Thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng, mây hơi thấp, từ góc độ của cậu, có thể nhìn thấy tuyết đang không ngừng rơi từ trên xuống, cách phía xa cửa sổ nhẹ nhàng đáp xuống từng tán lá thông.
Đầu của Tiêu Chiến chôn ở bên cổ cậu, mái tóc mềm mại cọ cọ lên cằm, Vương Nhất Bác đáy lòng vô cùng yên bình, ôm cái lưng bóng loáng của anh vuốt ve, cúi đầu hôn xuống lông mi đối phương.
Lông mi Tiêu Chiến run rẩy, mắt lại không mở.
Dậy rồi, Vương Nhất Bác nghĩ.
Cậu nhìn Tiêu Chiến nhắm mắt giả bộ như đang ngủ, xốc chăn lên cúi đầu hôn xuống, thứ kia được bao bọc bởi khoang miệng nóng ấm, dần dần đứng lên, đầu lưỡi đảo qua lỗ nhỏ, tận lực không để răng chạm vào, chậm rãi nuốt thật sâu.
Tiêu Chiến cúi đầu thở hổn hển, không giả bộ nổi nữa, đưa tay ra đẩy bả vai Vương Nhất Bác, "Đứng dậy."
Vương Nhất Bác không để ý đến anh, một tay đè lại Tiêu Chiến, một tay đỡ lấy tính khí đang bán cương của anh, khiến Tiêu Chiến không nhịn được co chân lại, từ trong cổ họng lọt ra tiếng nức nở, vẫn còn mang theo chút giọng mũi.
Vương Nhất Bác nghe mà mềm lòng, phía dưới thì lại càng ra sức, thời điểm nuốt đến nơi sâu nhất, đỉnh đầu cọ vào cuống họng, Tiêu Chiến khống chế không được, nâng thắt lưng lên, ngón tay thon dài nắm lấy tóc cậu, vô thức gọi tên Vương Nhất Bác vài lần.
Nghe giống như làm nũng, giọng nói như nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, Vương Nhất Bác ở trong lòng nóng hầm hập, ra sức liếʍ, thời điểm lúc anh sắp phóng thích mà ngậm chặt, nuốt lấy toàn bộ.
Tiêu Chiến kêu lên một tiếng, hai chân run rẩy, cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, tóc rối bù, ánh mắt có chút hơi nước, môi sưng đỏ. Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác nhịn không được nghiêng người hôn anh, rồi lại khắc chế chỉ dùng môi cọ cọ.
Tiêu Chiến trong lòng vừa động, ấn gáy cậu áp đến, chủ động dán lên hôn môi, hơi thở giao hòa, bất đắc dĩ thấp giọng nói, "Lần sau không được như vậy."
Vương Nhất Bác trên mặt mang theo ý cười, ừ một tiếng, dùng tính khí cứng đến dọa người cọ cọ đùi trong Tiêu Chiến, giọng nói khàn khàn gọi anh, "Ca."
Tiêu Chiến nói, "Không được."
Vương Nhất Bác đem mặt chôn ở cổ anh, lại thân mật cọ cọ, gọi tiếp, "......... Ca."
Tiêu Chiến vừa muốn cự tuyệt, Vương Nhất Bác lại nói, "Em không đi vào, được không?"
Cậu cũng không biết vì sao một buổi sáng tốt lành lại biến thành như này.
Tiêu Chiến quỳ ghé trên giường, bị Vương Nhất Bác từ phía sau bịt kín miệng lại, mặc dù là không tiến vào, nhưng vật nóng bỏng kia cũng từng chút từng chút cọ bên trong đùi Tiêu Chiến.
Bàn tay của Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến tẩm ướt, ngón tay cậy môi anh ra vói vào trong, nắm lấy đầu lưỡi mềm mại, đùa nghịch đến ngón tay ướt sũng.
Như là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bàn tay hạ xuống, sờ đến đầu ngực cứng lên của anh, giọng nói khàn khàn như ra lệnh, "Chân kẹp chặt lại chút nữa."
