọng nói từ tính có chút làm nũng: “Dù sao vừa rồi nhét vào rồi, chị cũng rất thoải mái không phải sao?”
Lăng Tư Nam ngay lập tức phản bác lại: “Tôi không có.”
- Nó thực sự thoải mái.
Qυầи ɭóŧ đã được vạch sang một bên, Lăng Thanh Viễn thấy cô cũng không từ chối như trước, đầu dươиɠ ѵậŧ sưng tấy căng máu áp vào miệng huyệt ẩm ướt, dùng đỉnh đầu cọ xát nhẹ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô, hắn thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng.
“Đút vào trong rồi…hả?”
Lăng Tư Nam nửa vờ từ chối cảm thấy có gì đó không đúng, lại bị cọ tới tâm trạng hưng phấn, thân thể có chút yếu ớt: “Chờ đã, chờ một chút, lỡ như lát nữa cậu không kiềm soát được thì sao ... ah___”
Nó được đưa vào từ từ.
Hắn vào cũng không quá khó, ngoại trừ cửa miệng huyệt lúc đầu có chút kín và toàn bộ cái bên trong tiểu huyệt chảy đầy dịch trơn.