Tiêu Chiến cắn chặt răng nghĩ nghĩ, đợi lát nữa sẽ tìm cậu tính sổ, một bên nhắm mắt một bên kẹp chặt chân, phát ra tiếng nước khiến anh hận không thể che lỗ tai lại, rồi lại bị tiếng thở dốc của Vương Nhất Bác dán lên bên tai chọc ghẹo, phía dưới hình như lại đứng lên.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cười khẽ, từ ngực lướt xuống tính khí đối phương, nói, "Ca, anh lại cứng rồi."
Tiêu Chiến nhịn không được mắng cậu, "Vương Nhất Bác, em xem em có phiền không!"
Hai người ồn ào xong, vào phòng tắm giằng co một lúc, thời điểm đi ra Tiêu Chiến lại buồn ngủ, chui vào trong chăn định ngủ thêm một giấc, điện thoại Vương Nhất Bác lúc này vang lên, anh lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Vương Nhất Bác, giọng nói miễn cưỡng, "Ai vậy?"
Vương Nhất Bác trả lời, "Người đại diện."
Tiêu Chiến nói, "Vậy em nghe đi, nhỡ đâu có việc."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, đặt điện thoại lên bên tai, giọng nói không có độ ấm của người đại diện truyền đến, "Ở đâu?"
Vương Nhất Bác đáp, "Ở nhà."
Người đại diện a một tiếng, "Cậu chắc chắn?"
Vương Nhất Bác không hiểu, "Tôi đương nhiên chắc chắn."
Người đại diện lại nói, "Người cùng xe hôm qua là ai?"
Tiêu Chiến nghe thấy lời này của người đại diện, theo bản năng ngồi thẳng lên.
Vương Nhất Bác quét mắt về phía anh một cái, làm khẩu hình miệng, không sao.
Tiêu Chiến nhíu mày.
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Sao vậy?"
Người đại diện: "Nếu dậy rồi thì đến công ty một chuyến, xử lý chuyện đi."
Vương Nhất Bác không dây dưa, nói một câu được, liền ngắt điện thoại.
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng dậy lấy quần áo, nói, "Sẽ không phải là có người chụp được rồi chứ?"
Vương Nhất Bác nói, "Nếu thật sự chụp được thì có gì nghiêm trọng đâu, người đại diện sẽ không dùng ngữ khí như này nói chuyện với em."
Tiêu Chiến lấy điện thoại ở tủ đầu giường mở ra, thuần thục lướt hot search Weibo, lướt lướt vài lần, mới thở phào, "Thật ra vẫn còn may.."
Vương Nhất Bác đang đi giày, cũng không ngẩng đầu lên, "Cái gì?"
Tiêu Chiến nói, "Có hai tấm ảnh chụp chúng ta có tư thế thân mật, hình như bị công ty em xóa rồi, phỏng chừng là buổi sáng hôm nay sẽ đính chính."
Anh cất điện thoại, thản nhiên nói, "Nói anh là anh trai em là được rồi, cũng không sợ bị điều tra."
Vương Nhất Bác nghe anh nói xong, tim hơi loạn nhịp, "Chính là mấy cái này?"
Tiêu Chiến đáp, "Chính là mấy cái này."
Vẻ mặt Vương Nhất Bác không thoải mái lắm, "Em biết rồi."
Tiêu Chiến không hiểu, "Em biết cái gì?"
Vương Nhất Bác trả lời, "Em biết là ai rồi."
Tiêu Chiến chậm nửa nhịp, "......... A?"
Vương Nhất Bác khom thắt lưng, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến một cái, lại cắn một cái, "Không sao, em đến công ty giải quyết, anh chờ em về sẽ giải thích với anh."
Tiêu Chiến còn chưa phản ứng lại, "Không cần anh đưa em đi sao?"
Vương Nhất Bác đáp, "Không cần, trợ lý lái xe đến đây đón em. Em đúng là phục rồi, đúng là khiến người khác cạn lời mà."
Tiêu Chiến trong lúc nhất thời không hiểu, nhưng nhìn cậu gấp gáp đi, cũng không truy hỏi cái gì, ngồi ngốc ở trên giường một lúc, lại lần nữa nằm xuống.
Vương Nhất Bác vội vã chạy đến công ty, mặt đen lại, người đại diện vốn trong lòng đang nghẹn, nhìn thấy vẻ mặt này của cậu lại càng giận hơn, ở trong văn phòng mà ném hai cái chén, Vương Nhất Bác thấy bộ mặt này của người đại diện, đột nhiên trong nháy mắt cảm thấy đồng bộ với hình ảnh của chú Tiêu.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cho nên người đại diện không hề che giấu mà hỏi thẳng, "Nam nhân kia là ai? Bạn tình? Hay bạn trai?"
Vương Nhất Bác lông mày giật giật, "Là anh trai tôi."
Người đại diện sửng sốt.
Vương Nhất Bác gằn từng tiếng lặp lại, "Là---- Anh----- Trai----- Tôi-----"
Người đại diện oán hận đập tay xuống bàn, tức giận nói, "Mẹ nó! Tôi nghe thấy rồi!"
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Tiểu sư đệ đâu?"
Người đại diện thiếu chút nữa muốn nổi khùng, "Cậu không phải là cùng cậu ta-------?
Vương Nhất Bác nhíu mày, "Chị nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ muốn tìm cậu ta nói chuyện."
Người đại diện quả thật muốn điên, "Đại ca, bây giờ tình huống của cậu như nào cậu biết không? Cậu còn có tâm tình nói chuyện phiếm với người khác?? Vốn tối hôm qua sau khi chương trình được phát ra nhiệt độ tăng lên không ít cậu biết không? Nhiệt sưu của công ty là để mua sao? Hả??"
Vương Nhất Bác bị cô chửi đến lỗ tai phát đau, đành phải làm rõ, "Cái ảnh kia, phỏng chừng chính là cậu ta phát ra, chị bây giờ không bảo cậu ta qua đây, vạn nhất lại phát thêm ảnh khác thì làm thế nào?"
Người đại diện trừng lớn mắt, "Ảnh khác? Cậu còn làm cái gì nữa?"
Vương Nhất Bác suy nghĩ, "Thật ra còn nhiều lắm."
Người đại diện: ..........
Cô cũng không hổ là kim bài của công ty, Vương Nhất Bác nói xong, chỉ cần nửa phút tự hỏi, liền hỏa tốc gọi người đến, đối phương vẫn còn đang buồn ngủ ánh mắt mông lung, bị kéo đến công ty. Thời điểm vào phòng nhìn thấy Vương Nhất Bác, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, không tự giác lùi về phía sau hai bước.
Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Nếu làm được chuyện này thì đừng có áy náy."
Tiểu sư đệ cắn môi, "Em không biết anh đang nói cái gì."
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế bắt chéo chân, không chút vòng vo, đối diện với tiểu sư đệ nói, "Điện thoại đâu? Là cậu tự mình xóa, hay là để tôi giúp cậu xóa."
Tiểu sư đệ còn chưa kịp nói gì, người đại diện đã tay nhanh mắt lẹ đút tay vào túi áo y sờ soạng tìm điện thoại, thấy điện thoại có mật mã, liền cao giọng nói, "Mật khẩu là gì!"
Tiểu sư đệ dù bị cắn chết cũng không chịu nói, lộ ra bộ dáng có người đánh người mắng cũng sẽ không mở miệng.
Vương Nhất Bác nói, "Thử sinh nhật của tôi."
Người đại diện: ....... Thật mẹ nó đủ tự kỷ.
Cô một bên phun tào, một bên nhập sinh nhật của Vương Nhất Bác, giây tiếp theo, điện thoại mở khóa.
Người đại diện: ......... Cái đệt! Thật là cẩu huyết mà!
Vương Nhất Bác đưa tay ra, "Đưa tôi."
Người đại diện tránh né động tác của tiểu sư đệ, ném điện thoại đến cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bắt được điện thoại, cũng không vội xem, ngược lại xoay mặt nói với người đại diện, "Chị ra ngoài trước đi, đăng đính chính, một mình tôi nói chuyện với cậu ta."
Người đại diện hồ nghi, "Một mình cậu có thể?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng.
Người đại diện do dự nhìn tiểu sư đệ hé ra bộ mặt sắp khóc đến nơi, còn nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên ghế vô cùng thiếu đánh, vẫn là lựa chọn mở cửa đi ra ngoài, bảo đoàn đội phát đính chính lên Weibo.
Vương Nhất Bác lúc này mới mở điện thoại ra lần nữa, vô cùng bình tĩnh, ấn vào thư viện, xóa đi ảnh chụp của mình cùng với Tiêu Chiến.
Y quả nhiên là chụp được cảnh thân mật hơn, hôn môi, ôm, mãi đến tận khi xe Tiêu Chiến chuyển bánh, nhưng không biết là vì sao, đăng lên mạng lại chỉ có hai tấm ảnh.
Tiểu sư đệ cứng đơ tại chỗ không nhúc nhích.
Cậu vẻ mặt tự nhiên, rồi lại không một tia độ ấm, như là đứng trước mặt một người ngoài xa lạ vậy, khó có thể tiếp xúc.
"Vốn tôi còn nghĩ, cùng công ty, không đến mức vậy, xoay người thì cậu liền đánh lén tôi, hơn nữa là cái loại vô cùng vang dội." Vương Nhất Bác ngữ khí bình thản, rồi lại mang theo một chút nghiêm khắc, "Hôm qua tôi nói cậu trẻ con, hôm nay tôi còn muốn nói, cậu không chỉ trẻ con ấu trĩ, làm người cũng không làm được."
Tiểu sư đệ sắc mặt càng tái nhợt.
Vương Nhất Bác nói, "Nếu cậu từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, chúng ta sẽ không còn gì để nói nữa, bên phía chương trình tôi sẽ bảo người dại diện thông báo, sau này sẽ không mang theo nhóm của cậu, công ty có gặp qua, coi như không quen biết."
Tiểu sư đệ nghe thấy cậu nói như vậy, lúc này mới mở miệng, nghẹn ngào nói, "........ Xin lỗi."
Vương Nhất Bác nhìn y, gọn gàng dứt khoát, "Tôi không cần."
"Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi, mà là người bị cậu kéo vào, cậu làm trò ngu xuẩn thì không vấn đề, đừng kéo anh trai tôi vào."
Tiểu sư đệ ngẩng đầu nhìn cậu, "Anh trai anh?"
Vương Nhất Bác giương lông mày lên, bổ sung nói, "Bạn trai tôi."
Tiểu sư đệ như bị hắt một xô nước đá, môi run run, lùi lại từng bước, "........ Có ý gì?"
Vương Nhất Bác không trả lời y, "Cậu nói trước kia chúng ta từng gặp qua, tôi sau đó thật ra có nhớ ra."
Tiểu sư đệ trong lòng như có ngọn nến đốt trước gió, đôi mắt hơi sáng lên.
"Nhưng mà."
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Tôi cảm thấy không quan trọng."
Tiểu sư đệ nhìn chằm chằm cậu, lặp lại, "........ Không quan trọng?"
Ánh mắt Vương Nhất Bác không né tránh, nhàn nhạt nhìn thẳng mắt y, "Phải."
Chẳng qua là cùng nhau tham gia tống nghệ, chiếu cố một chút mà thôi.
Nói mấy câu, tiếp xúc một chút.
Trên thế giới này, luôn có những thứ đến trước và sau như vậy, âm kém dương sai.
Cậu và Tiêu Chiến trở thành anh em, nhưng cũng may không phải anh em ruột.
Người khác xem ra, có thể thấy rất kỳ diệu, mình cùng tiểu sư đệ ở Hàn Quốc gặp qua, còn tham gia một chương trình, cùng một nhóm.
Đúng là sớm, nhưng sớm hơn là lúc cậu còn bé xíu xiu, đã có một Tiêu Chiến ca ca ngồi xổm trước mặt cậu chủ động ôm lấy cậu.
Có thể ở trong mắt tiểu sư đệ hoặc trong mắt người khác, Vương Nhất Bác là độc nhất vô nhị.
Nhưng trong mắt, trong lòng Vương Nhất Bác, chỉ có Tiêu Chiến là độc nhất vô nhị không thể thay thế.
_---/---_
Aaaaaa niên hạ đỉnh quá aaaaaaaaa
Chương này bù ngày mai không có chương nha :